Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ninh Tôn thật ra không có tâm trạng nói chuyện phiếm, chỉ trầm giọng nói: “Bà xã của anh ngủ rồi? Làm sao có thời gian nói chuyện phiếm với tôi? Không phải ban ngày nói rất bận sao?”
Chương Tự Chi cười tủm tỉm, “Cô ấy vừa mới ngủ, tôi còn chưa ngủ được, nên muốn tìm cậu nói chuyện một chút.”
Chắc là sau đó anh ta dựa vào nơi nào đó vươn vai, thở ra một hơi dài thoải mái rồi nói, “Ban ngày chúng ta nói chuyện tới chỗ nào rồi nhỉ?”
Ninh Tôn không muốn tiếp tục nói về chủ đề ban sáng, liền nói, “Ai mà nhớ được ban ngày đang nói chuyện tới đoạn nào, bây giờ cậu muốn nói cái gì?”
9
Đây không phải là một lời thanh minh, là nói thật, anh quả thực không có đắm chìm mình trong quá khứ, vướng bận vì chúng nữa, đã rất lâu rồi anh không còn nhớ tới Cố Tư nữa.
Thời điểm trước kia, khi rảnh rỗi thì còn nhớ tới một chút ít chuyện vụn vặt trong quá khức, sau đó sẽ cảm thấy có chút ít khó chịu.
Nhưng gần đây thật sự đã biến mất, cho dù là vô cùng rảnh rỗi, Cố Tư cũng không còn xuất hiện trong đầu anh nữa.
Ninh Tôn hoàn toàn không hiểu lý do của sự thay đổi này là vì điều gì. Hoặc là trong nội tâm của anh chủ quan từ chối, hay là do tác động của một số yếu tố khách quan từ bên ngoài khiến anh bị ảnh hưởng.
Bởi vì anh không nghĩ ra, nên mới cảm thấy phiền não.
Chương Tự Chi thở dài một cái, “Trước đó cùng Tiểu Tư Trì Uyên nói chuyện có nhắc tới cậu, tôi thấy tiểu Tư rất tự trách, cô ấy luôn cảm thấy mình làm chậm trễ cậu, cho nên rất mong cậu có cuộc sống hoàn toàn mới, mặc dù chưa có gặp qua cô trợ lý nhỏ của cậu, nhưng cô ấy nói nếu đối phương là một cô gái tốt, thì sẽ chúc phúc cho hai người, cậu xem, tất cả mọi người đều ủng hộ hai người các cậu, không bằng cậu thử một lần đi.”
Thời điểm nói xong những lời này, giọng điệu CHương Tự Chi mơ hồ mang theo chút ý cười.
Nhưng Ninh Tôn ở đầu dây bên này lại đang nhíu chặt chân mày.
Loại chuyện này làm sao có thể gọi là thử một lần, đây là chuyện có bao nhiêu nghiêm túc, làm sao có thể ôm tâm lý thử một lần.
Ninh Tôn im lặng, không biết nên trả lời như thế nào với Chương Tự Chi.
Cũng chính trong khoang thời gian này, anh nghe thấy âm thanh ngoài cửa.
Đó là âm thanh của đồ vật gì đó rơi xuống đất và vỡ vụn, tiếp theo là tiếng kêu đau đè nén của Hứa Thanh Du.
Ninh Tôn còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, liền ném điện thoại di động xuống, đứng dậy lao ra khỏi phòng.
Hứa Thanh Du đang đứng trong phòng bếp, một chân nhảy lò cò tại chỗ, bên cạnh chân là chiếc cốc vỡ, trên mặt đất là một vũng nước.
Ninh Tôn vội vàng đi tới, “Sao vậy?”
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn Ninh Tôn, mới vừa muốn nói chuyện thì mặt đã đỏ bừng, vội vàng quay đầu sang một bên, “Không … không sao.”
Sau đó Ninh Tôn mới nhận ra anh ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo chứ không hề mặc gì.
Anh cũng có chút xấu hổ, nhưng hiện tại trọng tâm không phải chuyện này, anh nhìn trên mặt đất, “nước nóng?”
Hứa Thanh Du a một tiếng, vẫn quay lưng về phía Ninh Tôn.
Ninh Tôn nhanh chóng đi tới bồn rửa mặt, lấy nước lạnh dội lên chân Hứa Thanh Du.
Tất của cô ấy đã được cởi ra, mu bàn chân hiện tại đã hơi đỏ.
Ninh Tôn dội nước mấy lần, cuối cùng đỡ tay Hứa Thanh Du, bảo cô ra ghế Salon ngồi.
Hứa Thanh Du cúi đầu, không dám nhìn Ninh Tôn.
Thật ra thì Ninh Tôn cũng rất lúng túng, anh để cho Hứa Thanh Du ngồi xuống rồi nhanh chóng trở về phòng, trước tiên thay quần áo, sau đó sẽ trở lại.
Trong nhà có hòm thuốc, bên trong thuốc gì cũng có, nhưng duy nhất chỉ không có cao trị bỏng.
Hòm thuốc này là do Hứa Thanh Du chuẩn bị, có lẽ cũng không nghĩ tới điểm này, nên cũng chưa mua thuốc trị bỏng.
Ninh Tôn đi tới tủ lạnh lục một túi nước đá, sau đó đưa cho Hứa Thanh Du, “Cô chườm lạnh trước đi, tôi đi mua thuốc.”
Hứa Thanh Du có chút ngượng ngùng, “Không cần đâu, chườm lạnh một chút, chắc là đỡ thôi.”
Ninh Tôn chân mày nhíu lại, “Không được coi thường, vết bỏng có thể lớn có thể nhỏ, nếu để lại sẹo thì phiền lắm.”
Tâm trạng của Ninh Tôn hôm nay vốn không tốt, nên bây giờ nói chuyện với Hứa Thanh Du có chút cáu kỉnh, hình dáng nhìn có chút đáng sợ.
Vì vậy Hứa Thanh Du vội vàng im lặng.
Ninh Tôn ra khỏi cửa liền chạy thẳng đến tiệm thuốc mới mở ở bên ngoài tiểu khu, mua được thuốc lại chạy thẳng trở về nhà.
Hứa Thanh Du vẫn gác chân ngồi trên ghế sô pha, túi đá rất lạnh, cô đặt túi nước đá lên chân, triệu tiêu tất cả cảm giác đau đớn.
Cô không khỏi nhớ tới cái dáng vẻ vừa rồi của Ninh Tôn, vội vã quấn khăn tắm rồi lao ra ngoài.
Hình ảnh này, thật là để nàng có chút chống đỡ không được.
Ninh Tôn sau khi trở về tranh thủ thời gian giúp Hứa Thanh Du xoa thuốc, anh ngồi xổm trên mặt đất, đem chân Hứa Thanh Du đặt lên đùi mình, xoa thuốc trị bỏng từng chút từng chút một.
Hứa Thanh Du có chút ngượng ngùng, thật ra chút chuyện này cô vẫn có thể làm được, nơi nào cần người khác chăm sóc như vậy.
Nhưng Ninh Tôn có vẻ rất chuyên chú, thế là Hứa Thanh Du kia có chút kỳ quái tiểu tâm tư, cũng chỉ có thể đè ép xuống.
Giúp Hứa Thanh Du bôi thuốc xong, Ninh Tôn lại đi vào phòng bếp, dọn dẹp chiếc cốc vỡ lúc nãy, nước trên mặt đất cũng được lau khô.
Hứa Thanh Du nhìn bóng người Ninh Tôn đang làm việc, trong lòng có một điểm nho nhỏ xúc động.
Cô không thể biết được cảm xúc của mình bật lên vào lúc đó là cảm xúc gì, nhưng đột nhiên trái tim cô như ấm lên, sau đó cô có vẻ nhúc nhích một chút.
Hứa Thanh Du như bị phỏng nên vội nhắm mắt hít sâu hai hơi.
Ngay cả khi cảm xúc này tan biến ngay lập tức, cô vẫn còn mơ hồ sợ hãi, cô sợ những cảm xúc khó nắm bắt, sợ những thứ cảm xúc này khiến cô ứng phó không kịp.
Ninh Tôn dọn dẹp phòng bếp xong, thì đi ra ngó cô một chút, chân Hứa Thanh Du đã bắt đầu ửng đỏ.
Anh thở dài, “Cô về phòng đi, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi đi. Một mình tôi đi chụp cũng không sao.”
10
Cô không dám nhìn Ninh Tôn, không dám nói lời nào, thậm chí ngay cả hô hấp cũng phải âm thầm điều chỉnh tiết tấu.
Điều này, điều này … Điều này rõ ràng là không đúng.
Hứa Thanh Du có chút ảo não, Ninh Tôn sau khi trở về phòng thì cũng không khá hơn so với cô bao nhiêu.
Ninh Tôn nhíu mày, vẫn cau mày như cũ, anh ném điện thoại di động lên giường, nhìn một cái, đến tận bây giờ còn chưa chịu cúp máy.
Chương Tự Chi cũng thật là lợi hại, lại một mực chờ tới tận bây giờ.
Ninh Tôn cầm điện thoại di động lên gọi một tiếng, “Tự Chi”
Chương Tự Chi ở bên kia, anh ta lập tức đáp lại: “Cậu đã về rồi à.”