Yêu Lại Từ Đầu - Diên Vĩ

Tập đoàn Alain Zhao.
Triệu Mạch Nha cùng Tống Gia Dịch bước vào tập đoàn thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn. Cũng bởi vẻ ngoài quá xuất chúng và cô là Tổng tài cho nên không tránh khỏi những ánh mắt tò mò, chẳng lẽ hai người nối lại tình xưa sao?
Lên đến phòng làm việc của mình, cô bắt đầu ngồi vào bàn bật laptop lên, không để ý đến Tống Gia Dịch nữa.
"Cốc cốc"
"Vào đi."
"Cạch"
Người bước vào phòng là thư ký A Bảo của cô. Lúc vừa bước vào thấy Tống Gia Dịch thì giật cả mình, thoáng chút bình tĩnh lại hướng Tống Gia Dịch chào hỏi. Bất quá hắn giống như ăn phải thuốc nổ, gương mặt âm trầm, toàn thân phát ra lạnh lùng. Cuối cùng A Bảo bất đắc dĩ quay sang báo cáo với Tổng tài mình.

"Tổng tài, sở cảnh sát đã điều tra rõ sự việc, quan toà cũng phán Elleisa vô tội, giá cổ phiếu cũng bắt đầu tăng trở lại."
Đầu vẫn cắm vào laptop không nhìn A Bảo, thản nhiên phân phó. "Ừm, bây giờ bắt đầu buổi casting tuyển thư ký đi, duyệt xong lần hai tôi sẽ qua đó. Mọi chuyện nhờ vào anh rồi." Xong câu cuối cô ngẩng đầu lên nhìn A Bảo mỉm cười.
Ngược lại với không khí hoà thuận bên này, Tống Gia Dịch ngồi góc bên kia như ăn phải dấm chua, ánh mắt lãnh lẽo bắn về phía hai người. Nhưng mà Mạch Nha cái gì cũng không quan tâm, tựa hồ còn muốn thân mật như vậy để chọc tức hắn. Còn A Bảo thì khó xử nhìn ai cũng uy phong lẫm liệt mà không dám đắc tội bên nào, vội vàng nghe phân phó không dám chậm trễ liền cáo lui ra ngoài làm việc cô giao cho.
A Bảo đi rồi hắn mới nhăn mặt giọng điệu phát ra giận dỗi như trẻ con làm nũng. "Em lập tức đổi thư ký đi."
Cầm tách cà phê sữa nóng lên uống một ngụm, cô thong thả đặt hai bàn tay lên bàn gõ chữ. Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng bàn phím lạch cạch, đến khi Tống Gia Dịch mất hết kiễn nhẫn mới đáp :
"Vì sao phải đổi? A Bảo làm việc rất tốt, lại còn biết lo nghĩ cho cấp trên, tìm đâu được một người như vậy?"
Là chuyện như vậy sao? Vốn tưởng cái gì khó, chỉ cần hắn tuyển qua lập tức sẽ chọn được một thư ký vì tập đoàn mà bán mạng nữa là...
"Anh sẽ đích thân tuyển cho em một người." Khoé môi hắn cong lên vô cùng rực rỡ.
Trong lòng Mạch Nha thầm cười lạnh, không khỏi than thở. Aida aida, hiện tại cô còn đang muốn trả thù hắn thì làm sao có thể nhận người của hắn đây? Cô biết người hắn tuyển cho mình hiệu suất làm việc đảm bảo ưu việt, nhạy bén. Chỉ là, cô biết hắn ra lệnh cho người đó phải báo cáo hết thẩy những gì cô đã làm cho hắn nghe, cô nào còn hứng thú chiếu cố?
"Anh quên đây là Alain Zhao rồi sao? Alain Zhao và Tống thị không giống nhau, tự nhiên cách quản lý cũng khác. Anh hoàn hảo tải giỏi, em khiếm khuyết nhược điểm đầy mình, nếu còn nhận người của anh chẳng khác trao chức Tổng tài Alain Zhao cho anh là bao." Cô nhếch môi cười yêu mị.
Điều cô nói không phải không đúng. Hắn là đàn ông, chèo gánh Tống thị đã nhiều năm, hiệu suất làm việt quá xuất sắc, còn cô chỉ mới nhậm chức năm nay, đưa người của hắn vào e rằng cô cho là hắn muốn cuỗm Alain Zhao, mà thực ra hắn cũng chẳng có dã tâm đó. Dã tâm của hắn chỉ khi nào cướp được đồ của người ngoài bành trướng tập đoàn của mình. Còn đồ của cô, hắn không có hứng thú, mặc dù Alain Zhao không phải tập đoàn nhỏ.

Mắt thấy hắn sắp mở miệng, cô dời mắt đi chỗ khác, cướp lời. "Cái gì cũng đừng nói. Em không có thông gian với thư ký của mình, hơn nữa khẩu vị của em cũng rất bình thường."
Tống Gia Dịch đơ ra vài giây, rồi bật cười. "Em, ai. Càng ngày càng khó trị rồi." Hắn lắc đầu cảm thán.
"Rmm rmmm" tiếng điện thoại vang lên, Mạch Nha liền liếc mắt nhìn hắn. Mà hắn khi nhìn cái tên trên di động nhíu mày bắt máy.
[...]
Không biết đầu dây bên kia nói gì đó khiến sắc mặt Tống Gia Dịch thay đổi, đưa mắt nhìn qua Mạch Nha, thấy cô đang nhìn mình, hắn nhắm mắt lại đáp. "Ừ." Rồi cúp máy.
"Có chuyện gì sao?" Cô nhìn hắn, đợi hắn trả lời.
Lát sau, Tống Gia Dịch mở mắt ra, giọng nói u ám phát ra. "Có một chút chuyện xảy ra ở nhà."

Nhà? Thuyên Nhã Hinh?
Khoé môi Mạch Nha âm thầm nhếch lên, tâm trạng trùng xuống cực độ, nhưng vẻ ngoài vẫn dửng dưng nói : "Anh còn đợi việc gì sao? Mau về giải quyết đi."
Xung quanh chợt im bặt, chỉ nghe tiếng máy điều hoà chạy đều đều vô cùng đáng sợ. Mạch Nha cảm nhận được hắn nhìn cô đến muốn lủng da mặt, rồi sau đó mới đứng dậy đi đến trước mặt cô.
Đột nhiên hắn kéo cô đứng dậy, áp cánh môi lên, hôn cô thật nồng nhiệt. Khoảng chừng một phút sau hắn mới buông ra, nghe thấy giọng nói của hắn cất lên. "Anh đi trước." Đi đến cửa dường như nhớ ra cái gì, hắn quay đầu lại dặn dò. "Không được phép không bắt máy của anh, không ngoan ngoãn nghe lời anh sẽ đánh đòn em, nhớ cho kỹ vào bảo bối."
"Nhớ rồi, tạm biệt." Cô cười chào tạm biệt hắn.
"Cạch." Cửa vừa đóng lại biểu cảm trên mặt cô liền đổi, nhếch mép hừ lạnh. "Đồ ngựa đực khốn kiếp!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận