Hứa Thanh Du nhẹ nhàng mở cửa, bên chỗ Ninh Tôn vẫn chưa cúp điện thoại.
Cô ấy đóng cửa lại, xong đó cô chậm rãi đi nhẹ nhàng đến bên cạnh Ninh Tôn, vừa hay cô nghe thấy Ninh Tôn đang nói chuyện với Chương Tự Chi, “Dù sao tôi cũng không quan tâm đến tài sản gì cả. Nếu như bên bọn họ không biết điều thì ai cũng đừng hòng sống tốt.”
Hứa Thanh Du ngạc nhiên, cô đi đến bên cạnh Ninh Tôn, ngước mắt lên nhìn Ninh Tôn.
Biểu cảm của Ninh Tôn còn không là lạnh lùng hay căng thẳng nữa.
Mà đó là một bộ mặt rất khó coi. . ngôn tình hài
Hứa Thanh Du thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Ninh Tôn vẫn còn tâm trạng vuốt đầu của Hứa Thanh Du, sau đó anh ta tiếp tục nói chuyện với Chương Tự Chi, “Đến lúc đó thì tôi sẽ gửi đồ cho cậu. Cậu giúp tôi gửi cho bên truyền thông.”
Ở đầu dây bên kia Chương Tự Chi rất vui vẻ, “Được thôi. Vậy thì tôi đợi cậu, cậu cứ yên tâm đi. Tôi đảm bảo với cậu sẽ hoàn thành nhiệm này một cách xuất sắc.”
Nói xong, anh ta chậc một tiếng, “Tôi đã sớm không thuận mắt bọn họ rồi. Nếu không nghĩ quan hệ của cậu và nhà họ Ninh thì với những việc mà người đàn bà đó làm, tôi sẽ cho bà ta biết tay. Cậu cũng biết không có cái gì mà tôi không điều tra được. “
Câu lạc bộ của Chương Tự Chi là một nơi hỗn tạp. Loại người nào cũng có, chỉ cần tham dò một chút thôi thì mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Ninh Tôn nghĩ có lẽ trong tay của Chương Tự Chi đang nắm giữ chuyện gì đó của ba mẹ con họ nhưng cậu ta không tung tin ra ngoài mà thôi.
Ninh Tôn ừ một tiếng: “Được. Vậy tí muộn, tôi sẽ liên lạc lại với cậu. Tôi phải sắp xếp lại đống đồ của tôi đã.”
Hai người nói nhiều như vậy, Ninh Tôn liền cúp điện thoại.
Hứa Thanh Du nhanh chóng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Tại sao nhìn vẻ mặt của anh khó coi như vậy.”
Ninh Tôn đưa điện thoại của mẹ Ninh cho Hứa Thanh Du, vừa hay màn hình còn sáng nên Hứa Thanh Du có thể thấy được nhật kí cuộc gọi.
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm vào trong màn hình mấy giây mưới phản ứng lại, “Là Trang Lệ Nhã sao? Bà ta liên lạc với bác gái làm gì? Lẽ nào cãi nhau với anh xong bà ta còn muốn tìm bác gái cãi nhau nữa sao?”
Ninh Tôn lắc đàu, “Không phải là cãi nhau.”
So với cãi nhau thì bà ta còn để tâm hơn, đó là gia sản của ông già. Chỉ là bà ta muốn xúi giục mẹ Ninh cùng bà ta gây sự. Điều này mới có thể ảnh hưởng đến ý định phân chia tài sản của Ninh Bang.
Chỉ là Trang Lệ Nhã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi. Bà ta nghĩ ai cũng giống bà ta thấy tiền là sáng mắt. Vì tiền mà không màn tất cả.
Với tính tình của mẹ Ninh sao có thể bị người khác dắt mũi được chứ. Một khi mà hai người họ gặp nhau thì nhẹ sẽ cãi nhau một trận, còn nặng thì chắc sẽ đánh nhau cho mà xem.
Đến lúc đó thì mọi chuyện sẽ khó mà giải quyết.
Hơn nữa, thật sự Ninh Tôn không muốn mẹ Ninh bị cuốn vào chuyện của nhà họ Ninh.
Với lại thân phận của mẹ Ninh cũng không thich hợp tham gia vào chuyện liên quan đến việc thay đổi di chúc của Ninh Bang.
Đến lúc mà mẹ Ninh nằm trong tầm khống chế của Trang Lệ Nhã thì bà ta sẽ quay lại lật thuyền.
Nhân phẩm của ba mẹ con Trang Lệ Nhã trong mắt của Ninh Tôn đã là hơn những đồ cặn bã. Dù cho hợp tác có lợi ích đi chăng nữa thì Ninh Tôn cũng sẽ không suy nghĩ đến ba mẹ con họ.
Hứa Thanh Du trả điện thoại lại cho Ninh Tôn, “Vậy thì vừa rồi anh mới liên lạc với ai? Và nói cái gì vậy?”
Ninh Tôn xoay người dựa vào bệ cửa sổ, anh vòng hai tay lại, “Vừa nãy anh mới liên lạc với Tự Chi. Trong tay anh có một số tin tức, anh muốn mượn tay cậu ta để tung những tin đó ra ngoài.”
Bây giờ Hứa Thanh Du mới nhận ra đó là chuyện gì. Cô đến bên cạnh Ninh Tôn và ôm cánh tay, sau đó dựa đầu mình vào vai anh,”Cũng không biết bọn họ muốn làm cái gì, đúng là không đạt được mục đích là bọn họ sẽ không từ bỏ. Bây giờ, em cũng không dám nghĩ đến lúc trước bọn họ đối xử với anh như thế nào. “
Ninh Tôn đưa tay lên sờ đầu Hứa Thanh Du, “Cũng khá tốt. May mắn thay đại đa số thời gian anh đều ở bên ngoài, không có chung sống với bọn họ quá nhiều.”
Anh ta cũng có một chút năng lực nên sớm đã rời khỏi cái gia đình ấy.
Cộng thêm sau này quan hệ của Trang Lệ Nhã và ông già cũng không tốt không xấu. Vậy nên thỉnh thoảng anh về nhà thì Trang Lệ Nhã cứ muốn giả làm người tốt trước mặt Ninh Bang.
Cho dù bà ta không đối xử tốt với anh ấy nhưng cũng không chỉ thẳng mặt mắng miết như lúc trước nữa.
Hai người ở trong phòng một lúc thì ở bên ngoài mẹ Ninh lại lên tiếng: “Mẹ nói hai đứa trốn trong phòng làm gì vậy. Ngoài này còn có người ngồi chờ lẽ nào hai đứa quên rồi sao?”
Hứa Thanh Du nhanh chóng đứng thẳng người, sau đó hít thở sâu, “Bác gái đang quan sát anh ấy, anh cẩn thận một chút đi.”
Ninh Tôn bật cười, “Không sao đâu, qua hai ba ngày nữa thì mẹ anh sẽ quen ấy mà.”
Nhưng mà bỗng dưng anh ấy có bạn gái. Nên nhất thời anh không áp chế được sự hưng phấn của bản thân mình. Sao bà ấy mẫn cảm vậy chứ, ngay cả cái này cũng bị bà ấy phát hiện.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đều đi ra ngoài. Mẹ Ninh ngồi dựa trên ghế sô pha, tay cầm điều khiển ti vi bấm lui bấm tới. Bà ấy bấm cả nửa ngày cũng không chọn được một chương trình nào mà mình yêu thích.
Thực ra nếu mà so sánh thì lúc trước bà ấy cũng không làm việc gì chính đáng cả. Chỉ là lúc đó có đàn ông bên cạnh bà.
Hai người họ không có việc gì thì sẽ cãi nhau. Thậm chí đôi lúc cãi nhau to tiếng thì sẽ ra tay đánh nhau. Vì vậy bà ấy vẫn rất thỏa mãn với cuộc sống bây giờ.
Hiện tại bà ấy cũng không có việc gì làm. Không biết có phải bà ấy cảm thấy vô vị hay không lại chọc ghẹo Hứa Thanh Du và Ninh Tôn vài câu. Nhưng điều này cũng không thể giải quyết nỗi phiền muộn của bà ta.
Ninh Tôn dựa vào tay vịn ghế sô pha, “Nếu như ngày mai mẹ có thời gian thì mẹ đi với con tới bệnh viện một chuyến. “
Mẹ Ninh không nghĩ nhiều mà nói, “Con có chỗ nào không thoải mái à?”
“Không phải, con không đau đớn chỗ nào cả. Chủ yếu là con muốn xem ông già ấy ra sao rồi thôi.” Ninh Tôn nói với giọng vô cũng lạnh lùng.
Mẹ Ninh đột nhiên ngồi thẳng người, hai mắt sáng lên, “Lão già đó gần chết rồi sao? Có phải là ông ta gần hấp hối rồi không. Con nói thật với mẹ đi.”
Hứa Thanh Du ngồi bên cạnh không khỏi nở nụ cười, “Hình như phản ứng vui mừng này của bác có chút quá rồi đó. Bác không thể giả vờ ngoài mặt một chút sao. Nếu như ngày mai bác đến bệnh viện với tâm trạng như thế này thì dù bác trai có gần hấp hối đi chăng nữa cũng bị tâm trạng này của bác làm cho tức chết.”
“Giả vờ ngoài mặt làm gì chứ. Bác mới không giả vờ đó. Nếu ông ta chết thật thì bác sẽ nổ pháo. Bác phải chúc mừng và một một bữa tiệc thật lớn, thật linh đình, hoành tráng.” Mẹ Ninh gằng cổ nói lên những điều đó.
Ninh Tôn cũng bất lực lắc đầu, “Ông ta không những chưa chết mà còn sống nhăn răng rất tốt đó.”
Mẹ Ninh lập tức héo rũ, ngồi trở lại vị trí cũ “Vậy thì con còn nói mẹ đi qua đó với con làm gì chứ. Nếu như mà mẹ đi thì mẹ muốn làm cho ông ta tức chết. Lúc này mà con muốn mẹ qua đó là muốn ông ta làm mẹ tức chết hay sao vậy?”
Ninh Tôn nói: “Là bản thân ông già ấy tự nói đấy. Ông ta nói muốn mẹ qua đó. Con nghĩ chắc ông ta có chuyện quan trọng gì muốn nói với mẹ đó.”
Vẻ mặt mẹ Ninh ngơ ngác, bà nhìn chằm chằm vào Ninh Tôn, nhất thời không nói ra được gì.
Có thể thấy rằng bà ấy không hoàn toàn tin những gì Ninh Tôn nói.
Hứa Thanh Du ngồi bên cạnh cũng gật đầu lia lịa, “Đúng vậy đó bác. Là bác trai gọi thẳng tên bác và muốn bác qua đó.”
Vẻ mặt của mẹ Ninh có chút không thoải mái, bà ấy nhắm mắt lại, “Chắc là ông ta cũng có suy nghĩ giống mẹ. Mẹ muốn làm ông ta tức chết và ông ta cũng muốn làm mẹ tức chết đây mà.”
Nói xong, bà ấy hừ một tiếng, “Nhưng mà mẹ không sợ ông ta đâu. Cứ để ông ta đến đây, bây giờ mẹ cũng mạnh mẽ hơn nhiều rồi.”
Ninh Tôn lấy điện thoại ra, đem cái đoạn tin nhắn mà hổi trước Ninh Bang đã gửi cho mình, “Mẹ tự xem đi. Con thấy ông ta nói những điều này cũng không phải muốn châm chọc gì mẹ đâu. “
Mẹ Ninh cầm điện thoại qua và xem chi tiết những tin nhắn mà Ninh Bang đã gửi trước đó.
Thậm chí bà ấy còn rất nghiêm túc trong từng lời nói.
Tin nhắn của Ninh Bang thật ra không nói lên được điều gì, nhìn nội dung hời hợt như thế này thì không có vẻ gì là muốn nói muốn quan tâm, dường như là muốn mọi người ngồi xuống giải quyết vấn đề một cách bình tĩnh.
Mẹ Ninh hừu một tiếng, “Lão già này hẳn là có vấn đề về thần kinh. Sau ngày mai, mẹ sẽ khuyên ông ta đi tới khoa thần kinh để kiểm tra.”
Hai người bọn họ đã chung sống mấy chục năm rồi. Cho dù năm tháng đã xóa mờ đi những tổn thương đó.
Nhưng dù sao thì tổn thương cũng là tổn thương, bây giờ ông ta có nói gì cũng không giải quyết được việc gi cả.
Cách giải quyết tốt nhất cho hai người họ là nước sông không phạm nước giếng.
Hứa Thanh Du đi tới ngồi ở bên cạnh mẹ Ninh, nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay của bà, “Nếu như trong lòng bác có uất ức gì thì ngày mai qua đó hãy nói ra hết đi. Bác không cần suy nghĩ quá nhiều, A Tôn cũng không muốn đạt đưuọc lợi ích gì bên chỗ ông ta vì vậy bác không cần nghĩ nhiều cho anh ấy đâu. “
Mẹ Ninh mím miệng, khóe miệng có chút cứng rắn, “Vốn dĩ là mẹ không vì hai đứa mà nghĩ nhiều gì cả. Ngày mai qua đó thì chắc chắn mẹ sẽ mắng cho ông ta một trận. Nếu ông ta dám cãi lại thì con cứ xem mẹ có đánh ông ta hay không. Dù cho ông già đó có khỏe mạnh đến nhường nào thì chắc chắn chũng không đánh thắng mẹ được. “
Mẹ Ninh nâng cánh tay lên, lộ ra cơ bắp của chính mình, “Con không biết trước đây mẹ đã đấu tranh với đàn ông ác liệt như thế nào đâu.”