Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lúc Cố Tư và Trì Uyên đến hội sở của Chương Tự Chi, Chương Tự Chi đã dẫn theo Lương Ninh Như đánh mạt chược ở trong phòng riêng.
Bụng của Lương Ninh Như đã lớn cũng ngồi chơi mạt chược.
Nhưng mà cô ấy không quá rõ cách chơi, chỉ là chơi đại thôi.
Chương Tự Chi cũng không thèm để ý, chỉ giúp Lương Ninh Như đưa tiền mà vui đến quên cả trời đất.
Ngược lại Lương Ninh Như lại có chút ảo não: “Tôi nhớ vừa mới đánh qua chín vạn cái này mà, giờ mới qua một vòng, sao anh đã thắng rồi?”
Người phục vụ bên cạnh hì hì cười: “Tôi cũng mới vừa nghe thôi, không nghĩ tới bà chủ lại là người rộng lượng như vậy, chuyển qua cho tôi tận mấy điểm.”
Chương Tự Chi khoát tay vỗ lên cánh tay của người phục vụ mấy cái: “Sao cậu lại nói như thế?”
Người phục vụ vội nói: “Nói sai nói sai rồi, tôi đây là mèo mù gặp cá rán, bà chủ đánh bài rất tốt.”
Khen thì khen, nhưng Lương Ninh Như làm sao không biết khả năng của mình như nào chơi dở không ai bằng mà.
Cô ấy chẹp chẹp miệng: “Lại nào, lại nào, tôi không tin, người ta không phải đều nói người mới thì may mắn sao, làm sao đến lượt tôi thì cái này lại không linh nghiệm.”
Chương Tự Chi ở bên cạnh dính sát vào: “Bàn này khẳng định phải thắng, đừng có gấp, chúng ta từ từ cũng được.”
Cố Tư đứng ở cổng khoanh tay nhìn dáng vẻ chân chó của Chương Tự Chi, thật ra cô đã nhìn thành thói quen rồi nhưng mà vẫn không nhịn được mà lắc đầu.
Tình yêu quả nhiên đúng là cái món đồ chơi có thể diệt một người trong vô hình mà.
Chương Tự Chi nơi còn dáng vẻ khí thế của cậu chủ Chương nữa, anh ta bây giờ ở trước mặt của Lương Ninh Như nói chuyện lớn tiếng một chút cũng không dám.
Lương Ninh Như hẳn là người mới chơi, giờ đang là thời điểm đi lên ham chơi, trong mắt tất cả đều là mạt chược, thành ra cũng không chú ý tới hai người sống sờ sờ đứng ở ngoài cửa.
Cố Tư chờ một lúc lâu, bốn người bên kia vẫn không có chút phản ứng nào là nhìn thấy bọn cô đến, cô chỉ có thể tự đi qua: “Ông chủ thắng bao nhiêu rồi?”
Chương Tự Chi nghe vậy ngẩng đầu một cái, nhìn thấy Cố Tư lập tức cười lớn: “Tôi sắp thua mất luôn cái hội sở này rồi.”
Lương Ninh Như ở bên cạnh có chút ngượng ngùng: “Chủ yếu là do tôi không biết chơi, cứ toàn thua không thắng nổi ván nào.”
Người phục vụ kia cũng quen thân với bọn họ cũng lộ ra bộ mặt bất đắc dĩ: “Chúng tôi đều nhường cả rồi, thế mà bà chủ vẫn cứ thích thông cảm cho chúng tôi mà thua mãi.”
Giờ Cố Tư và Trì Uyên đến rồi, hai người phục vụ cũng tinh mắt cả người đứng dạy nhường lại vị trí cho họ để Cố Tư và Trì Uyên chơi.
Cố Tư chơi mạt chược không tính là giỏi nhưng mà ở trước mặt của Lương Ninh Như thì vẫn được tính là khá giỏi.
Trì Uyên không từ chối hai người phục vụ ngồi xuống bắt đầu mò bài.
Chương Tự Chi vừa đánh vừa nói thời gian tối nay Ninh Tôn xuống máy bay, nói là hiện giờ anh ta đang trên máy bay, lần này trở về vẫn đưa mẹ Ninh đi cùng.
Điều này làm cho Cố Tư có chút bất ngờ: “Vậy xem ra quan hệ của Ninh Tôn với mẹ anh ta chắc là vẫn tốt rồi, lần này còn đưa theo cùng.”
Chương Tự Chi ừ một tiếng: “Dù sao cũng là mẹ con, A Tôn cũng không phải là người lòng dạ ác độc, nghe nói khoảng thời gian này A Tôn đều sống ở cùng một chỗ với mẹ anh ta, cái thứ tình cảm này ý mà, lâu ngày là có thể bồi dưỡng được.”
Cố Tư gật gật đầu: “Chỉ cần anh ta cảm thấy như vậy đáng là được.”
Nói xong cô lại nghĩ tới tính huống của nhà họ Ninh: “Tôi nghe nói dạo gần đây thân thể của ông Ninh không được tốt, khó có thể chống đỡ được bao lâu.”
Tin tức này thì Chương Tự Chi biết nhiều hơn một chút: “Nhưng gia đình ông ta chịu chi tiền, nói là dù có xấu nhất thì cũng phải cứu lại được cái mạng, Ninh Tú mặc dù bình thường rất lạnh lùng, nhưng là về điểm thì vẫn còn có nhân tính, không giống như hai cái tên khốn con con kia, chỉ mong sao cho ông ta chết sớm một chút để có thể lấy được một phần tài sản trong tay ông ta.”
Cố Tư có hơi hiếu kì: “Nhưng mà với loại gia đình có gia nghiệm lớn như nhà họ Ninh thì Ninh Bang hẳn là đã sớm lập di chúc rồi.”
Chương Tự Chi gật gật đầu: “Di chúc khẳng định là đã lập rồi nhưng không biết sẽ phân kia như thế nào. Ông già kia vẫn luôn không thích Ninh Tôn chắc cũng không chẳng để lại cho cậu ấy được cái gì, nhưng cũng may Ninh Tôn đã chọn cho mình một đường đi tốt nên căn bản là cũng không cần trông cậy gì vào ông ta cả.”
Trì Uyên ở bên cạnh cong khóe miệng, chờ Chương Tự Chi và Cố Tư nói xong anh mới mở miệng: “Ninh Bang lần này đột nhiên phải nằm viện, nhìn kĩ sẽ thấy có chút không hợp lý.”
Cố Tư và Chương Tự Chi đều không nghĩ nhiều: “Ông già đó gây ra quá nhiều nghiệp, gặp báo ứng cũng là điều bình thường.”
Trì Uyên cười: “Nhà họ Ninh có bác sĩ gia đình, hai người coi bác sĩ gia đình là đồ trang trí sao?”
Cố Tư dừng lại động tác mò bài quay đầu nhìn Trì Uyên: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Trì Uyên nhắc nhở cô: “Đánh bài trước đi.”
Chờ Cố Tư ném ra một còn bài Trì Uyên cầm lên sau đó mới nói: “Các người cảm thấy Ninh Bang sẽ không nhân cơ hội này mà xem xét rõ ràng một số việc hay không, sau đó một lần nữa chỉnh sửa lại di chúc phân chia tài sản của mình không?”
Chương Tự Chi đột nhiên ngẩng đầu một cái, nhìn Trì Uyên: “Ý của anh là muốn nói lần này ông già kia sinh bệnh là giả sao?”
Trì Uyên nhíu mày một cái: “Không loại trừ khả năng này, Ninh Bang là nhân vật như nào, anh nghĩ ông ta thật sự sẽ đem bản thân mình rơi vào thế cục bị động hay sao?”
Nghĩ theo hướng như vậy thì thấy rất đứng, Cố Tư hơi bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Người có tiền thì luôn luôn suy tính nhiều, đến cả người trong gia đình cũng đem ra so sánh.”
Ngược lại thì Lương Ninh Như lại nhìn quen những chuyện này rồi: “Rất bình thường, nhân tính con người không chịu nổi khảo nghiệm, lúc trước tôi đã xử qua rất nhiều bản án liên quan tới hào môn* rồi, nhà càng giàu có thì càng có nhiều chuyện xấu.”
(*: Nhà giàu)
Mà đại đa số những sự việc bẩn thỉu kia thì tất cả đều có quan hệ móc nối với tiền tài, biết bao cha con, anh em vì đồng tiền mà trở mặt thậm chí là hãm hại nhau.
Cố Tư gật gật đầu, nhớ tới cái thôn nhỏ kia của mình
Có thể là bởi vì nghèo không có quá nhiều thứ có thể gây nhớ thương như tiền cho nên bản tính của mọi người đều rất lương thiện.
Nhưng cô lại nghĩ tới Cố Vạn Lý, mặc dù ở dân chúng hiền lành chất phác, nhưng vẫn không thể làm ông ta thành như vậy được.
Đánh được hai vòng mạt chược, bụng Lương Ninh Như có chút khó chịu nên mấy người họ cũng ngừng.
Bọn họ đồi sang một căn phòng nhỏ, bên trong cái phòng này còn có thêm một cái giường.
Cố Tư nở nụ cười: “Anh thật sự là thương vợ của mình.”
Chương Tự Chi để Lương Ninh Như tựa người nghỉ ngơi ở trên giường: “Thì đương nhiên rồi, trong bụng vợ tôi còn đang mang đứa con bé bỏng của tôi nữa, cô ấy là trách nhiệm của tôi.”
Nói xong vậy anh ta mới mới nói, “Sao cậu không đưa bé con nhà cậu đi cùng, tên nhóc kia giờ nhìn cứ như viên thịt ú nụ vậy, người gặp người yêu mà.”
Cố Tư ngồi dựa ở trên ghế sofa: “Ôm nó theo lại phải mang cùng bao lớn bao nhỏ, haz, bây giờ mới biết mang theo con nhỏ đi ra ngoài thật sự là có quá nhiều phiền phúc.”
Lương Ninh Như sờ bụng của mình: “Lúc mang thai như tôi chịu, sinh ra rồi lại càng vất vật hơn, dù sao thì muốn nuôi bé nó lớn thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì.”
Cố Tư gật gật đầu: “Lúc tôi mới mang thai chỉ mong sớm ngày sinh bé ra nhưng sau khi sinh ra rồi mới cảm thấy là lúc mang thai vẫn là thời điểm tự đó tự tại nhất, muốn đi đâu thì đi.”
Chương Tự Chi đi qua nhẹ nhàng sờ bụng của Lương Tĩnh Như: “Vất vả, chờ đến lúc em sinh con xong rồi anh sẽ chăm sóc nó để em có thể chăm sóc cơ thể lại thật tốt.”
Cố Tư ở bên cạnh liếc mắt nhìn Trì Uyên.
Chỉ là chưa đợi cô mở miệng nói chuyện, Trì Uyên đã lập tức nói: “Em nhìn anh như vậy làm gì, lúc em sinh con không phải anh vẫn luôn chăm sóc hai mẹ con sao, lúc đó anh làm như vậy em còn không vui nữa kìa, nhất định phải bắt anh đến công ty đi làm.”
Nhìn xem, đề tài này rất dễ dàng đi đến những vấn đề đã nói.
Cố ý thực sự ghét bỏ: “Em đâu có cần anh dỗ, anh nên nhanh đi làm thì hơn để tránh cho ba mỗi ngày trở về là lại nhắc đến.”
Trì Chúc mỗi ngày đi làm về đầu tiên là sẽ vào phòng chơi với cháu trai một lúc, sau đó là lại đi ra giáo huân Trì Uyên một trận.
Hai việc này của ông ấy mỗi khi đi làm về là nhất định phải làm không thì sẽ khó chịu.
Trì Uyên nhịn không được cười lên: “Lần sau ông ấy lại nhắc với em thì em trực tiếp giao cho anh không phải được rồi sao. Em và anh phải cùng một chiến tuyến chứ, sao em lại còn đi giúp ông ấy vậy?”
Cố Tư quả thực là không muốn phản ứng lại Trì Uyên nữa, Trì Uyên luôn luôn lộ ra bộ dạng nuôi con nhỏ phòng người già, cô nhìn nhiều cũng rất bực mình.
6