Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Người ở vùng quê thường đi ngủ tương đối sớm, hơn nữa giữa Hứa Thanh Du và mẹ Hứa cũng không có gì để trò chuyện. Cho nên, sau khi ăn cơm xong, hai người họ xem TV thêm một lát, rồi ai về phòng người nấy.

Bởi vì lúc chiều Hứa Thanh Du đã ngủ một giấc nên bây giờ cô không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Cô nằm trên giường chần chừ mãi, cuối cùng vẫn quyết định lấy điện thoại ra, lần này cô lên mạng lướt xem những chuyện liên quan đến Ninh Tôn đã được xử lý đến đâu.

Sau một khoảng thời gian dài không xem tin tức, bây giờ trên mạng lại xuất hiện thêm những việc khác.

Lần này có người lên mạng đề cập về chuyện Ninh Bang nằm viện.

Dường như sức khoẻ của Ninh Bang thật sự không mấy khả quan, tim của ông ta đang suy kiệt nghiêm trọng, mặc dù ông đã nằm viện một khoảng thời gian dài thế nhưng tới bây giờ vẫn chưa được xuất viện.

Không biết liệu rằng cuối cùng người đó có phải ở lại bệnh viện này mãi mãi không?

Bây giờ đã có một số phương tiện truyền thông đẩy trách nhiệm của sự việc lần này lên đầu Ninh Tôn, nói Ninh Bang phải nằm viện là do bị anh chọc tức.

Người nọ nói chuyện cứ như có căn cứ hẳn hoi, bảo rằng ngay từ đầu Ninh Bang không hề muốn cho Ninh Tôn làm minh tinh, thế nhưng anh vì đam mê danh lợi, nên đã ngoan cố làm theo ý mình.

Chuyện này vốn dĩ đã đủ để làm Ninh Bang tức điên, thế nhưng kể từ khi Ninh Tôn ra mắt, tai tiếng quanh anh chưa bao giờ dừng lại, lần nào cũng khiến Ninh Bang nổi trận lôi đình, sức khoẻ càng ngày càng kém.

Sự việc lần này có phần ầm ĩ khiến Ninh Bang tức đến mức ngã bệnh.

Bây giờ đúng là chuyện gì cũng có thể đổ lên đầu Ninh Tôn, Hứa Thanh Du đọc tin tức mà không thể kiềm chế được cơn nóng giận của mình.


Đây là lần đầu tiên cô thất vọng về phòng quan hệ công chúng của công ty như vậy.

Tuỳ ý lướt bảng tin một chút, hiện tại dư luận đều đang ồn ào sôi nổi bàn tán về vấn đề này, Hứa Thanh Du bấm khoá màn hình điện thoại một cách khó chịu, xem những thứ này thật sự sẽ chọc cô tức chết mất.

Vốn dĩ đã không buồn ngủ, sau khi đọc xong hết những tin tức ở trên mạng lại khiến cô càng tỉnh táo thêm.

Đèn trong nhà đã tắt hết, chắc hẳn mẹ Hứa cũng đã chìm vào mộng đẹp.

Hứa Thanh Du bật dậy, ngồi xếp bằng ở trên giường, thông qua khung cửa sổ nhìn phong cảnh đêm nay.

Có lẽ chiều nay mẹ Hứa đi chơi mạt chược, ngoại trừ việc ấy ra, hầu như bà chẳng còn gì để làm nữa cả.

Trước đây Hứa Thanh Du cảm thấy vô cùng khó chịu vì điều đó, cho rằng mỗi ngày bà chìm đắm trong cờ bạc chẳng chịu làm việc, nhưng bây giờ cô lại có thể hiểu được cho hành động ấy của bà.

Đúng là mỗi ngày bà ấy không có việc gì để làm thật, chỉ có sử dụng cách này để giải trí.

Hứa Thanh Du ngồi trong phòng đợi một lát, sau đó cầm điện thoại bước ra ngoài, đứng trong phòng khách, cô quay đầu nhìn thoáng qua phòng mẹ Hứa.

Cửa phòng đóng chặt, cũng không biết liệu rằng người ở phía bên trong đã thật sự ngủ hay chưa.

Cô rón ra rón rén mở cửa đi ra ngoài sân.

Khí trời về đêm có hơi se lạnh, gió lùa khắp mảnh sân nhỏ.


Hứa Thanh Du quấn thật chặt quần áo của mình, chần chờ một hồi mới gửi tin nhắn cho mẹ Ninh.

Trước đó mẹ Ninh có bảo cô rằng khi nào về đến nhà an toàn, nhớ phải thông báo cho bà ấy biết một tiếng.

Nội dung tin nhắn của Hứa Thanh Du rất đơn giản, cô nói bản thân đã về đến nhà, có điều bởi vì bị cảm nên ngủ một giấc, vừa mới tỉnh dậy, thế nên đến bây giờ mới trả lời tin nhắn của mẹ Ninh.

Tin nhắn vừa gửi đi chưa được bao lâu, quả nhiên mẹ Ninh đã gọi điện thoại đến.

Lần này Hứa Thanh Du nhận điện thoại, giọng điệu bình tĩnh, chào bà ấy.

Mẹ Ninh thở dài, “Con bé này, cô còn tưởng rằng con sẽ không bao giờ nguyện ý nói chuyện với bác nữa chứ.”

Hứa Thanh Du vội vàng đáp, sao lại vậy được, sau đó hỏi mẹ Ninh tại sao trễ rồi mà bà vẫn còn chưa ngủ.

Trong giọng nói của mẹ Ninh có mấy phần bất lực, “Ngủ không được, ngày nào cũng có chuyện xảy ra cả.”

Hứa Thanh Du mím môi, thoáng do dự một chút, sau đó mới nói, “Con đã đọc những bài báo ở trên mạng rồi, không thể cứ để mặc truyền thông thích nói gì thì nói đâu.”

Mẹ Ninh cũng đồng tình với ý kiến của cô, “Cô đã nói với Ninh Tôn rồi, nhưng Ninh Tôn bảo không vội, thằng bé nói mọi chuyện phải để kéo dài đến tận lúc cuối cùng rồi đáp trả thì mới thú vị. Cô cũng không biết nó đang nghĩ gì nữa, rốt cuộc là trong tay A Tôn thật sự có bằng chứng để phản kích hay là nó chỉ đang trấn an bác?”

Trước đây Ninh Tôn đã từng nói, có một số chứng cứ nên để đến lúc cuối cùng, khi chúng ta xoay người đáp trả rồi mới tung ra, như vậy sẽ càng sảng khoái hơn.

Có điều lúc ấy khi anh nói như vậy, mọi chuyện sau này đúng là đều được đảo ngược tình thế.


Lần này Hứa Thanh Du không biết rằng anh có thể chắn chắn làm được điều đó hay không.

Vì vậy Hứa Thanh Du chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ, “Có lẽ anh ấy thật sự có bằng chứng đấy.”

Mẹ Ninh không muốn nhắc đến những chuyện trên mạng nữa, càng nói càng bực bội, vì thế bà chuyển sang chủ đề khác, bà hỏi cô sau khi về nhà cảm thấy như thế nào, người thân trong nhà có làm khó cô không.

Thật ra từ lúc Hứa Thanh Du trở về, mẹ Hứa chưa từng nhắc đến Ninh Tôn ở trước mặt cô, e là không tiện mở miệng hỏi thăm.

Mối quan hệ giữa mẹ con hai người còn khách sáo hơn so với người xa lạ.

Câu trả lời của Hứa Thanh Du đương nhiên là không, nói rằng mọi thứ ở nhà vẫn ổn.

Sau đó mẹ Ninh lại hỏi Hứa Thanh Du khi nào trở về, tính ở lại đó bao lâu.

Hứa Thanh Du nhất thời cảm thấy khó xử, thật ra lần này quay về nhà, cô không hề có bất kì dự định cụ thể nào cả, chính bản thân cô cũng không biết rằng mình muốn ở lại đây bao lâu.

Nó chủ yếu phụ thuộc vào tốc độ xử lý công việc của Ninh Tôn.

Nếu như Ninh Tôn lo liệu mọi việc xong sớm, vậy thì cô sẽ sớm quay lại để bàn giao công việc.

Còn nếu như hiệu suất giải quyết vấn đề của anh chậm, có lẽ cô sẽ phải ở nhà lâu hơn một chút.

Về phần cô từ chức khỏi công việc trợ lý, Hứa Thanh Du vẫn chưa thông báo cho mẹ Ninh, thế nên bây giờ cũng không tiện nói ra.

Vì vậy cô trả lời rằng, “Con không rõ sẽ ở lại đây bao lâu, mẹ của con khá nhớ con, nếu như tạm thời bên phía công ty không có việc gì, vậy thì có lẽ con sẽ ở nhà thêm vài ngày nữa.”

Mẹ Ninh ở đầu dây bên kia gật đầu, “Vậy cũng tốt, đã lâu rồi không có dịp về nhà, bây giờ hẳn là nên ở bên cạnh chăm sóc cha mẹ nhiều hơn.”

Hai người nói đến đây thì không biết nên phải nói gì thêm.


Yên lặng vài giây, mẹ Ninh lại lên tiếng, “A Tôn nói hai ngày tới nó sẽ ra ngoài, không biết liệu rằng nó đã thông báo cho con biết chưa, hình như là tranh thủ hiện tại mọi công việc đang bị tạm dừng, nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Ninh Tôn chưa từng đề cập đến việc này với Hứa Thanh Du, cô khẽ ồ một tiếng, nói, “Vậy sao? Đúng là anh ấy nên đi đây đi đó cho thoải mái, bây giờ nhiều chuyện ập đến như vậy, trong lòng nhất định sẽ chứa rất nhiều phiền muộn, ra ngoài dạo chơi một chuyến cũng tốt.”

Mẹ Ninh đáp, “Không biết hôm đó hai đứa nói chuyện với nhau như thế nào, nhưng sau khi Ninh Tôn trở về, tâm trạng của thằng bé đặc biệt không tốt. Cô cảm thấy thật ra chuyện trên mạng chẳng ảnh hưởng đến nó bao nhiêu, thế nhưng việc hai đứa cãi nhau lại làm ảnh hưởng đến thằng bé rất nhiều.”

Khoé miệng Hứa Thanh Du khẽ nhếch lên, không nói lời nào.

Mọi người không biết rõ lí do tại sao giữa cô và Ninh Tôn lại cãi nhau.

Thế nên cô cũng không có cách nào giải thích chuyện ấy với bọn họ được.

Mẹ Ninh nhận ra khi đề cập đến việc này Hứa Thanh Du sẽ không trả lời, chỉ có thể đành dừng lại.

Về chuyện giữa Hứa Thanh Du và Ninh Tôn, bà đã khuyên bảo rất nhiều, thế mà chẳng có chút tác dụng nào cả.

Cũng vì vậy mà bà nhận ra, nếu như bà còn tiếp tục khuyên răn hai đứa nhỏ, có khi sẽ phản tác dụng.

Mẹ Ninh nói, “Được, bây giờ đã muộn rồi, con đi nghỉ ngơi sớm đi. Cả ngày nay đi đường mệt nhọc như thế, nhất định sẽ cảm thấy rất mệt.”

3



thế nào đi nữa cũng không liên quan gì đến cô.

Nếu như cô hỏi về anh quá nhiều, ngược lại sẽ khiến cô trở thành một người dây dưa, không thể buông tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận