Yêu lại từ đầu

 
Chương 17:
 
Hạ Ngôn không nói đúng hay không đúng, mà hỏi: “Có thể vào sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Cận liếc nhìn chân cô: “Chân không phải mọc trên người cô Hạ sao?”
 
Hạ Ngôn: “…” Đây không phải vẫn còn là người đại diện pháp luật à.
 
Tầm mắt Thẩm Cận lần nữa lại ở trên bản vẽ: “Rất cảm tạ cô Hạ nguyện ý kính dâng tinh thần sống chết cùng công ty.”
 
Hạ Ngôn: “…”
 
Thẩm Cận lại không để ý đến cô, còn thật sự nhìn chăm chú lên bản vẽ trên tường.
 
Tầm mắt Hạ Ngôn bất giác chuyển sang bản vẽ kia, một bức mô phỏng tượng chim khổng tước bằng phương pháp vàng bạc sai *
 
* Công nghệ vàng bạc sai là một trong những công nghệ tỉ mỉ trong trang sức kỹ xảo kim loại truyền thống của Trung quốc cổ đại. Tìm thấy sớm nhất ở thời đại Đồ đồng đen thời Thương Chu, chủ yếu dùng ở các loại dụng cụ đồ đồng đen, khí cụ dùng cho xe ngựa, các binh khí, đồ vật dùng vào thực tế, hoa văn trên đồ trang sức.
 
Vàng bạc sai là công nghệ xuất hiện sớm nhất ở thời Thương Chu, nó chủ yếu được dùng để trang trí hoa văn bằng đồng thau, sau lại dần dần dùng cho đồ bằng ngọc cùng với đồ trang sức, đa phần chúng được vẽ trên rãnh của đồ vật, sau đó kéo mảnh hoặc ép thành miếng mỏng khảm vàng bạc vào trong đó, tiếp theo là mài và đánh bóng. Những năm 60 công nghệ tuyệt thế này lại thất truyền lần nữa gần 40 năm, đến năm 2004 rốt cuộc mới được khôi phục và kế thừa lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cô Hạ có hiểu biết về phát triển công nghệ vàng bạc sai và kế thừa sao?” Thẩm Cận đột nhiên lên tiếng, nhưng không nhìn cô.
 
Hạ Ngôn gật gật đầu, cô có đọc qua trong phòng sách của anh.

 
Thẩm Cận quay đầu nhìn cô: “Cô Hạ có biết công nghệ thủ công truyền thống đang biến mất hoặc gần như sắp biến mất không?”
 
Đã biến mất thì Hạ Ngôn không rõ lắm, nhưng biến mất vài thập niên lại từ từ được hậu nhân khổ tâm nghiên cứu để khôi phục lại, ngoại trừ vàng bạc sai còn có Sa Hương Vân, sau thập niên 70 dần biến mất trong vài thập niên, mãi đến năm 2010 mới ra mắt lại lần nữa.
 
Gần như biến mất, quen thuộc giống như có nặn đường, nặn tượng, thợ bạc, điêu khắc trên gạch, nghệ thuật sơn mài, chạm ngọc, mực Huy Châu, điêu khắc trứng, cùng với các loại công nghệ đan đang dần dần bị người ta quên lãng, người vào nghề càng ngày càng ít.
 
Rất nhiều thứ đang dần mất đi theo tuổi nghề đang dần già đi của thế hệ trước.
 
“Sau khi tay nghề hạng nhất bị thất truyền, nếu khôi phục lại được phải tổn hao rất nhiều tâm huyết cùng với cái giá phải trả rất lớn.” Tầm mắt Thẩm Cận lại lần nữa quay lại bản vẽ, “Nhưng rất nhiều thợ thủ công vì chế tác phức tạp, tốn thời gian, tiêu hao thể lực, địa vị xã hội thấp, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, có mấy người còn nguyện ý gìn giữ một nghề thủ công như vậy? Có ai sống mà không cần ăn cơm?”
 
“Kỳ thật có rất nhiều nghề thủ công, không phải bị thị trường đào thải.” Tầm mắt anh lại lần nữa rơi xuống gương mặt cô, “Chỉ là không ra sức đào sâu vào thị trường, biến nhu cầu nhỏ trở thành nhu cầu lớn.”
 
“Cũng giống như những đồ trang trí nhỏ mà cô thiết kế.” Thẩm Cận hỏi cô, “Khách hàng của cô nhìn trúng là do tính thực dụng hay vẫn là do giá trị thưởng thức, khả năng thưởng thức cái đẹp?”
 
Hạ Ngôn: “Giá trị thưởng thức.”
 
Tay Thẩm Cận tùy ý đảo qua vật trang trí trên kệ: “Mấy thứ này cái nào không phải do tinh vi tỉ mỉ mà làm thành, tùy tiện bày một cái lên bàn không phải là một tác phẩm nghệ thuật sao? Nhưng cô xem có nhiều người đi vào tiệm này sao?”
 
“Chúng thiếu không phải chất lượng và giá trị thưởng thức, mà chỉ là thiếu danh tiếng.” Anh nhìn về phía cô, “Cô Hạ, mục đích của An Thành Thực Nghiệp, chính là mang những thứ công nghệ thủ công gần như biến mất tiến hành quảng cáo, đẩy lại cho thị trường.”
 
“Chỉ có bắt nó biến giá trị tồn tại thành thưởng thức, văn hóa, địa vị xã hội, biểu tượng đẳng cấp thời thượng, nhu cầu của thị trường mới có thể trở nên lớn hơn. Chỉ có nhiều người yêu mến chúng nó, thì mới có càng nhiều người dấn thân vào nghề này.”
 
“Tử Thịnh làm là định chế, dựa vào lượng lớn nhu cầu của người sử dụng mà tùy chỉnh, mục đích của bọn họ là lợi nhuận. Những gì chúng ta phải làm là khai thác, hòa nhập và kế thừa, không phải khách hàng muốn gì, chúng ta liền cho họ cái đó. Mà là chúng ta có cái gì, làm cách nào bắt nó biến thành vật mà khách hàng cần tìm, đem chúng biến thành nhu cầu mới.”
 

“Chỉ có chúng ta tự biến chúng thành nhu cầu mới, chúng ta mới có thể giữ quyền chủ động trên tay, đó mới là ý nghĩa chân chính khi trưng bày những tác phẩm nghệ thuật thủ công.”
 
“Tuy rằng tôi không rõ cô Hạ vì sao lại nóng vội phân rõ giới hạn với tôi. Nhưng theo thời gian ngắn ngủi tôi tiếp xúc cùng cô Hạ thì thấy, cô Hạ đúng là người có cảm xúc và tham vọng phức tạp với công nghệ truyền thống này, chỉ cần có cánh cửa tay nghề này cùng với một người có khứu giác nhạy bén và năng lực quảng cáo cho thị trường, cô ở chỗ này của tôi, tôi cho cô không gian tự do phát huy, bất luận là cái gì cô muốn biểu đạt*, tôi đẩy ra thị trường thay cô. Cô ở Tử Thịnh, Trình Khiêm có thể cho cô nhiều lắm chỉ là chức trợ lý, hắn ta không muốn tay nghề và sự trình diễn của cô, mà là sự phục tùng của cô.”
 
*Biểu đạt (từ ngữ hán ngữ): Biểu đạt là mang tư duy được thành quả dùng ngôn ngữ, ngữ âm, ngữ điệu, biểu tình, động tác các loại phương thức phản ánh ra một loại hành vi. Biểu đạt lấy giao tế, truyền bá làm mục đích, lấy vật, sự tình, tình, để ý làm nội dung, lấy ngôn ngữ làm công cụ, lấy người nghe, độc giả làm đối tượng tiếp thu.
 
“Nếu như phần chống đối của cô Hạ với tôi lớn hơn phần nhân tình này, cô Hạ cứ đi Tử Thịnh, đem bản thân biến thành con rối của thị trường kinh tế. Nếu cô Hạ cảm thấy tôi cũng không phải làm cho cô khó có thể chịu đựng, vậy thì ở lại An Thành Thực Nghiệp, để bản thân trở thành người kế thừa.”
 
Anh lấy đơn đăng ký người đại diện pháp luật cô đã ký trong túi ra đưa cho cô.
 
Hạ Ngôn nhìn vật kia, trong lòng nhất thời có chút phức tạp.
 
Cô là người chứng kiến An Thành Thực Nghiệp làm thế nào để từng bước phát triển lớn mạnh, cô biết anh không phải tự cao tự đại, cũng không phải người ngông cuồng thổi phồng.
 
Thẩm Cận thấy cô nhìn chăm chú vào phần văn kiện kia không nhúc nhích, nhẹ nhàng quơ quơ: “Cô Hạ?”
 
Hạ Ngôn ngước mắt nhìn anh: “Anh Thẩm đã từng trải qua cảm giác sắp chết bao giờ chưa?”
 
Đuôi mày Thẩm Cận thâm thúy nhếch lên, nhìn cô không nói lời nào.
 
“Làm một người đời trước sống chẳng có gì thú vị, sau khi chết lại có cơ hội được sống lại, nên có nhiều lúc, cô ấy* chỉ muốn một cuộc đời khác, trải nghiệm cùng cảm thụ những gì cô ấy chưa kịp trải qua, mà công việc và ước mơ chỉ là một trong số đó. Còn những việc khác ví dụ như đi du lịch, làm tình nguyện viên, cùng với các ham muốn bất chợt, nên là không sẵn sàng ràng buộc bản thân vào một người, một công việc, hay là một thành phố.”
 
*Hạ Ngôn đang kể chuyện ở ngôi thứ ba

 
“Tôi rất cảm kích anh Thẩm nguyện ý cho tôi cơ hội trải nghiệm, tôi cũng rất sẵn lòng được thử, nhưng có thể tôi không phải là nhân viên biết nghe lời. Vào một buổi sáng nào đó tôi bỗng nhiên muốn đi một chỗ, xin nghỉ rồi không nói tiếng nào đã chạy đi, và có thể không trở lại trong mười ngày.” Hạ Ngôn nhìn anh, “Anh Thẩm chịu được thái độ không có trách nhiệm như tôi không?”
 
Thẩm Cận giống như cười một cái: “Cô Hạ thật thẳng thắn.”
 
Rồi nói tiếp: “Chỉ cần cô Hạ có thể đảm bảo thời gian giao tác phẩm, những thứ khác, cứ theo ý của cô là được.”
 
“…” Hạ Ngôn có chút ngoài ý muốn nhìn về phía anh, “Anh Thẩm, anh cứ như vậy sẽ làm hư nhân viên.”
 
Thẩm Cận nhìn cô: “Ngoại trừ cô Hạ, làm gì có nhân viên nào dám thảo luận điều kiện như vậy?”
 
Hạ Ngôn: “…” Dường như cô thật sự có chỗ dựa nên không sợ rồi.
 
“Tôi nhìn trúng cô, là phải trăm phương nghìn kế để cho cô cam tâm tình nguyện ở lại.” Thẩm Cận vươn tay về phía cô, “Cô Hạ, hợp tác vui vẻ?”
 
Hạ Ngôn mím môi nhìn anh, tay đang để xuôi bên người chần chờ giật giật.
 
Thẩm Cận bình tĩnh nhìn cô: “Cô Hạ?”
 
Hạ Ngôn hơi nhếch khóe môi thẳng thắn đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt tay với anh.
 
Xúc cảm quen thuộc từ bàn tay đang nắm truyền đến làm cho tim cô đập nhanh vài nhịp, theo bản năng muốn rút tay về, lại bị anh giữ lại thật chặt.
 
Cô ngẩng đầu theo tiềm thức, thấy Thẩm Cận đang nhìn cô, trong con ngươi sâu thẳm ẩn giấu nỗi buồn cô không thể hiểu rõ, giống như đang thất thần, không tự giác nắm lấy tay cô càng chặt hơn.
 
Trong dư quang của khóe mắt, Hạ Ngôn thấy được mu bàn tay anh mơ hồ nổi lên gân xanh, loại cảm giác này giống như không khống chế được bất cứ lúc nào cũng có thể túm lấy cô ôm vào trong ngực.
 
Hạ Ngôn ho nhẹ một tiếng: “Anh Thẩm.”
 

Ánh mắt anh phức tạp nhìn cô: “Thật có lỗi.”
 
Xong anh thu tay lại.
 
Ngày hôm sau đúng giờ Hạ Ngôn đến công ty báo danh, vừa vào công ty đã gặp Thẩm Kiều đi tới.
 
Thẩm Kiều nhanh mồm nhanh miệng, rất nhiệt tình vẫy tay chào hỏi cô: “Nhị… tẩy…”
 
(*Nhị tẩu: chị dâu hai, chỗ này chơi chữ nên xin phép để nguyên tiếng Hán.)
 
Chữ “tẩu” vừa định thốt lên đã bị cậu ta gắng gượng sửa lại thành “tẩy”, Hạ Ngôn làm như không nghe thấy, mỉm cười chào hỏi cậu ta, “Chào anh Thẩm.”
 
Thẩm Cận đúng lúc cầm văn kiện đi ra từ phòng làm việc, nhìn cô: “Ở đây toàn bộ đều là anh Thẩm.”
 
“Chú ba, chú tư, chú năm, chú sáu, chú bảy…” Anh ta liếc mắt chỗ làm việc của những người khác, rồi nhìn cô, “Cô gọi người nào?”



 
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
 
Thẩm tiên sinh: gọi có cái tên mà cứ khó khăn như vậy?
 
Hạ Ngôn: Lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ, lão Thất, Thẩm tiên sinh.
 
Ngượng ngùng, hai chữ Thẩm Cận không gọi ra miệng.
 
Thẩm tiên sinh: buổi tối nói cho em biết nên gọi thế nào…
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận