Chương 19:
Hạ Ngôn: “…” Hình như là thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Cận cũng không nói tiếp, nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Cùng ăn cơm đi.”
Hạ Ngôn cảm thấy công việc và cuộc sống cần phải tách bạch, nên từ chối anh.
Nếu có thể, không ở cùng một không gian làm việc thì thích hợp hơn.
Hạ Ngôn quét mắt nhìn khắp văn phòng, uyển chuyển nói: “Tôi cảm thấy bản thân anh Thẩm chịu trách nhiệm làm bộ mặt công ty, cần phải có một phòng làm việc riêng.”
“Công ty có phòng chuyên dùng tiếp khách.” Thẩm Cận vẫn đang cúi đầu sửa lại văn kiện không nhanh không chậm nói, “Hơn nữa chịu trách nhiệm làm bộ mặt của công ty không phải tôi, mà là chú năm.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Cô Hạ không cần cảm thấy không quen. Theo góc độ lý thuyết nhu cầu của Maslow, sau khi một loại nhu cầu được thỏa mãn, nó sẽ không còn tạo nên kích thích nữa. Cô Hạ đối diện với một gương mặt làm cho cô chán ghét trong một thời gian dài, từ từ cũng sẽ tê liệt, điều này sẽ giúp cho việc giao tiếp của chúng ta sau này.”
“Dù sao trước mắt tôi vẫn là tổng giám đốc, về sau cơ hội tiếp xúc rất nhiều.”
Xoay người cầm lấy áo khoác âu phục trên giá, anh đi ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Ngôn dọn dẹp một chút rồi cũng tan làm.
Vừa ra đến cửa công viên gặp Thẩm Cận lái xe tới.
Xe anh từ từ dừng lại bên cạnh cô, rồi hạ kính xuống.
“Tôi đưa cô đi một đoạn.”
Hạ Ngôn chần chừ nhìn trạm xe buýt đối diện.
Thẩm Cận: “Bên đây là khu vực mới giải tỏa, trước mắt tuyến giao thông công cộng đưa vào sử dụng vẫn còn ít.”
Đây là sự thật, không chỉ giao thông công cộng thiếu, Hạ Ngôn về nhà hay trường học đều xa.
Cô mở cửa, lên xe.
Thẩm Cận quay đầu nhìn cô: “Quay về trường học hay về nhà?”
Hạ Ngôn nghĩ nghĩ: “Quay về trường học đi.”
Thẩm Cận đưa cô về trường học, dừng xe trước cổng, lại gặp mấy người Dư Thanh Thanh và Trần San San vừa từ bên ngoài trở về.
Hạ Ngôn vốn không chú ý tới, người vừa xuống xe, Trình Nhượng đột nhiên bóp còi, Lamborghini màu trắng vốn phong cách, một tiếng còi này làm mọi người xung quanh đều chú ý tới.
Trình Nhượng tháo kính mát xuống, chào hỏi Thẩm Cận trong xe: “Anh Thẩm.”
Thẩm Cận thản nhiên quay lại gật đầu một cái.
Dư Thanh Thanh cùng Trần San San mang ánh mắt kinh ngạc nhìn qua lại trên người Thẩm Cận cùng Hạ Ngôn.
Bên ngoài nhiều người, Hạ Ngôn không tiện giải thích, không tự nhiên vẫy vẫy tay hướng Thẩm Cận: “Tôi đi trước, anh Thẩm chú ý lái xe an toàn.”
Thẩm Cận gật đầu, quay đầu xe rời đi.
Dư Thanh Thanh đã xuống xe, nhìn xe Thẩm Cận đi xa, mới quay lại nhìn Hạ Ngôn: “Cậu sao lại qua lại với loại người này?”
Trần San San có vẻ nóng tính hơn: “Ngôn Ngôn, có phải cậu bị ngốc không, loại đàn ông này ngoại trừ khuôn mặt, có chỗ nào đáng để kết giao?”
Hạ Ngôn không biết giải thích thế nào, bịa ra một lý do: “Anh ấy là người họ hàng xa…”
“Hơn nữa chuyện năm đó là anh ấy bị hãm hại.” Cô vẫn không nhịn được phải nói một câu vì anh: “Nếu thật sự là kẻ lừa đảo, Thẩm Ngộ là một cảnh sát, sẽ nói giúp anh ấy sao?”
Dư Thanh Thanh và Trần San San không nói gì.
Trình Nhượng lúc này mới nói chen vào: “Đúng rồi, Hạ Ngôn, ngày mai lúc bạn đến công ty trực tiếp tìm cô Trần bên phòng nhân sự là được, cô ấy sẽ dẫn bạn.”
Trình Nhượng nhắc Hạ Ngôn mới nhớ đến cuộc gọi của Trình Khiêm, ảo não vỗ vỗ trán, cũng không thể không biết xấu hổ: “Trình Nhượng, thật ngại quá, ngày mai tôi không đến công ty được.”
Trình Nhượng: “Không sao, khi nào bạn đi báo danh cũng không sao, tôi nói với anh trai một chút là được.”
“Không phải…” Hạ Ngôn phát hiện đầu óc quanh co của Trình Nhượng và Trình Khiêm không khác lắm, thói quen biến sự từ chối của người khác thành lời nói khách sáo.
“Khả năng tôi không thể chịu được áp lực của công ty lớn, cho nên tôi đến công ty nhỏ của thân thích.” Ngoại trừ Thẩm Cận, Hạ Ngôn không có thói quen cự tuyệt người khác, lúc nói xong cô còn có chút ngượng ngùng.
Trình Nhượng đại khái không nghĩ tới cô nghĩ vậy, nên ngẩn người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: “Đến công ty của thân thích, không phải là công ty của anh Thẩm chứ?”
Không đợi Hạ Ngôn đáp lại, đã nói tiếp: “Lúc nãy đưa bạn trở lại, chắc là cùng nhau ở chỗ làm đi ra.”
Trần San San bùng nổ trước: “Ngôn Ngôn, ôi tớ nói đầu óc cậu có bệnh mà, bên ngoài cả đống công ty lớn không cần, sao lại đi đến công ty nhỏ còn lừa đảo. Ý đồ của cậu là gì hả?”
Lời này của Trần San San không hay lắm, Dư Thanh Thanh sợ bầu không khí bị căng thẳng, nên đứng giữa hòa giải: “Loại công việc này đều phải do cá nhân lựa chọn, nói không chừng chuyện của vị anh Thẩm kia chỉ là hiểu lầm.”
Trần San San: “Mọi người oan uổng hắn ta, pháp luật oan uổng hắn ta hả. Nếu như hắn ta trong sạch, sao có thể ngồi mấy năm tù?”
“Dù sao tớ đặc biệt không muốn gặp người như thế, nhà của tớ đã từng bị lừa, tớ xem thường loại người như thế, các cậu ai muốn qua lại với loại người này là chuyện của các cậu, tớ cũng không can thiệp được.” Nói xong cô ta xoay người rời đi.
Bầu không khí bỗng chốc hoàn toàn bế tắc.
Dư Thanh Thanh có chút xấu hổ, vỗ vỗ vai Hạ Ngôn trấn an vài câu, đi trước tìm Trần San San.
Trình Nhượng an ủi Hạ Ngôn “Chuyện công việc này chính là xem tâm tình, chỗ nào làm thấy vui thì làm chỗ đó, bạn cũng đừng quá căng thẳng.”
Hạ Ngôn gật đầu: “Cám ơn.”
Thấy người qua đường đều tò mò nhìn về bên này, chiếc Lamborghini của cậu ta quá mức rêu rao.
Hạ Ngôn còn nhớ cô gái lần trước đến nhà hàng tìm cậu ta tính sổ, cô không muốn vô duyên vô cớ bị người ta tức giận tát lầm, nên tạm biệt trở về ký túc xá trước.
Trần San San cùng Dư Thanh Thanh đã ở đó.
Trần San San hiển nhiên là đang tức giận với cô, thấy cô bước vào chỉ nhìn cô một cái, rồi lại nghiêm mặt dời tầm mắt đi nơi khác, bản thân cô cũng vội vàng không chào hỏi.
Dư Thanh Thanh lặng lẽ nháy mắt với Hạ Ngôn, kêu cô giải thích với Trần San San một chút.
Hạ Ngôn không biết giải thích cái gì, Thẩm Cận hiện tại đang mang tiếng xấu, trước khi chứng minh được anh vô tội, cô có nói gì thì trong mắt Trần San San đều trở thành trầm mê vì sắc, vì Thẩm Cận mà bào chữa.
Không riêng gì Trần San San như vậy, người bình thường đều nghĩ như vậy, cho nên đoàn đội này thật không dễ tuyển người.
“San San.” Hạ Ngôn yên lặng một lúc, “Thẩm Cận ở mặt khác có thể không được tốt, nhưng nhân phẩm anh ấy tuyệt đối không có vấn đề. Trước đó sở dĩ anh ấy gặp hạn, chỉ bởi vì quá mức tin tưởng người bên cạnh. Anh ấy thân là một chuyên gia công nghệ, thật sự muốn đem nghề thủ công gần như thất truyền tái hiện lần nữa. Tớ từ nhỏ đã tiếp xúc với nghề thủ công, rất thích những thứ này, nay có người nguyện ý cho tớ một sân chơi để làm cho nó lớn hơn mạnh hơn, tớ cảm thấy rất tốt. Nếu như chỉ cần một công việc, tớ sẽ không lựa chọn An Thành Thực Nghiệp.”
Trần San San không nói lời nào.
Hạ Ngôn không tiện nói thêm gì, cô đi rửa mặt, lên giường nghỉ ngơi trước.
Suốt đêm trong ký túc xá đều là áp suất thấp.
Ngày hôm sau Hạ Ngôn đi làm, trường học cách công ty một đoạn đường ngắn, lại không có giao thông công cộng, cô đi mất gần nửa tiếng đồng hồ.
Hạ Ngôn gần như là đến muộn, cũng may là còn cách giờ vào một chút.
Tim của cô không được tốt, không thể vận động mạnh, vừa vào văn phòng đã không chịu được, tay áp lên tim nằm úp sấp trên chỗ ngồi nghỉ tạm.
Thẩm Cận ngẩng đầu một cái đã thấy sắc mặt cô tái nhợt, đứng dậy đi tới: “Làm sao vậy?”
“Không… không có việc gì…” Cô từ từ ngồi thẳng dậy, cảm giác tim bị đè ép vẫn chưa giảm được nhiều lắm.
“Sắc mặt cô rất kém.”
Thẩm Cận bình tĩnh đứng trước mặt cô, bàn tay rất tự nhiên đưa lên trán cô, Hạ Ngôn nghiêng người tránh được: “Tôi nghỉ ngơi một lát là được.”
Thẩm Cận nghiêng người nhìn nhìn sofa: “Trước mắt qua bên kia nghỉ một lát đã.”
Hạ Ngôn không có thói quen nằm trước mặt Thẩm Cận, cô ho nhẹ một tiếng, “Tôi thật không sao…” rồi yên lặng mở máy tính.
Thẩm Cận không ép buộc, chỉ hờ hững nói: “Công ty không có yêu cầu nghiêm khắc trong việc chấm công, cô không cần phải vội vàng.”
Hạ Ngôn đương nhiên biết, chỉ là đi làm tan làm, trong lòng cô có hai mốc thời gian trói buộc, dù sao vẫn không có thói quen đi muộn.
“Dùng sự can đảm và sáng suốt ngày đó khi nói điều kiện với tôi là đủ rồi.” Thẩm Cận bình tĩnh nói xong, xoay người quay lại chỗ ngồi.
Hạ Ngôn làm như không nghe được, nghĩ rằng cũng không thể mỗi ngày đều chạy tới chạy lui như vậy, hành hạ đi tới đi lui, lại thêm tốn thời gian, thân thể sẽ không chịu đựng nổi, cô muốn thuê phòng gần công ty.
Hạ Ngôn nhớ Kỷ Trầm cũng ở gần bên này, đi làm ở bệnh viện cách đây không xa lắm, buổi trưa sau khi ăn cơm xong cô gọi cho Kỷ Trầm, hỏi xem xung quanh đây có phòng nào cho thuê không.
Cô ở bên ngoài ban công gọi điện thoại, Thẩm Kiều đúng lúc đi ngang qua, nghe được cô muốn tìm phòng ở, lập tức nói leo vào: “Gần đây anh hai có nhờ tôi tìm phòng ở, hai người có thể thuê chung một căn.”
Hạ Ngôn thiếu chút nữa bị sặc, liên tục xua tay với cậu ta: “Không cần.”
Kỷ Trầm đang dùng cơm, hỏi cô: “Vì sao đột nhiên muốn đi thuê phòng?”
Việc đi làm Hạ Ngôn chưa dám nói với Kỷ Trầm, nên ấp a ấp úng nói ra.
Kỷ Trầm lập tức “bốp” một tiếng bỏ đũa xuống: “Liều lĩnh cái gì hả?”
“Thân thể của mình thế nào em không biết sao?”
Hạ Ngôn không dám lên tiếng, cô là bệnh nhân của Kỷ Trầm, trước nay Kỷ Trầm nghiêm túc lấy thân phận bác sĩ đè ép cô, huống chi về bối phận Kỷ Trầm coi như là anh trai cô.
Giọng nói Kỷ Trầm hòa hoãn lại: “Tại sao lại muốn đi làm?”
“Vẫn luôn muốn.” Giọng Hạ Ngôn hạ thấp xuống, “Cả ngày cẩn thận buồn bực ở nhà cũng không thấy sức khỏe chuyển biến tốt, đi ra ngoài nhiều một chút, tiếp xúc nhiều người khác nhau, tâm tình khá hơn chút, nói không chừng đối với thân thể lại tốt hơn thì sao.”
Vừa mềm mỏng vừa cam đoan với Kỷ Trầm: “Em tự có chừng mực, hơn nữa công ty cũng không nghiêm khắc, áp lực không nhiều, sẽ không quá mệt mỏi.”
Đầu dây bên kia Kỷ Trầm yên lặng một lúc: “Công ty nào, sau khi tan tầm anh đón em, dẫn em đi coi phòng một chút.”
Hạ Ngôn nói địa chỉ công ty xong thì cúp điện thoại.
6 giờ chiều, Kỷ Trầm đúng giờ gọi lại, người đã chờ bên ngoài công ty.
“Chờ em vài phút, rất nhanh thôi.” Cúp máy của Kỷ Trầm, Hạ Ngôn tắt máy thật nhanh, vừa thu dọn, vừa nói với Thẩm Cận ở đầu kia, “Cái kia… Tôi đi trước.”
Thẩm Cận ngẩng lên từ máy vi tính, nhìn phía cô: “Cái nào?”
Hạ Ngôn: “…”
Sau đó cô khách khí lập lại lần nữa: “Ông chủ, tôi đi trước.”
Thẩm Cận thấy cô đi vội vã, mới nhớ tới buổi sáng cô không khỏe, dặn dò: “Đi chậm một chút, đừng mới vừa nhận chức đã tìm tôi báo tai nạn lao động.”
Thẩm Kiều đúng lúc bước vào: “Anh hai, đi, người môi giới đang đợi ở cửa tiểu khu.”
Nhà Thẩm Cận cách công ty không xa, đoạn đường đi lại bị chắn, vì để tránh thời gian lãng phí không cần thiết, anh nhờ Thẩm Kiều tìm giúp phòng ở.
Bên này mới vừa phát triển vài năm gần đây, ngoại trừ đại học thành phố cùng với khu công nghệ cao mới chuyển đến, khu dân cư vẫn còn khá thưa thớt, nhưng số người làm việc quanh đây đã dần dần nhiều lên, phòng ở tốt rất phổ biến.
Thẩm Cận tắt máy vi tính, đi cùng Thẩm Kiều xuống lầu, người vừa đến cửa đã nhìn thấy Hạ Ngôn chuẩn bị lên xe.
Thẩm Kiều liếc mắt một cái đã thấy được trong xe là Kỷ Trầm, dáng người trẻ tuổi đẹp trai, nghĩ một chút đến cuộc gọi trưa nay của Hạ Ngôn, “a” lên một tiếng, quay qua hỏi Thẩm Cận: “Anh hai, chị…”
Hai chữ “chị hai” thiếu chút nữa đã tuột ra khỏi miệng, Thẩm Kiều cứng rắn sửa lại: “Hạ Ngôn có bạn trai chưa?”
Thẩm Cận nhìn nhìn Hạ Ngôn và Kỷ Trầm bên ngoài xe: “Loại vấn đề này đi tìm đương sự mà hỏi.”
Xe từ từ rời đi, Thẩm Kiều không có cơ hội đi hỏi.
Hạ Ngôn lên xe Kỷ Trầm, quay đầu hỏi: “Đi chỗ nào xem phòng ở hả?”
Kỷ Trầm: “Chỗ của anh.”
Hạ Ngôn: “…”
Phòng ở của Kỷ Trầm ờ trong một tiểu khu cao cấp chỉ cách công ty 10 phút đi bộ, một cầu thang là hai căn hộ, hơn 90 căn hộ hai phòng ở đã trải qua lắp đặt thiết bị tinh xảo, rất rộng rãi.
Kỷ Trầm vừa mở cửa vừa giới thiệu: “Tiểu khu này là nơi sinh sống có chất lượng tương đối cao, các biện pháp an ninh cũng được thực hiện tốt, tương đối an toàn, cách công ty em làm cũng gần. Em ở đây, nếu thân thể có vấn đề gì, anh có thể kịp thời xử lý.”
Cửa mở ra Kỷ Trầm nói tiếp: “Mỗi phòng đều có phòng tắm độc lập, bình thường anh làm ca đêm nhiều, em không cần lo lắng bất tiện.”
Hạ Ngôn nhìn xung quanh, trái lại không cảm thấy có cái gì bất tiện, trước kia Kỷ Trầm không sống trong nhà cô.
“Anh không chê em phiền là tốt rồi.”
Rồi cô bị Kỷ Trầm vỗ nhẹ lên vai: “Đừng để bản thân mắc bệnh thì đều không sao.”
Dẫn cô đi loanh quanh trong phòng, quyết định xong, Kỷ Trầm đưa cho cô một xâu chìa khóa, lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn: “Ăn cơm trước, ngày mai lại dọn tới.”
Hạ Ngôn “ừm” đáp lại, đi ra cửa cùng Kỷ Trầm, nhìn cánh cửa đóng kín của phòng cách vách mở ra, tò mò hỏi một câu: “Phòng cách vách có liên hệ thế nào với anh hả?”
Kỷ Trầm đang đóng cửa: “Không người ở. Đoán chừng là muốn cho thuê.”
Đang nói đã thấy được Thẩm Cận, Trầm Kiều cùng với người môi giới đang ở trong phòng.
Thẩm Cận cầm hợp đồng thuê phòng trong tay, đang ký tên.
Hạ Ngôn nhìn thấy, chỉ thiếu không vỗ vào ót một cái thôi.
Trầm Kiều cũng nhìn thấy cô, kinh ngạc kêu một tiếng, tiếp theo nhìn thấy người khóa cửa là Kỷ Trầm, lập tức nhướng mày: “Hai người cũng ở đây sao?”
Thẩm Cận đưa hợp đồng đã ký xong trả lại cho người môi giới, ngẩng đầu nhìn nhìn Hạ Ngôn, lại nhìn một chút người đứng ở cửa sau lưng cô.
Kỷ Trầm mỉm cười chào hỏi Thẩm Cận: “Anh Thẩm.”
Rồi nhìn nhìn phía sau Thẩm Cận: “Anh Thẩm muốn chuyển tới dây sao?”
“Vừa khéo, chúng tôi cũng ở cạnh đây.”
“Về sau có chuyện gì có thể chăm sóc lẫn nhau một chút, tối lửa tắt đèn có nhau.”
Thẩm Cận cũng đi ra, khóe mắt liếc nhìn số phòng: “Rất có duyên.”
Ngay lúc ấy nói câu khách khí: “Mong được chiếu cố nhiều hơn.”