“Thật to gan, dám vô cớ quăng giày vào người khác, lại đúng lúc họ đang thăng hoa… chậc chậc…. chán sống rồi… chậc chậc…”
Giật mình, tôi quay đầu lại, dùng nội lực ở tay, tôi tung luôn cú đấm vào cằm của người vừa nói, rồi lại cắm đầu cắm cổ chạy về khách sạn. Không tệ chút nào khi tôi từng là vận động viên điền kinh, tốc độ thật kinh hoàng. Nguy hiểm đã qua, nhưng tôi lại thấy đói, có lẽ từ nãy tiêu hao nhiều ATP quá. Mì tôm, tôi thích mì tôm, để chuẩn bị cho việc ngủ ngoài trời, tôi đã chuẩn bị luôn cả bếp ga mini, thế là mì tôm trứng chiên cũng đã hoàn thành, tôi tiếp tục ăn một cách tự nhiên và tự ngợi khen mình. Thật thật là tự hào. Thế là tôi đã tiêu hao một ngày trọn vẹn ở đây, kết quả thu về không được nhiều, nhưng cũng phải do nguy hiểm mà có được, phải lưu giữ rất chi cẩn thận. Mở laptop lên, tôi nhẹ nhàng cắm thẻ nhớ máy ảnh vào. Hồi hộp chờ đợi kết quả, mặc dầu là kết quả tôi đã tận mắt chứng kiến, nhưng… tôi muốn có chứng cớ… Cũng không tệ, rất rõ nét, rõ nét lắm, nhìn thấy cả hai nhân vật, lưu lại vào ổ dĩa D thôi, cẩn thận, cẩn thận. Mọi việc đã xong, nhìn lại, không, chỉ cần nghĩ lại thôi, tôi cảm thấy tóc của tôi dựng cả lên, quá đê tiện đi, quá là dê đi. Kinh khủng, sao cô đó lại dại thế nhỉ, có phải như người xưa đã nói khi yêu người ta thường dại thế không. Dại gì đi chăng nữa cũng không để người con trai lợi dụng được. Phải biết hoàn toàn giữ gìn chính mình, giữ gìn thân thể trọn vẹn. Không được làm hoen ố, trước khi đi tới hôn nhân thực sự. Nghĩ đến chuyện kinh hoàng đó, tôi lại dần đi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cũng đã hai giờ sáng rồi mà. Thức như thế thì làm sao sáng mai có thể dậy sớm tập thể dục và ngắm bình minh được chứ. Kinh nghiệm lần này tôi rút ra được là, nên kín tất cả mọi bề khi ra ngoài đường, lỡ có làm tội gì, người ta cũng chẳng thể phát hiện được, không nhận ra, và…. Không quê…
Đúng là cái đề tài tốt nghiệp thật khó khăn. Thế mà mấy đứa bạn của tôi lại rất hí hửng về vấn đề này, chắc là bọn chúng đã từng trải ít nhất là một mối tình. Cũng hơi đáng tiếc, bản thân tôi chưa hề có một mảnh tình vắt vai, bọn nó đều nghi ngờ tôi bị đồng tính, cũng đúng thôi, chúng cho rằng tôi không thích con trai, hay nói chính xác hơn thì, bọn con trai chưa làm cho tôi cảm thấy hứng thú. Chưa hứng thú chứ không phải là không hứng thú, từ đó suy ra, tôi là nữ… 100%... Hà hà, tại tôi chưa gặp ai làm ình động lòng ấy chứ, tôi rất rất là thích con trai đẹp mà, đã là nữ thì đứa nào mà chẳng giống nhau… hô hô. Đúng là bọn nó chẳng suy nghĩ gì cả. Không sao, không sao, chính vì điều này, nhiều đứa con gái lại khá là thích tôi, tính đến nay, cũng đã ba đứa tỏ tình rồi ấy chứ. Đương nhiên là tôi phải cự tuyệt, tôi đâu có đồng tính. Thật ra cái bản tính và bề ngoài có “men” một chút, nhưng… con gái thì vẫn là con gái. Tôi chưa có quan niệm rằng tôi sẽ thích một ai đó là con gái.
Thật tiếc là cái quan niệm ấy lại đến quá nhanh, ngày thứ ba, khi tôi ở đây, tôi vô tình bắt gặp một thiếu nữ. Xinh đẹp thì không hẳn, nhưng… đủ làm cho tôi phải động lòng. Tôi ao ước có được số điện thoại của nàng. Chỉ cần mỗi tối nhắn tin chúc ngủ ngon, thì tâm hồn tôi cũng đủ mãn nguyện. Cô ấy chẳng làm gì, chỉ nhìn lên trời, nhắm mắt lại, ánh nắng mặt trời phả xuống, khuôn mặt trở nên thật rạng rỡ, cả phiến đá cô ấy ngồi cũng được trang hoàng không kém, cứ như là một nàng công chúa đang ngồi trên ghế của nữ hoàng huyền bí. Cái cảnh bắt mắt ấy, đương nhiên là lọt vào ống kính của tôi rồi. Lần đầu tiên, trái tim của tôi đập thật mạnh, và thật nhanh… nó đang háo hức chuyện gì đây. Ngày hôm sau, tôi lại tiếp tục hăng hái thức giậy sớm, rất tự nguyện, chỉnh chu trang phục hơn thường ngày, đôi chân không thể không lui tới, từ lúc nào, tôi đã có mặt ở hiện trường, nghe ghê nhỉ. Bởi tôi đã quyết tâm điều tra cô ấy ở đâu mà. Tôi, thử chấp nhận mình bị đồng tính. Chẳng sao mà, trên đời này thiếu gì người. Hơn nữa, tình yêu nào chẳng là tình yêu, miễn là hai người thực sự muốn đến với nhau thôi. Tôi đã tự bỏ qua mọi rào cản của xã hội, và hơn hết, tôi chẳng để ý đến tình yêu thiêng liêng của nam và nữ mà Chúa Trời đã sắp đặt nữa. Đó là điều tệ hại nhất trong cuộc đời tôi từng trải, tôi… trái lệnh của ai, chứ quy luật của Người thì tôi luôn tuân thủ. Lần này, tôi đã đánh đổi khá lớn. Cược cả sự sống đời đời của mình chỉ vì tình yêu sét đánh bất chợt. Tôi sẽ viết thư về nhà cho gia đình của mình để nói cho họ biết rằng, đứa con duy nhất của họ đã bị đồng tính, cô ấy đã yêu một cô gái. Nếu có thể, trong vòng hai tháng tới, mọi người trong gia đình cô sẽ gặp cô gái này. Ôi… họ sẽ ra sao nhỉ? Thể diện của gia đình sẽ đi về đâu, xuống sông đổ bể luôn chứ gì. Tệ hại quá! Danh dự của một gia tộc vĩ đại bị phá huỷ trong tay của một cô nhóc, là tôi… tôi đây. Đến thế kỉ này, hầu hết mọi người vẫn chưa thể chấp nhận được những người đồng tính có thể đến với nhau một cách quang minh chính đại. Được tự do về mọi mặt, không bị đàm tiếu, không bị dèm pha. Cái suy nghĩ ấy, không biết bao giờ mới bị bác bỏ, để cho tôi có thể không phải bận tâm, và không phải đau khổ.
Hôm nay, cô ấy không đến đây, tại sao nhỉ? Ngồi đợi buồn bã cho tới trưa, tôi đã cảm thấy năng lượng của mình dường như đang tiêu hao một cách vô vị lợi, tôi nên về khách sạn thì hơn. Tệ quá! Mang cái khuôn mặt như đưa đám về khách sạn, trong lòng vẫn thổn thức không nguôi. Có lẽ nào, mọi chuyện đã được Chúa Trời an bài, tôi và cô ấy không thể đến được với nhau. Đối với tôi, đây là tình yêu sét đánh hay… chỉ đơn giản là sự ngưỡng mộ từ cái vẻ mĩ miều của một thiếu nữ. Tôi không biết, chỉ biết rằng, tôi rất là nhớ, nhớ cái dáng vẻ, mái tóc, đôi bàn tay, tôi nhớ mọi chuyện về cô, điều đó đang chứng minh điều gì. Nếu như có Khánh Mộc ở đây, có lẽ cậu ấy có thể cho tôi một lời khuyên thật có ích. Vì đi một cách kín đáo, nên tôi không thể liên lạc được với ai. Tôi sẽ phải bị dày vò thế này ư? Đau quá! Hai con mắt cứ như bị díu lại, không thể mở ra, khuôn mặt như bị biến dạng, nỗi đau đang dần chạm đến xương thịt, tôi là một đứa tuy mạnh mẽ, nhưng, tôi không chấp nhận, nói đúng hơn là tôi không chịu được nỗi đau về thể xác, nỗi đau này, còn quyết liệt hơn. Toàn thân tê dại, không thể khống chế được một trái tim làm bằng thịt, và được nuôi dưỡng bằng máu. Khó chấp nhận quá. Trước kia, tôi chưa từng tin là trên đời này lại có tình yêu sét đánh, đặc biệt đối với tôi, điều này là điều không thể xảy ra, hoàn toàn không thể. Giá mà người đó là con trai nhỉ, tôi sẽ chẳng cần phải khổ não. Hại quá, hại quá. Giờ thì chưa được tốt nghiệp, mà…. Phải tốt nghiệp làm sao khi tình yêu của tôi nhanh chóng thật trớ trêu. Tôi… muốn được như những cô gái bình thường, yêu thương một chàng trai nào đó. Con người quá tự tin và cá tính, đôi khi lại bị ngược đãi bởi nghịch cảnh. Tôi chính là như vậy. Tôi sẽ chẳng thể buông tay cho số phận, tôi phải đi tìm kiếm và đạt được. Tôi có sức mạnh kiên cường lắm, cho nên… sự việc lần này, tôi nhất định sẽ được trải qua. Trái tim của tôi bắt đầu cô đọng lại, khi trên màn hình laptop, hình ảnh cô ấy đang được rõ nét. Mặc dù cái nghệ thuật chụp ảnh của tôi chẳng ra làm sao cả, nhưng tôi khâm phục rằng, cô ấy thật tuyệt diệu. Cứ như là một người sống động, đang vươn mình ra để đón nhận ánh mặt trời thật hùng vĩ. Cô ấy là người con của mặt trời ư? Có thể lắm chứ, tôi chưa từng thấy ai có thể tiếp nhận được, hoàn toàn hoà trộn vào trong từng tia nắng. Gió cứ nhè nhẹ đưa y như tiếp sức mạnh cho vị thiếu nữ, tóc từ từ tuột khỏi bờ vai, làm lộ ra làn da thật nõn nà, mịn màng. Tôi muốn được đụng vào, một sự va chạm thật từ tốn thôi. Không phải gấp gáp, nhưng đủ mạnh mẽ để cô ấy phải có cảm giác rằng, tôi đang ở bên cạnh. Cái tư tưởng không lành mạnh ấy lại theo đuổi trong tâm trí của tôi đến mức tôi chẳng cần ăn uống gì nữa. Người của tôi vẫn thật cường tráng. Một sự mãnh liệt, một liều thuốc bổ của tình yêu, khiến cho con người ta không cần được nuôi dưỡng bởi vật chất bề ngoài, có thể sở hữu được một sức khoẻ mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Để ình một khoảng không thật tĩnh, tôi dần đi vào giấc ngủ, một giấc ngủ mà tôi hằng khao khát. Bởi khi ở trong thế giới mộng mơ, tôi không còn nghĩ ngợi mông lung điều gì nữa. Tôi không phải đau khổ. Nếu như có thể, tôi muốn mình ở luôn trong này. Tôi có thể tự điều khiển được mọi thứ. Chỉ cần tập trung suy nghĩ là được. Tôi… tôi vẫn… hức… hức… tôi vẫn cảm thấy đau đau ở lồng ngực. Khó chịu quá, khó chịu quá, làm sao cái tình cảm khó ưa này, có thể đi vào xương tuỷ của tôi được chứ. Đến ngay cả trong mơ, tôi cũng bị giày vò vì nhớ nhung tương tư một người. Nào đi thôi… một lần nữa, trong mơ, tôi rất muốn mình sẽ được ngủ, khi giấc mơ trồng lên giấc mơ. Tôi có thể sẽ khá khẩm hơn một chút chăng. Làm sao mà có thể nghĩ ngợi gì nữa đây. Ngủ đi nào, ngủ đi nào… Sau khi tỉnh dậy, tôi nên đi đến bác sĩ tâm lí thì hơn. Khánh Mộc là bác sĩ tâm lí, có thể cậu ta sẽ giúp được tôi, tự nhiên, tôi chẳng muốn mình bị giày vò, tôi muốn thoát ra khỏi tình yêu bất tử này. Tôi sẽ chon nó xuống những giấc mơ này. Tôi vẫn là tôi. Một cô gái đầy cá tính, và hơn hết là tôi phải yêu một đứa con trai nào đó. Nhất cự li, nhì tốc độ. Tôi không gặp người con gái ấy nữa, và theo thời gian, mọi thứ sẽ chẳng còn gì. Tất cả mọi sự đều được xoá nhoà đi, không lưu luyến, không hi vọng. Tình cảm chỉ nảy nở trong vòng một ngày, thì cũng có thể bỏ đi trong vòng vài ngày thôi, dẫu có cần thêm thời gian đi chăng nữa. Tôi nghĩ nó cũng chẳng nhằm nhò gì. Ba ngày, bảy ngày, sau khi kết thúc chuyến du lịch. Hoặc, cần đến một tháng, ba tháng, thậm chí là một năm… Cũng đủ lâu, để làm mọi chuyện trở nên phai dần theo năm tháng, hơn nữa mọi sự xảy ra cũng chỉ rất rất là ngắn. Cứ vậy đi, riêng ngày hôm nay, ngày thứ tư này, à không, vỏn vẹn buổi chiều này, tôi sẽ ở trong khách sạn, chỉ ăn và uống, lướt facebook, nhắn tin, điện thoại, hỏi thăm tình hình sức khoẻ của bạn bè, kể cho họ nghe rằng, ngày đầu tiên khi tới Sapa, tôi đã thu về một khoản tiền cũng kha khá, có thể trang trải đầy đủ một tuần ở khách sạn. Êm ái lắm, du dương lắm. Mọi chuyện chỉ là giấc mơ, và khi tỉnh lại, thì chẳng có lưu luyến gì nữa. Có thể là tôi đang hiện diện bên thằng Khánh Mộc, chúng tôi đang nhâm nhi ly cà phê nóng ở O’lug. Bàn mọi thứ thật huyên thuyên, nhưng ai nấy đều cười nói một cách vui vẻ. Chúng tôi sắp làm xong luận văn tốt nghiệp. Và đang chờ đợi kết quả, một kết quả cực kì tốt.