Chương 16:
“Xin chào.” Trình Khiêm đứng lên, lên tiếng chào hỏi cô: “Đây là danh thiếp của tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một tấm danh thiếp đưa tới, hai chữ “Tử Thịnh” màu trắng trên nền mạ vàng càng thêm vẻ bắt mắt.
Hạ Ngôn bất giác ngẩng đầu nhìn Trình Khiêm một chút.
Trình Khiêm cũng đang nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh.
“Cám ơn Trình tổng.” Hạ Ngôn nhận danh thiếp, ngồi vào chỗ anh ta chỉ.
Trình Nhượng cười nói: “Mọi người tùy ý là tốt rồi, không cần quá gò bó, anh tôi có hơi nghiêm túc, nhưng người thật ra rất tốt.”
Trình Khiêm cũng dặn dò: “Mọi người tùy ý, không cần mất tự nhiên.”
Nhưng vẫn không làm cho Hạ Ngôn, Dư Thanh Thanh thả lỏng bao nhiêu, rốt cuộc vẫn là không quá quen thuộc, khí thế cùng địa vị xã hội của Trình Khiêm bày ra đó, nên mọi người không được dễ chịu giống như đối mặt với bạn cùng lứa.
“Cô Hạ đã làm thiết kế được bao lâu rồi?” Trình Khiêm nhìn về phía Hạ Ngôn hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Ngôn: “Rất nhiều năm. Thật ra cũng không coi là thiết kế, chỉ là lúc rảnh rỗi làm vớ vẩn mà thôi.”
Trình Khiêm: “Là tự học thành tài sao? Cô theo ai học?”
“Ông nội tôi và ba đều làm nghề này, từ nhỏ tôi đã đi theo học lỏm qua một ít.”
Trình Khiêm gật đầu: “Khó trách.”
“Phong cách rất đặc biệt.”
Hạ Ngôn mím môi coi như đáp lại.
“Công ty của chúng tôi trước mắt đang thiếu một trợ lý thiết kế công nghệ của phòng thiết kế, mục tiêu chủ yếu là công nghệ gia dụng, tôi đã xem qua thành phẩm cùng tác phẩm thiết kế của cô, thật không tệ.” Trình Khiêm nhìn về phía cô, “Cô có thể tới thử một chút, trước cứ nhận làm trợ lý, về sau có kinh nghiệm lại chuyển sang vị trí chính thức. Trong ngành đều là nhà thiết kế có kinh nghiệm phong phú, đi theo anh ta, đối với tương lai phát triển và trưởng thành của cô sẽ tương đối có lợi.”
“Cám ơn Trình tổng.” Đầu ngón tay Hạ Ngôn vuốt danh thiếp bên cạnh, chần chừ nhìn hắn ta, “Trình tổng, tôi có thể suy nghĩ trước rồi sẽ trả lời anh sau?”
Trình Khiêm dường như không nghĩ tới Hạ Ngôn sẽ chần chừ, bất giác nhìn Trình Nhượng liếc mắt một cái. Trình Nhượng là người kêu hắn sắp xếp công việc, nói là bạn học, thân thể không tốt, khó tìm công việc, rất đáng thương, kêu hắn bất kể thế nào cũng phải sắp xếp cho cô một công việc nhàn nhã. Còn thuận tiện cho hắn nhìn tác phẩm của cô, quả thật cũng không tệ lắm, đối với một người không qua trường lớp mà nói, tác phẩm như vậy hoàn toàn đạt tiêu chuẩn, Vừa vặn phòng thiết kế còn thiếu một phụ tá, cho nên sắp xếp Hạ Ngôn vào. Chỉ là ý tứ này chắc là của Trình Nhượng, thân thể Hạ Ngôn không tốt lắm, hắn cũng phải cân nhắc đến vấn đề hao tổn chi phí, lo lắng tốn tiền nuôi người rảnh rỗi, thêm nữa là chưa từng thấy qua Trình Nhượng nóng lòng đi giúp một cô gái, vừa vặn muốn hẹn gặp mặt Hạ Ngôn một lần.
Theo cảm giác trước mắt, cảm thấy Hạ Ngôn cũng không tệ lắm, người có vẻ im lặng nhu thuận, không thích ồn ào, khí chất thoải mái, không giống với một số cô gái lăn lộn với Trình Nhượng, chút điểm này làm hắn tương đối hài lòng, chỉ là không nghĩ tới Hạ Ngôn sẽ cự tuyệt.
Trình Nhượng cũng không nghĩ đến thái độ cự tuyệt của Hạ Ngôn, bất giác nhìn Dư Thanh Thanh.
Ánh mắt mọi người như vậy làm Hạ Ngôn cảm thấy có lỗi với Dư Thanh Thanh, sợ Dư Thanh Thanh không xuống đài được, vội vàng nói: “Cám ơn Trình tổng nguyện ý cho tôi cơ hội có công việc này. Tôi cũng rất thích công việc này, chỉ là thân thể tôi không tốt lắm, lo lắng làm không tốt, phụ đi ý tốt của mọi người, cho nên muốn suy nghĩ thật kỹ hơn một chút rồi mới quyết định.”
Trình Khiêm: “Không có việc gì, nên suy nghĩ kỹ càng trước.”
Lại nói tiếp: “Suy nghĩ kỹ trực tiếp gọi cho tôi là được, hoặc gọi cho Trình Nhượng.”
Rồi nhìn nhìn đồng hồ: “Lát nữa tôi phải đi phố cổ tìm chú Vương một chút, cửa tiệm của ông có hàng mây tre thủ công rất dễ bán ở thành phố, rất nhiều du khách nơi khác nghe danh mà đến.”
Rồi tiếp theo nhìn về phía mấy người Hạ Ngôn cùng Dư Thanh Thanh: “Các cô cảm thấy có hứng thú thì có thể cùng đi xem. Nhất là Hạ Ngôn, về sau cô muốn làm ở ngành này, rất hữu ích khi cô có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với bậc thầy trong lĩnh vực này.”
Dư Thanh Thanh cùng Trần San San không tiện từ chối, sau khi liếc nhìn nhau, gật gật đầu: “Được…”
Hạ Ngôn càng không tiện từ chối, cũng chần chờ gật đầu: “Cám ơn Trình tổng.”
Ngõ cổ chỉ cách nhà hàng hơn mười phút lái xe, sau khi ăn xong Trình Khiêm tự chở mọi người đi.
Ngõ cổ không có ai, ở sâu trong ngõ nhỏ này luôn luôn vắng vẻ.
Trong ngõ và ngoài ngõ hoàn toàn là hai thế giới.
Hạ Ngôn rất thích đi dạo ở nơi này lúc rảnh rỗi, bất cứ khi nào đến gần, cô luôn luôn có cảm giác không phân biệt được không gian và thời gian, giống như trở về An Thành của đầu thập niên 90, ở đây mỗi lúc về chiều, mặt trời chiếu xuyên qua ngõ nhỏ hẹp dài, có thể nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa cùng tiếng chuông của xe đạp thời ấy.
Hạ Ngôn là người hoài cổ, cô rất thích ngõ nhỏ này, nó luôn cho cô cảm giác thân thiết, dường như tất cả văn hóa truyền thống gần như thất truyền đều có thể tìm được trong ngõ nhỏ này, như khúc nghệ*, các loại thủ công mỹ nghệ…
*Khúc nghệ: là một loại “nói hát nghệ thuật” của người Trung Quốc.
Trình Khiêm lái xe thẳng đến đầu ngõ nhỏ.
Hắn ta là thương nhân, mà thương nhân thì đều chú trọng đến hiệu suất.
Bình thường khi đến đây Hạ Ngôn sẽ từ từ đi dạo, nhưng có Trình Khiêm ở đây, ngoại trừ những mái nhà với tường trắng mái ngói đen trong ngõ nhỏ kia, cảnh trí xung quanh giống như làm nền để cưỡi ngựa xem hoa.
Cửa tiệm của chú Vương rất nhỏ, cũ kỹ, hai cây cột trắng đã sớm bị rêu xanh phủ kín, từ cây cột trắng đến cửa là những hòn đá bằng phẳng làm bậc thềm, ở khe hở giữa các hòn đá mọc đầy cỏ dại cùng rêu xanh, cánh cửa gỗ với khung sắt đã bị mối mọt làm thủng mặt ngoài từ rất lâu. Ánh sáng trong phòng hơi yếu, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy giữa sảnh đặt bàn bát tiên cùng với ghế dài, cùng người nam ngồi trên ghế, Thẩm Cận.
Trong chớp mắt nhìn thấy Thẩm Cận, bước chân vừa nâng lên định bước vào nhà trong thoáng chốc bỗng khựng lại vì nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Thẩm Cận cũng không để ý tới đoàn người đứng chắn bóng ngay cửa, anh đang cẩn thận quan sát tỉ mỉ cái giỏ hoa nhỏ bằng mây, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn dọc theo giỏ hoa, vẻ mặt chuyên chú, giống thợ thủ công đang tỉ mỉ đánh bóng.
Anh là người cực kỳ nhiệt tình yêu thích văn hóa truyền thống và nghề thủ công truyền thống, cũng là một người đam mê sưu tầm và cực kỳ thích đọc sách. Trước kia trong phòng sách, cả một phòng toàn sách, anh vừa rảnh là ngồi vào bàn sách bằng gỗ, hoặc là ghế mây, cầm đồ vật giống như cục gạch cổ, ngồi xuống một cái là đến trưa. Khi đó hầu như anh chỉ mặc quần âu với áo sơ mi trắng, đã cởi đi áo vest nên tất cả vẻ bén nhọn sắc sảo trên thương trường cũng được thu lại, người trở nên trầm ổn sâu sắc hơn.
Phụ nữ đẹp nhất lúc nghiêm túc, thì đàn ông cũng thế.
Trước kia Hạ Ngôn thích nhất là nhìn anh vừa ở bên ngoài trở về, sau khi cởi bỏ âu phục, dáng vẻ ngồi đọc trước bàn sách.
Bây giờ nhìn Thẩm Cận chuyên chú giống như vậy, trong lòng cô lại mơ hồ dâng lên chút cảm giác hoài niệm với cuộc sống đó.
Chú Vương đi rót ấm trà vừa đúng lúc đi ra, liếc mắt đã nhìn thấy Trình Khiêm ở cửa, lập tức khách khí lên tiếng chào hỏi: “Ông chủ Trình.”
Tiếp theo thấy Hạ Ngôn đứng bên cạnh Trình Khiêm, ông rất quen thuộc với Hạ Ngôn, nên lập tức ngẩn người: “Bé Hạ?”
Thẩm Cận nghe thấy ngẩng đầu lên, thấy được Hạ Ngôn, tầm mắt anh dừng một chút trên người cô, rồi chuyển tiếp qua người đứng bên cạnh Hạ Ngôn – Trình Khiêm, rồi bình tĩnh thu hồi ánh mắt, chậm rãi buông giỏ hoa trong tay xuống.
Trình Khiêm nhếch mép cười, khách khí chào hỏi với Thẩm Cận: “Anh Thẩm, đã lâu không gặp.”
Thẩm Cận nhàn nhạt đáp lại: “Đã lâu không gặp.”
Tầm mắt bình tĩnh dời đến trên người Hạ Ngôn.
Lực chú ý của Trình Khiêm đã chuyển hướng sang chú Vương, hắn ta trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều: “Chú Vương, đã lâu không gặp, gần đây thân thể chú thế nào.”
“Tốt tốt, rất tốt.” Chào xong mấy người vào phòng, ông nhìn về phía Hạ Ngôn, “Bé Hạ, đã lâu không thấy cháu qua đây, gần đây thân thể có tốt không?”
Mấy chữ “bé Hạ” làm cho Hạ Ngôn có chút ngượng ngùng, bình thường nói ra nghe quen rồi cảm thấy thân thiết, nhưng bây giờ có Thẩm Cận, Trình Khiêm, Trình Nhượng đều ở đây, nghe vào lại có chút cảm giác ngượng ngùng.
Thẩm Cận cũng bởi vì tiếng “bé Hạ” này mà ngẩng đầu nhìn cô, Trình Khiêm lại kinh ngạc nhìn cô: “Thì ra mọi người quen biết nhau à.”
Chú Vương cười cười: “Cô bé thích mấy đồ vật nhỏ ở chỗ tôi, nên bình thường có rảnh là đến đây hí hoáy vài cái.”
Ông chỉ về góc trưng bày: “Trong đó có không ít thứ của cô bé làm.”
Trình Khiêm nhìn nhìn về hướng trưng bày, rồi cười nhìn về phía cô: “Đoán không ra, tay nghề của cô cũng rất khéo léo.”
Hạ Ngôn không tự nhiên kéo môi: “Đều là chú Vương tạo hình gần như hoàn chỉnh mới đưa cho tôi, kỳ thực làm một chút mà thôi.”
Chú Vương cười: “Ta đây có thể không được khiêm tốn thế này.”
Trình Khiêm giơ ngón tay cái lên với Hạ Ngôn, Trình Nhượng cũng khẽ cười nhìn cô: “Hạ Ngôn, đều là bạn học, có gì phải ngượng ngùng.”
Khóe mắt vụng trộm nhìn nhìn về Thẩm Cận đang ngồi im một bên, chần chờ một chút, lại kéo ghế qua ngồi cạnh: “Anh Thẩm, chuyện ở KTV lần trước, còn chưa cảm ơn anh, khi nào anh rảnh em mời anh ăn bữa cơm.”
“Không cần, chỉ tiện tay mà thôi.” Thẩm Cận nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Tôi còn có việc, đi trước, mọi người từ từ nói chuyện, có cơ hội lại tụ tập cùng nhau.”
Sau đó nói tạm biệt với chú Vương rồi rời đi.
Hạ Ngôn bất giác quay đầu nhìn anh một cái, bóng lưng của anh bị mặt trời kéo dài ra, ở trong ngõ nhỏ hẹp dài, không hiểu sao có cảm giác bi thương lẻ loi một mình, hoặc cũng có thể là do tâm tình cô có vấn đề, cô nhớ đến đêm đó, anh đột nhiên xông vào gắt gao nhìn vào mắt cô.
Khi cô thu hồi tầm mắt thì phát hiện mọi người trong phòng đang nhìn mình, mà sắc mặt đều khác nhau.
Hạ Ngôn có hơi lúng túng bưng chung trà lên, mượn động tác uống trà để che giấu loại không tự nhiên này.
Trình Khiêm đến đây là muốn mời chú Vương xuống núi, mời ông đến công ty hắn tạm giữ chức vụ, nhưng không thể thuyết phục ông, coi như trong dự tính của hắn ta, Trình Khiêm cũng không cưỡng cầu, khách khí uống xong ly trà, xin phép rời đi.
Ra khỏi phòng, Trình Khiêm như có điều suy nghĩ nhìn về Hạ Ngôn: “Hạ Ngôn, cô với chú Vương xem ra có mối quan hệ không tệ?”
“Tàm tạm…” Hạ Ngôn chần chờ nhìn hắn ta, “Trình tổng, có chuyện gì sao?”
Trình Khiêm lắc đầu: “Không có gì.”
Nhìn nhìn đồng hồ, hắn ta dặn dò Trình Nhượng đưa mọi người trở về trường học rồi đi trước.
Hạ Ngôn còn muốn đi dạo ở chỗ này, không trở về cùng mọi người.
Khi cô đi dạo gặp được Thẩm Cận, anh cũng không rời đi mà đang ở một cửa tiệm đan khác, đang đánh giá bản thiết kế cùng với thành phẩm trên tường, tay miêu tả theo một số điểm trên bản thiết kế còn ánh mắt thì nghiêm túc chuyên chú, thỉnh thoảng quay đầu trao đổi với ông chủ cửa tiệm.
Thẩm Cận khác với Trình Khiêm, Trình Khiêm là thương nhân, hắn ta muốn làm thế nào để tối đa hóa lợi nhuận. Còn Thẩm Cận là một chuyên gia công nghệ, càng về sau, anh có khuynh hướng kế thừa cùng với làm rạng rỡ truyền thống.
Làm một người nhiệt tình với văn hóa truyền thống, Hạ Ngôn nghiêng về đi theo ông chủ giống như Thẩm Cận vậy.
Cô thất thần một lúc, Thẩm Cận đã nhìn thấy cô, hơi dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu nhìn phía sau cô: “Cô Hạ?”
“Chào anh Thẩm.” Sau khi khách sáo chào hỏi Thẩm Cận xong, Hạ Ngôn bước vào phòng.
Thẩm Cận còn đang ngó bản thiết kế trên tường: “Cô Hạ móc nối với Trình tổng khi nào thế?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Cô Hạ thực sự tính đến Tử Thịnh làm việc?”