Chương 18:
Hạ Ngôn: “…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Kiều cười hì hì nói tiếp: “Gọi em là chú sáu là được.”
“Những người khác, chị đều gọi là chú ba, chú tư, chú năm, chú bảy là được. Mọi người đều là người một nhà, không cần quá cứng nhắc.”
Hạ Ngôn nhìn Thẩm Cận liếc mắt một cái, không nói lời nào.
Thẩm Cận đứng hàng thứ hai, làm sao nhân viên dám gọi ông chủ là “chú hai” hoặc là “em hai”.
Thẩm Kiều cũng ý thức được xưng hô thế này không thích hợp với Thẩm Cận, cười xấu hổ, “Anh hai… Chị cứ kêu anh hai theo chúng tôi đi.”
Hạ Ngôn: “…” Cô không gọi được.
Thẩm Cận nhìn cô: “Theo ý cô Hạ là được.”
Hạ Ngôn lễ độ cung kính gọi một tiếng: “Anh Thẩm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Cận không nói gì, nhìn về phía Thẩm Kiều: “Chú sáu, cậu dẫn cô Hạ làm quen một chút với hoàn cảnh nơi đây đi.”
Công ty thực ra không có gì để quen hay không quen?? Tất cả đều trống không.
Thẩm Kiều có lẽ hơi xấu hổ, vừa dẫn cô đến các khu vực quen thuộc vừa giải thích: “Công ty vừa mới thành lập, đoàn đội trước mắt còn đang xây dựng, đồng nghiệp mấy ngày này sẽ lục tục nhậm chức, chị cùng với mấy người Từ Phỉ, Trình Kiếm xem như là nhóm nhân viên đầu tiên nhậm chức. Về sau công ty phát triển, mọi người chính là cấp nguyên lão.”
Khi nói chuyện họ đã quay trở lại phòng thiết kế, trong văn phòng làm việc lớn như vậy, ngoại trừ phòng làm việc riêng của Thẩm Cận ở trong góc, còn có hai người khác, một nam một nữ, đều rất trẻ, nhìn dáng vẻ chắc vừa tốt nghiệp.
Đúng lúc đó Thẩm Cận từ phòng làm việc đi ra, tay phải còn bưng cốc trà, áo khoác đã cởi xuống, mặc áo sơ mi trắng quần tây đơn giản, đẹp trai bức người.
“Mọi người làm quen đi.” Thẩm Cận nói, chỉ vào Hạ Ngôn, “Đây là Hạ Ngôn, về sau chủ yếu phụ trách thiết kế sản phẩm.”
“Từ Phỉ, ngoại trừ phụ trách công việc thiết kế sản phẩm, đồng thời kiêm luôn công việc thư ký.”
“Trình Kiếm, về sau phụ trách chạy tuyến dưới với tôi.”
Từ Phỉ tương đối hoạt bát, Thẩm Cận giới thiệu xong cô ta đã thoải mái xoay người, đưa tay về hướng cô: “Xin chào, tôi là Từ Phỉ.”
Rồi chỉ vào người nam bên cạnh: “Anh ta là Trình Kiếm.”
Hạ Ngôn cũng mỉm cười đưa tay đến: “Hạ Ngôn.”
Mắt nhìn xung quanh, cô hỏi Thẩm Kiều: “Tôi ngồi chỗ nào vậy?”
Thẩm Cận không có dặn dò trước, Thẩm Kiều cũng mơ hồ, mắt nhìn bốn phía, tùy tiện chỉ một chỗ ngay góc: “Nếu không ngồi đó đi.”
“Hoặc tùy cô chọn một chỗ đi…”
“Cô ấy ngồi bên trong.” Thẩm Cận lãnh đạm cắt lời cậu ta, chỉ chỉ vào văn phòng anh, “Về sau cô Hạ sẽ đảm nhiệm công tác nhà thiết kế chính, nên cần một nơi làm việc tương đối độc lập.”
“…” Hạ Ngôn không cười được, “Anh Thẩm, tôi dường như… không có thiên phú dị bẩm.”
Thẩm Kiều cũng lén nhìn trộm Hạ Ngôn, không nhìn ra cô có khí phách đảm nhiệm trách nhiệm lớn như vậy, hơn nữa còn là một sinh viên chưa tốt nghiệp, bản thân cũng thiếu hụt kinh nghiệm.
Thẩm Cận quét mắt qua văn phòng trống rỗng: “Cô Hạ không phát hiện trước mắt chỉ có mình cô là nhà thiết kế sao? Cô không phải là nhà thiết kế chính thì là ai?”
Hạ Ngôn: “…”
Thẩm Cận nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “10h30 họp, mọi người đều chuẩn bị trước một chút.”
Hội nghị rất đơn giản, chỉ có vài người Hạ Ngôn, Từ Phỉ cùng Trình Kiếm.
Thẩm Cận không có nhiều đạo lý gì đó, người vừa đứng trước bàn hội nghị, sau câu chào “Hoan nghênh mọi người gia nhập An Thành Thực Nghiệp” rất ngắn gọn xong, hai tay chống lên bàn hội nghị, nhìn về phía bọn họ: “Mọi người cảm thấy, đoàn đội của chúng ta thế nào?”
Mấy người liếc nhìn nhau, không nói lời nào.
Thẩm Cận nhìn về phía Hạ Ngôn: “Cô Hạ, cô nói trước đi.”
Hạ Ngôn chần chừ nhìn anh: “Có loại… cảm giác… như gánh hát rong.”
Thẩm Cận gật đầu: “Chính là gánh hát rong.”
Lại bổ sung thêm một câu: “Cho nên giai đoạn đầu của chúng ta chỉ có thể dựa theo phong cách của gánh hát rong.”
Xoay người anh ta cầm lấy bút marker, trên bảng trắng ghi lên vài yếu tố: “Sản phẩm, nhân lực, tài chính, danh tiếng.”
“Chúng ta hiện đang gặp vấn đề lớn nhất, đó là chúng ta là công ty mới, không có sản phẩm, không có danh tiếng, không có đầy đủ tài nguyên nhân lực, cũng không có tài chính.”
“Nhưng chúng ta có đoàn đội thiết kế.” Thẩm Cận đưa tay chỉ xuống dưới, “Cùng với toàn bộ thợ thủ công hàng mây tre của An Thành.”
“Chúng ta phải làm nên giá trị gia tăng của sản phẩm, mà không phải là giá trị của chính sản phẩm.” Thẩm Cận xoay người phác họa chiếc ghế mây trên bảng trắng, “Ví dụ như cái ghế kia, bản thân nó chỉ là một cái ghế ngồi. So với các loại ghế đẩu và ghế sofa bằng gỗ khác, điểm khác biệt chỉ là sự thoải mái và tính thẩm mỹ, cùng với giá trị gia tăng là hợp với không gian hạn chế”
Xoay người anh phác họa hình dạng của ngôi nhà xung quanh chiếc ghế: “Nhưng khi nó biến thành địa vị xã hội, biểu tượng của đẳng cấp, chúng ta bán đúng giá trị gia tăng của nó.”
“Cho nên công việc của chúng ta trong giai đoạn đầu, phải làm chỉ có ba bước, thiết kế, công nghệ, và đóng gói.”
“Chỉ khi chúng ta giới thiệu sản phẩm chủ lực đầu tiên thành công, định vị và uy tín thương hiệu, nguồn nhân lực và vốn mới có thể chủ động đổ xô vào chúng ta, thay vì chúng ta phải da mặt dày không biết xấu hổ đi khắp nơi cầu người.”
Khó thì khó, sản phẩm chủ lực là gì, đóng gói thế nào, ra mắt như thế nào.
Thẩm Cận cũng không trực tiếp đưa ra phương hướng, chỉ đưa cho mọi người trong một tuần, trước tiên hiểu toàn bộ thị trường nội thất, cùng với thị trường công nghệ hàng mây tre, làm tổng kết sàng lọc, mỗi người đưa ra một phương án sản phẩm.
Cuộc họp chỉ liên tục trong nửa giờ, Thẩm Cận làm việc luôn luôn chú trọng hiệu suất, nói chuyện trước giờ cũng là lời ít ý nhiều, sẽ không đem thời gian lãng phí vô ích để họp hành.
Hạ Ngôn là lần đầu tiên đi làm, cảm giác vẫn còn rất mới mẻ.
Thẩm Cận không phải là người thích đưa ra quá nhiều yêu cầu cho nhân viên, còn có những người như Thẩm Kiều, Từ Phỉ, hoàn cảnh làm việc tương đối thoải mái, thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.
Trước giờ tan làm, Trình Khiêm đột nhiên gọi điện đến cô.
Một trong những ông chủ của công ty tự gọi điện cho mình, Hạ Ngôn có hơi hoảng sợ, hơn nữa bây giờ còn trong giờ làm, ngay dưới con mắt của ông chủ.
Hạ Ngôn nhìn điện thoại di động rung có chút rối rắm.
Thẩm Cận ngẩng đầu nhìn cô: “Công ty không có quy định cứng nhắc, yêu cầu duy nhất của tôi là giao tác phẩm đúng thời hạn, những thứ khác tùy ý mọi người là được.”
Vậy là cô có thể nghe điện thoại trong giờ làm việc?
Hạ Ngôn nhận cuộc gọi.
“Cô Hạ.” Điện thoại vừa nối, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói khách khí của Trình Khiêm, “Thật ngại khi mạo muội quấy rầy cô, chuyện công tác cô cân nhắc thế nào?”
Hôm nay Hạ Ngôn vừa đi làm, là đến đây cảm nhận hoàn cảnh đi làm, còn chưa kịp nói với Dư Thanh Thanh, cũng chưa kịp trả lời Trình Khiêm, không nghĩ tới Trình Khiêm đã tự mình gọi tới, trong lúc nhất thời có chút lúng túng: “Trình tổng? Thật ngại quá, tôi sẽ không đến, cám ơn Trình tổng đã ưu ái, bằng lòng cho tôi cơ hội này, nhưng năng lực tôi thật sự có hạn, sợ phụ lòng kỳ vọng của Trình tổng.”
Trình Khiêm: “Cô Hạ quá khách sáo.”
Lại nói tiếp: “Năng lực của cô Hạ hoàn toàn không thành vấn đề, không cần tự coi nhẹ mình, cũng không cần lo lắng có làm thật tốt hay không, ai cũng phải trải qua quá trình làm một người mới, từ từ sẽ qua.”
“Ngày mai cô trực tiếp đến phòng nhân sự báo danh là được, không cần suy nghĩ nhiều.”
“Không phải, tôi…” chưa kịp nói không có, đầu dây bên kia đã truyền đến âm thanh “tút tút”, Trình Khiêm đã cúp điện thoại, thật vội vàng hoàn toàn là phong cách của boss lớn.
Hạ Ngôn nghĩ đến cô tìm cớ rất nể mặt mũi hắn ta, không nghĩ Trình Khiêm không nghe ra là tìm cớ, mà chỉ nghĩ là cô tự coi nhẹ bản thân.
Cô đang ôm di động ảo não thì giọng nói bình tĩnh của Thẩm Cận vang lên từ đầu kia bàn làm việc: “Nếu thật sự không muốn đi, cứ lấy lý do mạnh mẽ thẳng thắn cự tuyệt tôi trước đó ra dùng. Loại chuyện công việc này, cực kỳ coi trọng việc anh tình tôi nguyện.”
Hạ Ngôn ngẩng mặt lên nhìn anh, anh vừa tắt máy vi tính, đang đứng lên, mắt anh nhìn cô: “Cô Hạ có phát hiện không, sự không khách khí của cô chỉ nhằm vào một người mà thôi.”