Chương 14:
Hạ Ngôn ôm cái trán bị đụng đau, sắc mặt trở lại như bình thường quay lại chỗ ngồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Kiều lén nhìn cái trán bị đụng đỏ lên một mảng của Hạ Ngôn, lại nhìn lén sang phía Thẩm Cận.
Thẩm Cận vẫn nhấc đũa với vẻ mặt thoải mái, gắp rau, giống như chưa từng phát sinh qua chuyện gì.
Chú ba cùng với chú bảy vụng trộm nháy mắt với Thẩm Kiều, sao lại thế này?
Thẩm Kiều nhún vai, cậu ta cũng bối rối.
Cậu ta bắt gặp Thẩm Cận hôn trộm Hạ Ngôn, Thẩm Cận biết, xong còn bình tĩnh nhặt tài liệu lên giúp rồi đuổi cậu ta đi, bây giờ nhìn lại phản ứng của Thẩm Cận…
Thẩm Kiều nghĩ tới mới vừa rồi Thẩm Cận ho sặc sụa, giống như là… chịu đủ kinh hãi.
Ánh mắt lại nhịn không được vụng trộm nhìn lướt qua sắc mặt Thẩm Cận, sắc mặt bình thường.
Cậu ta không có thân thiết với Thẩm Cận như với Thẩm Ngộ. Cậu ta đã từng bị Thẩm Ngộ thu thập qua, thu thập đến thu thập đi ngược lại bị thu thập đến nỗi da mặt dày lên, lại nhiều năm bên cạnh Thẩm Ngộ, ở trước mặt cũng quen thói da mặt dày mà cười đùa tí tửng, chuyện vui đùa gì cũng dám nói, nhưng không giống với Thẩm Cận. Thẩm Cận ngồi tù hai năm mới vừa ra, trước khi Thẩm Cận ngồi tù, cậu ta cũng bởi vì còn trẻ không hiểu chuyện nên bị đưa đi giáo dục hai năm, cơ hội tiếp xúc với Thẩm Cận không nhiều. Gặp Thẩm Cận thường ngày luôn cho người ta cảm giác xa cách, không phải cái loại cảm giác ngột ngạt từ khi sinh ra, ngược lại là cái loại khí thế được lắng đọng qua năm tháng, lại thêm ít nói, giống hành giả thanh tu, làm cho cậu ta không dám thô lỗ trước mặt Thẩm Cận, huống chi còn có Hạ Ngôn hỏa khí không yên giống vậy ở đây, bởi vậy dù trong lòng Thẩm Kiều hoang mang đến thế nào, vẫn không dám truy hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bữa cơm này Thẩm Cận và Hạ Ngôn ăn rất bình tĩnh và hài hòa.
Trong lòng Thẩm Kiều giống như có cái vuốt của con mèo, cào cậu ta đến khó chịu, lúc ăn cơm xong mượn cớ theo Thẩm Cận đi lấy xe, đi từ từ.
Người vừa vào thang máy liền cẩn thận nhìn Thẩm Cận: "Anh hai…"
Thẩm Cận ấn phím thang máy, lúc này mới quay đầu nhìn cậu ta: "Em thấy được cái gì?"
"Lúc trưa họp xong em đi xuống, đem tài liệu hội nghị cho anh, nhìn thấy anh ngồi trên ghế sofa nhìn chị dâu… nhìn Hạ Ngôn ngủ, sau đó anh từ từ cúi đầu…" Thẩm Kiều cẩn thận nhìn thần sắc Thẩm Cận, "Hôn cô ấy… lúc ấy cái nhìn của anh cảm giác cô ấy giống như… vật quý nâng trong lòng bàn tay…"
Thẩm Cận: "…"
"Anh hai…" Thẩm Kiều lại vụng trộm dò xét liếc mắt nhìn Thẩm Cận, "Hai người yêu đương khi nào?"
Thẩm Cận ho nhẹ một tiếng, sắc mặt vẫn bình thường nhìn cửa thang máy: "Gần đây công ty vừa khai trương, tất cả mọi người ngày đêm bận rộn không nghỉ, khó tránh khỏi tinh thần hoảng hốt nên bị hoa mắt."
Thẩm Cận vỗ vỗ vai cậu ta: "Lát nữa về nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để mệt quá."
Thẩm Kiều: "…"
Theo Thẩm Cận lái xe trở lại cửa nhà hàng, vẻ mặt Thẩm Kiều rất ấm ức. Thẩm Ngộ cùng chú ba chú bảy lên xe, đã thấy ánh mắt Thẩm Kiều thỉnh thoảng liếc qua cửa sổ nhìn hướng Thẩm Cận và Hạ Ngôn.
Thẩm Cận dừng xe trước mặt Hạ Ngôn mở cửa ghế phụ, bình tĩnh nhìn Hạ Ngôn, để cho cô lên xe xong đưa cô trở về.
"Anh sáu, tình huống của anh hai rốt cuộc là thế nào?" Từ lúc Thẩm Kiều tranh nhau đi lấy xe với Thẩm Cận, chú bảy biết trong lòng Thẩm Kiều có chuyện, đã sớm không chờ đợi được.
Thẩm Kiều nghẹn một bụng lúc ăn cơm đã sớm khó chịu, đem hết chuyện buổi chiều gặp được Thẩm Cận cùng Hạ Ngôn ở văn phòng nói hết, bao gồm cả chuyện kiểm chứng với Thẩm Cận vừa nãy.
"Anh hai nói anh gần đây bận quá nên xuất hiện ảo giác bị hoa mắt." Thẩm Kiều quay đầu sau khi nhìn mấy người đang ngồi, hai tay mở ta, "Anh lấy tài liệu hội nghị cho anh hai mọi người đều biết, nếu là anh hoa mắt, cũng sẽ không hoa mắt thành nhìn thấy anh ấy hôn Hạ Ngôn chứ?"
Chú bảy và chú ba ăn ý nhìn cục u trên trán Thẩm Kiều.
"Chú hai không phải người trốn tránh, càng không phải là người dám làm không dám nhận…" Chú ba uyển chuyển khuyên cậu ta, "Chú sáu em xem, người này ban ngày đi đường còn có thể đụng đầu vào tường, khả năng thật là…cường độ công việc gần đây quá lớn."
Thẩm Kiều: "… Lúc ấy là do em bị kích thích quá lớn mới không cẩn thận đụng đầu vào."
Thẩm Ngộ nãy giờ không lên tiếng, nhìn cậu ta: "Sau khi chú hai ra ngoài vẫn bận rộn chuẩn bị cho công ty, suốt ngày dính ở một chỗ với anh, lấy đâu ra thời gian yêu đương."
"Cô gái nhỏ này cậu ta cũng mới biết không được mấy ngày, cái loại nhất kiến chung tình tái kiến khuynh tâm dù có cũng không xảy ra trên người chú hai, gặp vài lần rồi chia lìa khó khăn lại càng không biết, hôn lén không dám nhận càng không phải chuyện em ấy làm." Hơi nghiêng người qua, vỗ đầu Thẩm Kiều một cái, "Em là một người đàn ông, ít quan tâm mấy chuyện nam nữ kiểu này, đem tâm tư tập trung cho công việc."
Thẩm Kiều không dám lên tiếng, cục u trên trán còn đang đau âm ỉ, một đám người nói năng hùng hồn đầy lý lẽ làm cho cậu ta không nhịn được hoài nghi, có phải hay không bản thân mình hoa mắt, ánh mắt lại không tự chủ lườm về hướng xe Thẩm Cận.
Hạ Ngôn đã kéo cửa xe ra, đang vẫy tay chào tạm biệt với bọn họ, trên mặt không có bất kỳ vẻ mất tự nhiên nào.
Thẩm Kiều cách kính chắn gió nói tạm biệt với cô, lòng tràn đầy nghi ngờ lái xe đi, khi xe Thẩm Cận chạy qua cậu ta còn khá bực bội khom người liếc mắt nhìn Thẩm Cận.
Thẩm Cận thấy ánh mắt Thẩm Kiều quăng tới, trong đầu Thẩm Cận theo đó hiện lên lời nói của Thẩm Kiều, bất giác nghiêng đầu liếc Hạ Ngôn một cái.
Hạ Ngôn đoan đoan chính chính ngồi đó, lưng thẳng, nhìn không chớp mắt, phía sau tóc mái dài trên trán lộ ra dấu đỏ bị cụng phải lúc nãy, vết đỏ nhàn nhạt kia ở trên da thịt trắng nõn càng thêm bắt mắt.
Thẩm Cận chậm rãi khởi động xe: “Cô Hạ lúc nãy sao bị đụng vào cửa?”
Hạ Ngôn không quá thoải mái hất hất tóc: “Vừa đi vừa nhìn điện thoại, không cẩn thận đụng phải.”
Thẩm Cận ‘ừ’ một tiếng: “Lần sau cẩn thận một chút.”
Hạ Ngôn ‘ừ’ một tiếng, không nói nữa, Thẩm Cận cũng không nói thêm chăm chú lái xe.
Hạ Ngôn vẫn luôn ngồi thẳng lưng mắt nhìn thẳng, trên mặt bình tĩnh đè xuống quay cuồng xấu hổ cùng hoang mang trong đáy lòng.
Thẩm Kiều cười hề hề nói câu kia “Giả bộ đứng đắn gì chứ, buổi chiều lúc hôn trộm Hạ Ngôn…” Cùng với bộ dáng ho khan của anh ta không ngừng lập lại trong đầu cô, cô không thể nhìn ra manh mối gì từ bộ dáng bất động giữa gió tám phương của anh. Chuyện này đối với anh giống như nước chảy không lưu lại dấu vết, ngay cả trong trí nhớ giống như mộng mà không phải mộng, lúc nửa đêm anh xâm nhập vào phòng cô.
Hạ Ngôn nghĩ ngay đến ánh mắt anh lúc đó, bất giác lén lút nhìn trộm anh một chút.
Nét mặt nghiêng của anh vẫn bình tĩnh như trước, đôi mắt ôn hòa và chuyên chú, làm cho cô càng không nhìn thấu.
“Anh Thẩm…” Khóe môi hơi vểnh lên, Hạ Ngôn cẩn thận gọi anh, “Mất trí nhớ là cảm giác gì hả?”
Xe đột nhiên rung thật nhẹ một cái.
Hạ Ngôn nhìn kỹ anh lần nữa, vẫn là sắc mặt bình thường, đợi đến khi đèn đỏ Thẩm Cận quay qua nhìn cô: “Cô Hạ, nằm mơ là cảm giác thế nào?”
“…” Hạ Ngôn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Đại khái chính là…giống như lúc bị chó cắn, anh sẽ không phân rõ, là thật hay giả.”
Thẩm Cận gật gật đầu: “Cảm giác mất trí nhớ, đại khái chính là, đối với tất cả mọi chuyện đều không nhớ rõ, cũng có thể đúng lý hợp tình chấp nhận cự tuyệt.”
Hạ Ngôn: “…” Cái gì cũng không hỏi được.
Xe rất nhanh đã dừng lại trước nhà Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn mở cửa xe đi xuống, đi được hai bước chần chờ một chút, vừa quay đầu cúi người xuống nhìn Thẩm Cận: “Anh Thẩm, đêm hôm qua lúc hai giờ sáng anh xông vào phòng tôi, anh định làm gì?”
Thẩm Cận: “…”
Rồi tiếp theo bình tĩnh nhìn cô: “Vì sao cô Hạ không báo cảnh sát?”
“Trái lại còn ký hợp đồng lao động cùng đơn đăng ký người đại diện pháp luật với tôi?”
Hạ Ngôn: “…”
Đứng thẳng người, vẫy tay chào tạm biệt với Thẩm Cận: “Anh Thẩm, tạm biệt.”
Thẩm Cận vẫy vẫy tay: “Cô Hạ nhớ ngày thứ hai đến báo danh đúng giờ.”
Nói xong xe đã chạy đi.
Hạ Ngôn siết chặt bả vai một chút rồi hạ xuống, xoay người trở về phòng, vừa ngẩng lên đã bị Từ Giai Ngọc đứng ở cửa, làm cho trái tim thiếu chút nữa đã không chịu nổi.
Từ Giai Ngọc đang hoang mang nhìn theo hướng Thẩm Cận rời đi, hỏi cô: “Lúc nãy là anh Thẩm phải không, sao con không mời cậu ta vào nhà ngồi một lúc?”
“…” Hạ Ngôn nhìn mẹ mình, có chút u oán, “Mẹ… tối hôm qua nửa đêm sao mẹ còn để cho anh ta vào phòng con?”
“Là cậu ta đột nhiên xông vào, bỗng nhiên đến đây nói một câu muốn tìm Hạ Ngôn đã vòng qua người mẹ xông thẳng vào, có muốn ngăn lại cũng không ngăn được.” Giọng của Từ Giai Ngọc oán trách, ngước mắt nhìn cô hiện còn có chút hoang mang, “Con cùng anh Thẩm lúc nào thì đã phát triển nhanh đến vậy?”
Hạ Ngôn: “…” Cảm thấy có chút vô lý không nói rõ được.
Cô có thể nhớ rõ tất cả quá trình cùng tâm tình, nhưng cô không biết vì sao, khi đó cô đối với Thẩm Cận hoàn toàn không có phòng bị, thậm chí có loại… cảm giác sùng bái.
Thẩm Cận mang tất cả thứ mà cô nói với anh gằn từng tiếng trả toàn bộ lại cho cô, cô còn mừng rỡ cảm thấy, ý nghĩ của anh với cô cứ không hẹn mà trùng hợp, vui vui vẻ vẻ ký hợp đồng với anh.
Phần hợp đồng kia còn ở trong túi ép tới nặng trịch.
Trong lòng Hạ Ngôn có hơi hỗn loạn. Tối hôm qua anh đột nhiên xâm nhập đến lúc nhìn vào ánh mắt cô, dáng vẻ lúc gọi cô là Hạ Ngôn, cùng với hỏi về Đồng Đồng, rõ ràng chính là Thẩm Cận cô biết.
Hạ Ngôn còn nhớ rõ lúc ấy anh gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, cái loại vui mừng đan xen này, cảm xúc phức tạp muốn xác định lại không dám xác định, đó là việc cô chưa từng nhìn thấy qua trong ánh mắt của Thẩm Cận.
Lúc ấy anh nhìn vào mắt cô… làm cho cô có cảm giác như anh đã mất đi một thứ gì đó mà giờ tìm lại được.
Nhưng buổi chiều lúc anh… thâm trầm lại có chút khó nắm bắt, giống như Thẩm Cận cô biết 5 năm trước, lại cũng như không hoàn toàn như vậy.
Hạ Ngôn không nói được loại cảm giác phức tạp, ngày cuối tuần cũng đã trôi qua. Thứ hai, mới sáng sớm, mẹ cô Từ Giai Ngọc đặc biệt nhắc nhở cô đi làm sớm chút, đừng tới trễ.
Hạ Ngôn nghĩ đến Thẩm Cận tâm tình có hơi phức tạp, đặt hợp đồng lên bàn, rồi đi đến trường.
Thứ hai cô không có tiết, hai tháng cuối đại học năm tư, cơ bản cũng là thời gian để tìm việc.
Thành phố An Thành không lớn, công việc chuyên ngành của các cô đúng là không dễ tìm, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể.
Ngoại trừ cô, những người khác trong ký túc xá đều đã ký xong công tác, nhưng ngoại trừ Dư Thanh Thanh cùng Trần San San ở lại thành phố này, những người khác đều đi Thượng Hải. Sau khi kết thúc bảo vệ luận án tốt nghiệp, mấy ngày hôm trước đều đã đến công ty thực tập, nay ký túc xá chỉ còn lại Dư Thanh Thanh và Trần San San.
Công việc của Dư Thanh Thanh do trong nhà sắp xếp, nên không vội đi báo danh. Trần San San thi lấy chứng chỉ giáo viên, được một trường trung học địa phương nhận, đi làm giáo viên dạy tạo hình mỹ thuật, tháng 9 mới khai giảng, cũng không gấp.
Toàn bộ ký túc xá chỉ có một mình Hạ Ngôn là không tìm việc, Thẩm Cận cho người đem thỏa thuận ba bên đưa về trường, không được công bố trong trung tâm nghề của sinh viên khóa này tìm được việc làm, như vậy nhận thấy chỉ có mình cô là người không tìm được công việc.
Thực ra trước đó Hạ Ngôn có gửi sơ yếu lý lịch, nhưng người thật thà, mỗi lần phỏng vấn đều thẳng thắn thành khẩn chủ động nói trước có bệnh tim, mà loại bệnh này không thể làm phẫu thuật, càng ngày sẽ càng bị nghiêm trọng hơn. Bởi vậy mấy đơn vị phỏng vấn tuyển dụng đều tỏ ra tiếc nuối với tình huống của cô, cũng không dám tuyển dụng vào.
Dư Thanh Thanh học chung với Hạ Ngôn bốn năm, tình huống của Hạ Ngôn biết cũng tàm tạm, chỉ cần kiên trì uống thuốc, kiểm soát thích hợp, chú ý nghỉ ngơi tránh cho cảm xúc dao động, kỳ thật đối với cuộc sống ảnh hưởng cũng không quá lớn.
Kỳ thực tập của các cô chủ yếu là cúi đầu làm việc, tâm tính Hạ Ngôn luôn luôn bình thản cũng hiểu tự điều tiết bản thân, áp lực trong công việc sẽ không thể tạo nên gánh nặng quá lớn cho cơ thể cô. Bởi vậy Dư Thanh Thanh nhìn thấy mấy bạn học khác đều đã có công việc, lo lắng tâm trạng Hạ Ngôn bị sa sút, mà lại quen biết Trình Nhượng, biết nhà Trình Nhượng có mở công ty nên nhờ cậu ta hỗ trợ sắp xếp một chút, còn vụng trộm đem tác phẩm thiết kế của Hạ Ngôn cho Trình Nhượng.
Hiệu suất làm việc của Trình Nhượng rất cao, rất nhanh đã cho Dư Thanh Thanh câu trả lời thuyết phục, nói không thành vấn đề. Cậu ta nghĩ trước mắt để anh trai mình gặp Hạ Ngôn, đối mặt nói chuyện một chút.
Trong lòng Dư Thanh Thanh thật vui mừng, đặc biệt giấu đi chuyện này, thứ hai vừa gặp Hạ Ngôn sẽ cho cô một kinh hỉ thật lớn.
Hạ Ngôn biết Trình Nhượng là một tiểu phú nhị đại, nhưng không biết nhà cậu ta mở công ty gì, nghe Dư Thanh Thanh nói xong cô kinh ngạc nhìn: “Công ty gì vậy?”
“Phương hướng hình như là công nghệ nội thất.” Dư Thanh Thanh đỡ cô ngồi xuống, “Hẹn lúc 12h, đi ăn cơm chung, anh trai Trình Nhượng rất tốt, cậu không cần lo lắng.”
Hạ Ngôn “a” một tiếng: “Nhưng mà… tớ đã tìm được việc.”
Dư Thanh Thanh dừng động tác lại: “Công ty nào hả?”
Trần San San ở đó, cũng kinh ngạc nhìn cô: “Chuyện khi nào vậy? Công ty thế nào hả?”
Hạ Ngôn nhớ tới Trần San San lúc nhắc tới Thẩm Cận căm thù tận xương tủy, nên không dám nói rõ là công ty của Thẩm Cận: “Một công ty… công ty nhỏ vừa thành lập.”
“Công ty nhỏ làm sao có thể so với công ty lớn thành đạt được.” Dư Thanh Thanh đem cô áp lên ghế ngồi lần nữa, “Hay là đi làm cho công ty của Trình Nhượng đi, đều là bạn cùng lớp, sẽ chiếu cố một chút.”
Cầm lấy túi trang điểm, không bao lâu đã trang điểm trang nhã cho Hạ Ngôn.