Thật tiếc là mọi chuyện đều không như là mơ. Mặc kệ vậy, vốn dĩ tôi thường chẳng thèm quan tâm những thứ vặt vẵn cho lắm. Ngày thứ năm ở Sapa, tôi cũng nên tự thưởng ình một chuyến đi thật lưu luyến chứ. Thời gian chẳng còn nhiều nữa, một khi tôi đã ra trường thì sẽ tấp nập, khó có thể tìm được những chuyến đi như thế này. Ở Sapa những năm ngày, ấy vậy mà tôi chưa hề để ý đến sắc thái trời đất, thay đổi trong cùng một ngày, thật kì diệu. Thời tiết ở thị trấn một ngày có đủ bốn mùa: buổi sáng là tiết trời mùa xuân, buổi trưa tiết trời như vào hạ, thường có nắng nhẹ, khí hậu dịu mát, buổi chiều mây và sương rơi xuống tạo cảm giác lành lạnh như trời thu và ban đêm là cái rét của mùa đông. Cảm giác trong tôi cũng thế, nhanh chóng thay đổi theo tiết trời của Sapa, thường là vậy, nhưng… đôi khi, có những chuyện, tôi muốn trở lại như ban đầu, nhưng có lẽ là không thể.
Vì là một người yêu chuộng hoa, tôi đã không thể từ chối cái vẻ đẹp mĩ miều bắt nguồn từ vườn hoa Hàm rồng. Đúng là trời thử sức kiên trì của những người yêu hoa, bình thường thì tôi rất không thích phải đi bộ, tuy thế, tôi có thể hi sinh một chút, leo những hàng ngàn bậc đá. Thật ra, nếu không có những vườn lan tự nhiên, rừng Châu Âu, vườn hoa đào rải rác, chắc là sự kiên trì của tôi cũng sẽ bị gục ngã mà thôi. Đôi mắt như mờ đi vì cái nét đẹp của toàn cảnh thị trấn Sapa thoắt ẩn thoắt hiện. Mọi thứ đang nhẹ dần hiện ra trước mắt. Làm sao mà thiên nhiên luôn được bồi đắp một sức hút đến lạ kì như thế nhỉ? Đôi lúc, tôi chỉ muốn hoá thân thành những chú chim nhỏ, rồi bay, bay một cách thật thoải mái, và… có thể đến bất kì đâu bằng chính đôi cánh bé tí tẹo của mình. Không sao, mơ ước, người ta luôn có quyền được mơ ước mà. Cuối cùng thì cũng đến được đỉnh, không khí lại càng mát hơn bao giờ hết, mặc cho toàn thân ướt nhẽm vì mồ hôi. Tôi muốn được cởi bỏ cái lớp áo bên ngoài, giống như chút mọi sự từ trên cao xuống vậy, không vấn vương, cứ thế mà ra đi thôi. Đúng là như lạc vào cõi tiên, không những được xoa dịu cái niềm đam mê hoa, mà ở nơi đây, tâm hồn của tôi cũng thật nhẹ nhàng, không còn nghĩ được gì nữa. Nhắm mắt lại,… Những đám mây có vẻ như đang được hoà trộn vào trong chính con người của tôi, êm ái, và lặng lẽ.
“Xin lỗi, bạn có thể chụp giúp chúng tôi một tấm ảnh kỉ niệm không?”
Một giọng nói như xoá tan đi những thứ suy nghĩ trong đầu, tôi mở mắt ra và đáp lại bằng một nụ cười. Đúng là từ lúc lên tới nơi, tôi chưa hề chụp một bức ảnh nào cả, đó là một chuyện thật lạ lùng. Sau khi chụp xong cho đôi trai gái, tôi bắt đầu làm những chuyện thường ngày của mình. Quơ ống kính khắp nơi, những nơi có thể lọt vào tầm ngắm của tôi. Thật tiếc là tôi khó có thể tự chụp cho chính mình với những cảnh đẹp như thế này. Mặc dù cũng biết chút ít là tự sướng, nhưng… giá mà tôi có thể đứng chụp được toàn thân của mình nhỉ. Hí hí, đúng là trí nhớ thật tai hại, tôi vẫn để được chế độ chụp tự động mà. Lang thang kiếm một chỗ thật ít người, cũng không nên quá chủ quan được, ở nơi đâu cũng có một chút nguy hiểm rình rập mà, nếu mất cái máy chụp ảnh, coi như cuộc sống những ngày tiếp theo của tôi là những ngày thật buồn tẻ mà. Nào! Kim chi… tách… không khí ưa thích, ta luôn yêu mi…. aaaaa…. Mặc dù cũng hơi lớn tiếng thật, nhưng… ở đây chỉ có một mình tôi, không gì sung sướng hơn. Ối! Cái bụng lại réo lên rồi. Hì, cũng khó trách được, tôi là một con người rất hay ăn, và ăn lại nhiều, nên lúc nào đi đâu, đồ ăn cũng được đi theo đấy. Lâu dần cũng quen, tôi chẳng còn ngại khi tụi bạn cứ chọc là ăn nhiều nhưng thân hình lại giống cây củi khô. Chắc năng lượng được sử dụng cho việc khác rồi, không làm cho tôi mập thêm được kí lô nào cả. Một con người lười suy nghĩ, thì năng lượng đi đâu nhỉ? Tôi… chẩng biết nữa. Đến lúc nạp ATP, thì cứ tiếp tục nạp cho dư thôi. Mặc cho biế rằng, không được ăn quá no, và không nên để bụng đói mới bắt đầu ăn. Vì ở một mình cũng đã gần bốn năm, nên cái chứng lười lại càng rõ rệt hơn. Không những lười suy nghĩ, mà ngay cả hoạt động cũng lười theo. Một tuần may ra nấu ăn được một bữa. Thật… Mà thôi đi. Vốn dĩ như vậy rồi, có muốn chuyển cũng không thể chuyển được. Tiếp tục với sắc đẹp nên thơ. Ngắm hoài không chán, không chán thì không thể về. Không về cũng không được lưu lại trên cái đỉnh này. Thích thời tiết lạnh, không có nghĩa là có thể chịu nổi được cái giá rét ấy. Đi cũng không được, về cũng không xong. Chân tê tái, chẳng muốn hạ sơn nữa rồi. Tôi rất giỏi biện minh cho sự ngang ngược của mình mà.
“Still thinking of you…”
Tại sao tôi lại thốt lên như vậy nhỉ? Cái cảm giác ấy là gì, sao tim tôi lại trở nên rạo rực, xung quanh đâu có người… Ống kính của tôi vẫn dáo dác tìm kiếm một thứ gì đó, để tố giác tại sao cảm giác lạ lùng xuất hiện. Loé lên, ánh sáng thật phớt lờ, tôi dừng lại, cố tìm cách hiểu, tìm cách khống chế. Trái tim như muốn vọt ra ngoài vì người đối diện. Ai đấy? Tôi có biết người này ư? Thì ra là biết thật, nếu không giờ này tôi chẳng đứng bên cạnh người ta làm chi, một cách sỗ sàng vô ý thức. Tay tôi tự do đến mức không thể tưởng tượng được, tôi đang đụng chạm vào người ấy. Cũng không hiểu sao y lại không hề phản kháng lại. Dẫu có mơ mộng ban ngày thì cũng không nên đi quá xa như vậy chứ. Thật là tồi tệ, lần đầu tiên tôi cảm thấy tự khinh bỉ mình biết bao. Tôi… không còn là tôi nữa rồi. Cái người luôn đặt cao sự lịch sự, vậy mà trong mơ lại thật hoen ố. Đụng chạm vào người ta thì thật là quá đê tiện, chính vì thế, ngày đầu tiên khi đến Sapa, bắt gặp người con trai đang giở trò với bạn gái của mình, tôi đã không thể kìm nén nổi và quăng luôn đôi giày cao gót vào hắn. Ấy vậy mà tôi lại trở nên đáng kinh tởm thế này. Tôi đã kịp bỏ tay ra, trong mơ là thế. Tôi phải là một con người đặt cao sự lịch sự. Đúng thế. Tôi nhắm mắt lại… Hai tay dang thật rộng, đủ để ôm những ngọn gió trở lạnh dần vào mình. Đi thôi, mọi chuyện nên dừng lại ở đây, trước khi quá muộn màng, trước khi tôi biến mình thành một con người khác, một con người luôn bị người ta coi thường và khinh chê, cho dù hoàn toàn không, nhưng ở trên thế giới 46% kẻ đồng tính bị mọi người loại bỏ, coi như rơm rác. Thả hồn đi, cho nó tự dung tự tác với thiên nhiên. Mãi mãi… Xa vời trong vô thức…
“Cô có bị sao không? Ở đây không còn người nữa, sao giờ… tôi… không thể cõng cô xuống núi được…”
Tôi liền mở mắt, như không tin được vào mắt mình, người đang đứng trước mặt tôi chính là người đang làm cho tôi cảm thấy đau khổ. Sao lại trớ trêu vậy nhỉ?
“Không sao đâu… Cô tên là gì thế?”
“Cô ư? Không… À! Tôi tên là Khả Du.”
“ Tôi là Tiểu Song, tôi có thể gọi cô là Khả Du được không?”
“Đương nhiên là được rồi… hì hì”
Trên khuôn mặt của Khả Du có một nụ cười thật bí ẩn, tôi không thể đoán được đó là gì. Nhưng… tôi hạnh phúc. Như vậy là sao Chúa Trời, con có được phép với người này không?
Trời dần tối, lại càng lạnh hơn. Tôi không nghĩ rằng mình đêm nay sẽ lưu lại đây, nên mặc không nhiều đồ ra ngoài cho lắm. Tôi bắt đầu cảm thấy thật lạnh. Lạnh lắm, nhưng… trong trái tim của tôi, chẳng biết ngọn lửa nào đang bốc cháy, làm ấm và nóng rên đi được. Tôi và Khả Du cùng đến đài quan sát ngồi xuống, cả hai đều suýt xoa cái tiết trời giá rét của mùa đông.
“Mặc áo của tôi đi, Tiểu Song. Tôi có thể chịu được lạnh hơn cậu. Hì”
“Không cần đâu, Khả Du cũng lạnh mà.”
“Tôi mang nhiều áo đi lắm. Có cả chăn bông nữa này. Tại đêm nay, tôi có ý định thử ở lại đây, phải mạo hiểm thì chuyến đi mới không tẻ nhạt.”
Tôi sung sướng nhận lấy chiếc áo khoác của Khả Du. Nhìn sao thì nhìn, tôi vẫn cảm thấy chiếc áo này chẳng nên giành cho nữ mặc, ấy vậy mà Khả Du lại mang nó, trông rất mảnh khảnh cơ mà, không nam tính đâu. Thấy tôi hơi thắc mắc… Khả Du lên tiếng:
“À… cái áo này là của anh tôi đấy, nên Tiểu Song đừng có ngại, mặc rất ấm, và dễ chịu”
“Ừ! Khả Du đến đây một mình thôi hả?”
“Không… tôi đi chung với một nhóm bạn, nhưng hôm nay tôi trốn đi một mình…”
Thì ra là thế. Thảo nào… trông cậu ấy xinh thế cơ mà.
“Khả Du bao nhiêu tuổi vậy…. Tôi hơi thắc mắc,… hì hì,.. cho dễ xưng hô ấy mà…”
“25 rồi đấy!”
“25 ư? Sao trông cậu trẻ vậy, cậu hơn tôi những 3 tuổi đấy, tôi có nên gọi cậu bằng chị không nhỉ? Nhưng thật ra, tôi không thích gọi như thế cho lắm”
“Không sao đâu, chúng ta xưng tên đi, cũng đã xưng như vậy rồi mà. Chị ư… nghe mắc cười quá!”
Nụ cười bí ẩn của Khả Du lại xuất hiện, tôi… chẳng hiểu tại sao nữa. Lạnh quá! Mặc dù rất giỏi chịu đựng, nhưng… thật là lạnh. Có vẻ như Khả Du cũng như tôi, không chịu được…
“Hai chúng mình có thể ôm nhau cho bớt lạnh, thân nhiệt thì vẫn ấm hơn mà”
Mặc dù rất thích, nhưng… tôi không thể lợi dụng Khả Du được, cô ấy thì trong sáng, chỉ vì không chịu nổi lạnh, mới như thế, còn tôi, tôi có cả ý đồ thật bất chính. Tôi không thể… không được… Đang suy nghĩ, bỗng…
“Xin lỗi nhé! Tôi lạnh quá! Giá mà tôi mang nhiều chăn hơn nữa…”
Ở trong vòng tay của Khả Du, tôi cảm thấy ấm áp vô cùng, chẳng phải tôi đang đối diện với cái lạnh lẽo kì dị đó sao. Trao đổi nhiệt cho nhau, tôi thấy mình như gần với Khả Du hơn.
“À!... Không sao đâu, tôi cũng lạnh lắm… Nếu cậu lạnh, thì tôi có thể choàng tay ôm cậu, Khả Du ạ!”
“Tôi chịu được, như vậy là ấm lắm rồi, hì”
Chúng tôi đã như vậy, và cứ như vậy, đến khi bình minh ló dạng cũng như vậy. Tôi chẳng thể bao giờ tưởng tượng được rằng, tôi sẽ gặp lại Khả Du trong hoàn cảnh đẹp đẽ thế này. Cảm ơn sự lạnh lẽo của mùa đông, trước kia ta đã yêu mi, bây giờ lại càng yêu hơn.