Yêu lại từ đầu

 
Chương 13:
 
“... Anh Thẩm...” Hạ Ngôn hơn nửa ngày mới tìm lại được khả năng nói chuyện, “Trong chuyện này... khả năng là có hiểu lầm.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chần chừ đưa tay về phía anh, nắm được một góc của chứng minh thư trên tay anh, nhẹ nhàng kéo, kéo thử một góc, không kéo được, lại dùng thêm tí sức, vẫn là.. không nhúc nhích chút nào.
 
Thẩm Cận bất động nhìn cô: “Cô Hạ, cô có biết, tôi chỉ là hy vọng cô có thể gia nhập vào đoàn đội của chúng tôi.”
 
“Mang trọng trách người đại diện pháp lý áp lên người cô Hạ, kỳ thực tôi cũng không quá yên tâm.”
 
“Nhưng nếu cô Hạ không vừa ý, e rằng tôi không thể không lo lắng, để cho cô Hạ tồn vong cùng với công ty.”
 
“Cô có biết, An Thành Thực Nghiệp hiện tại cũng chỉ có bề ngoài, bồi thường thì bồi thường, tôi đăng ký một công ty khác là được.”
 
“Nhưng cô Hạ thì khác, công ty bây giờ đang nợ nần, tôi mà muốn thì có thể chạy mất dạng, nhưng cô Hạ là người đại diện trước pháp luật của công ty, chỉ sợ là không thoát thân được.”
 
“…” Hạ Ngôn cùng Thẩm Cận làm vợ chồng nhiều năm như thế, nhưng chưa từng nghĩ, người đàn ông này nhìn như người vô dục vô cầu lại có một mặt hèn hạ như vậy, thế nhưng người vẫn là dáng vẻ mặt mày lạnh nhạt, nhìn vào mắt cô vẫn là bình tĩnh trầm ổn, bàn việc phân tích lợi hại với cô.
 
“Anh Thẩm… thực coi trọng tôi.” Khóe miệng khẽ nhếch không thành được một nụ cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Cận: “Kỳ thật tôi cũng không thật sự vui vẻ khi ép buộc cô, chỉ là cô Hạ cũng biết, ngành sản xuất của chúng ta đặc biệt, nhân tài khan hiếm, phù hợp với công ty cũng ít. Nhân tài khó tìm, sân chơi cho cô Hạ cũng không dễ tìm được. Nếu nhu cầu cung cầu của chúng ta vừa vặn phù hợp, hoàn toàn có thể giảm bớt thời gian cùng với phí tổn không cần thiết.”
 
“Công ty phù hợp với tôi tuy ít, nhưng vẫn có.” Ngón tay Hạ Ngôn chỉ ra hướng cửa sổ, “Giống như công nghệ Tử Thịnh bên kia, đứng đầu trong ngành, tương lai mở rộng dường như tốt hơn một chút.”
 
Thẩm Cận gật đầu: “Trước tiên cô Hạ có thể đến Tử Thịnh thử xem.”
 
Anh xoay người trở về ghế làm việc: “Nhưng trước tiên tôi nhắc nhở cho cô Hạ, tiền thân của Tử Thịnh là tập đoàn Nhuyễn Thần, công ty của tôi, đoàn đội kỹ thuật của tôi.”
 
Ánh mắt anh nhằm vào cô: “Sớm hay muộn sẽ có một ngày, tôi phải lấy về toàn bộ.”
 
Hạ Ngôn không nói chuyện, chuyện sự nghiệp vài năm kia của anh, cô biết rất ít.
 
Thẩm Cận cũng không còn ép sát từng bước, cầm lấy phần hợp đồng lao động kia của cô, xoay người: “Cô Hạ, theo ước định của hợp đồng, thứ hai tuần sau chỉ sợ cô phải tới trình diện, không thành vấn đề chứ?”
 
“…” Hạ Ngôn nhìn anh không muốn nói chuyện, trong đầu xoay chuyển, là trong đêm khuya anh xâm nhập vào phòng cô, bất động đứng nhìn hình ảnh cô, cô còn có thể nhớ rõ dáng vẻ hầu kết của anh nhấp nhô, cùng với đôi mắt rất sâu màu đen, anh gọi cô là Hạ Ngôn, hỏi cô… còn nhớ rõ Đồng Đồng sao?”
 
Một màn hình ảnh kia lướt qua, làm cho cô có cảm giác, giống như một giấc mơ, một cảm giác tràn đầy hốt hoảng.
 
Cô ngước mắt, bất giác nhìn về phía bàn làm việc của anh, mặt mày nặng nề bình tĩnh như trước, đôi mắt vẫn quen thuộc với cô không có chút gợn sóng, cũng đang nhìn cô.
 
“Đúng rồi, cô Hạ.” Hai tay chậm rãi nắm lại để trên bàn,  Thẩm Cận bình tĩnh lên tiếng, “Cô cũng không thấy lạ là tại sao cô lại ở trong này sao?”
 
Hạ Ngôn: “…”
 
“Ngược lại tôi bực bội, cô tại sao ở đây? Cùng với…” Anh giơ giơ bản hợp đồng trong tay, “Thứ này tại sao có thể có chữ ký của cô?”
 
Hạ Ngôn: “…”
 
Cô đưa tay định lấy, động tác vẫn không nhanh bằng Thẩm Cận, anh đưa qua một bên đã tránh được tay cô đưa tới.
 
“Cô cũng không biết thứ này ở đâu ra tại sao có thể…” Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ đều đều như thế.
 
“Tôi chỉ muốn xác định một chút, chữ ký phía trên này có phải cô Hạ tự tay ký tên và viết.” Thẩm Cận lấy hợp đồng lại, “Theo như phản ứng vừa nãy của cô Hạ, quả thật là do cô Hạ tự mình ký, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện.”
 
“Điều này làm tôi yên tâm hơn nhiều.”
 
Hạ Ngôn: “…”
 
Thẩm Cận dọn đồ đạc, nhìn cô đang tức giận, đôi mắt lại có chút kìm nén: “Cô Hạ vẫn chưa có nói cho tôi biết, cô tại sao lại ở trong này? Tại sao tôi lại ở đây?”
 
“Đại khái là…” Hạ Ngôn mím môi một cái, “Mộng du đi đến.”
 
“…” Thẩm Cận kiềm chế nhìn cô, “Gặp được cô Hạ… rất mộng ảo.”
 
“Chẳng qua, từ sau khi biết cô Hạ, tôi bắt đầu có trạng thái của chứng mất trí nhớ.” Ngón tay thon dài gõ nhịp trên mặt bàn, Thẩm Cận trầm ngâm nhìn cô, “Cô Hạ có thể giải thích một chút tại sao không?”
 
“…” Hạ Ngôn từ từ ngẩng lên, chậm chạp mở miệng, “Có thể là… có người rất cặn bã, ông trời muốn trừng phạt hắn.”
 
Thẩm Cận gật gật đầu, quơ quơ hợp đồng trong tay về phía cô: “Nhưng tình huống trước mắt, cô Hạ dường như chỉ có thể mặc cho tôi xâu xé.”
 
Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã đến giờ cơm.
 
Thu dọn bàn xong anh đứng dậy: “Vì để tỏ vẻ hoan nghênh chân thành cô Hạ gia nhập, đêm nay tôi mời cô Hạ dùng cơm.”
 
“Cám ơn anh Thẩm, không cần…”
 
Chưa nói xong câu cự tuyệt, ngoài cửa đã vang lên tiếng đập cửa, Thẩm Ngộ cùng Thẩm Kiều với vài người đứng ở cửa phòng làm việc.
 
“Chú hai, cùng nhau đi ăn cơm.” Thẩm Ngộ mở lời, thấy được trong phòng làm việc còn có Hạ Ngôn, “Hạ Ngôn, cô chắc cũng chưa ăn, cùng nhau đi.”
 
Hạ Ngôn bỗng chốc không có cách nào khác cự tuyệt.
 
Công ty mới, chưa tuyển được người nhiều, cơ bản cũng chưa chính thức nhậm chức, ăn cơm chung chỉ có Thẩm Ngộ với vài anh em khác.
 
Hạ Ngôn gả cho Thẩm Cận nhiều năm như vậy, hơn phân nửa thời gian là ở nhà, đối với bạn bè Thẩm Cận cũng không coi là thân thiết, bởi vậy ăn cơm với nhiều người vẫn còn có chút thận trọng, nhưng đã không giống như trước, quá mức gò bó.
 
Cô ngồi bên cạnh Thẩm Cận, khoảng cách rất bình thường, nhưng đối mặt với ánh mắt Thẩm Kiều quăng tới luôn mang theo mấy phần tò mò, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua lại trên người Thẩm Cận và cô, muốn nói lại thôi.
 
“Chú sáu, có việc?” Thẩm Cận ngước mắt nhìn cậu ta.
 
“Không… không có việc gì.” Thẩm Kiều nhìn Hạ Ngôn không biết ngượng, hỏi sợ cô gái nhỏ thẹn thùng, nhưng cái trán buổi chiều đụng trên cửa vẫn còn đang u. Một màn Thẩm Cận hôn Hạ Ngôn kia làm cậu ta chấn động quá lớn, đến giờ vẫn còn chưa trở lại bình thường.
 
Cũng may giữa chừng Hạ Ngôn có điện thoại, cô đi ra ngoài nhận điện thoại.
 
Thẩm Kiều thật vất vả đợi Hạ Ngôn đi rồi, bóng dáng cô vừa từ cánh cửa xoay của nhà hàng đi ra ngoài, đã hạ giọng giống như tên trộm nhìn về phía Thẩm Cận: “Anh hai em còn nói anh làm sao cũng phải mang một cô gái vào công ty, thì ra muốn cận thủy lâu đài*.”
 
*Cận thủy lâu đài: so sánh bởi vì chỗ gần dễ đi mà ưu tiên cơ hội thu hoạch.
 
“…” Thẩm Cận không hiểu nhìn cậu ta một cái.
 
Những người khác cũng rối rít nhìn Thẩm Cận, có một số còn quay đầu nhìn nhìn Hạ Ngôn ngoài cửa, nhìn về phía Thẩm Cận ánh mắt đều mang dấu chấm hỏi.
 
Quan hệ của chú ba và Thẩm Kiều rất tốt, cánh tay trực tiếp gác lên vai Thẩm Kiều: “Chú sáu, có tin tức?”
 
“Đây không phải là đang hỏi sao.” Thẩm Kiều vừa kéo tay chú ba xuống, vừa nhìn Thẩm Cận: “Anh hai, thành thật khai báo, anh cùng chị dâu bắt đầu lúc nào, sao mà không có tiếng động gì vậy?”
 
Thẩm Cận càng tỏ ra không hiểu: “Chị dâu gì?”
 
“Nói hươu nói vượn cái gì.” Giữa tiếng khẽ trách móc, tay Thẩm Cận không nhanh không chậm bưng ly rượu lên.
 
“Anh hai, giả bộ đứng đắn gì chứ, buổi chiều lúc anh hôn trộm Hạ Ngôn em đều…”
 
“Khụ…” Thẩm Cận sặc rượu, trong tiếng ho khù khụ, kèm theo tiếng đụng nhẹ vào cửa, anh ngẩng đầu, cửa kính xoay tròn, Hạ Ngôn đang ôm đầu đứng ở đằng kia, vẻ mặt khiếp sợ.
 
Thẩm Kiều cũng thấy Hạ Ngôn đứng ngay cửa xoay, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của cô, cậu ta có hơi xấu hổ, lại nhịn không được vụng trộm nhìn Thẩm Cận. Thẩm Cận so với Hạ Ngôn vẫn là một người che giấu cảm xúc giỏi hơn, sau khi ho nhẹ một tiếng, trong nháy mắt người đã khôi phục dáng vẻ gió tám phương bất động như ngày thường.

 
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
 
Thẩm Cận: Lão Lục chú nói cho rõ ràng, tôi khi nào thì làm qua chuyện cầm thú này hả.
 
Lão Lục: Ăn mà không dám nhận, anh không phải đàn ông.
 
Hạ Ngôn… Không nói lời nào, nhất định chưa ăn đến~

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui