Yêu lại từ đầu

 
Chương 20:


 
Hôm sau Hạ Ngôn đã chuyển qua, Thẩm Cận cùng chuyển tới xấp xỉ thời gian đó.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người không hẹn mà cùng nhau tan làm, thế nhưng ở cách vách không được tự nhiên, cứ mở cửa là đụng mặt.
 
Hạ Ngôn vốn dĩ muốn ra ngoài ăn chút gì đó, không nghĩ đến Thẩm Cận mở cửa từ bên trong, anh đang ở cửa ra vào.
 
Thẩm Cận là người rất có ý tứ với cuộc sống, người nghiên cứu công nghệ như anh, mang phần suy nghĩ độc đáo kia áp dụng cho cuộc sống, ngay cả vị trí của một vật trang trí nhỏ cũng phải cân nhắc cẩn thận.
 
Hạ Ngôn cảm thấy duyên phận của cô với Thẩm Cận kiếp trước kiếp này đoán chừng là nghiệt duyên.
 
Cô mang theo trí nhớ của 5 năm hôn nhân trước đó với anh, nhưng anh không có.
 
Cô đại khái thuộc về loại quên uống canh Mạnh bà lúc đi qua cầu Nại Hà, nay lại đối mặt với người đàn ông đã từng thân mật khắng khít, ở chung trong một văn phòng đã rất lúng túng, sau giờ làm việc lại phải ở cùng một không gian, Hạ Ngôn vẫn là không quá quen thuộc. Bởi vậy vừa mở cửa nhìn thấy Thẩm Cận đứng đối diện cánh cửa, chân vừa bước ra nhịn không được muốn lùi lại.
 
Thẩm Cận đã nhìn thấy cô, kêu một tiếng: “Cô Hạ.”
 
Chân Hạ Ngôn muốn lùi về không thể không để nguyên chỗ cũ, không được tự nhiên bắt chuyện với anh: “Thẩm tổng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ lúc cô ý thức được anh là ông chủ của cô, hai chữ “Thẩm tổng” từ từ đã kêu quen miệng.
 
Thẩm Cận đứng thẳng người, trong tay còn cầm một miếng khăn lau.
 
“Cô Hạ đi ăn cơm sao?”
 

Hạ Ngôn hơi do dự gật đầu.
 
Thẩm Cận: “Cô Hạ thuận tiện mua cho tôi một phần đi. Tôi phải dọn dẹp phòng ở trước.”
 
“…” Hạ Ngôn chỉ chỉ di động anh ta đặt trên bàn, “Di động… có thể đặt thức ăn ở bên ngoài.”
 
Nghe qua giống như có chút keo kiệt, nhất là đối mặt với người là ông chủ mình.
 
Nhưng có lẽ bởi vì người đó là Thẩm Cận, trái lại làm cho Hạ Ngôn không cảm thấy có bất kỳ áy náy hay cảm giác xấu hổ.
 
Thẩm Cận có lẽ sẽ không nghĩ tới cô lại từ chối, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, liếc mắt nhìn cửa phòng cô đóng kín, anh đặt khăn lau xuống: “Tôi nghĩ, thân là đồng nghiệp kiêm hàng xóm, ngẫu nhiên hỗ trợ mang giúp ít đồ người bình thường đều sẽ không từ chối.”
 
Đôi mắt Hạ Ngôn chậm rãi đối diện ánh mắt anh: “Tôi nghĩ theo góc độ người bình thường mà nói, nam nữ trẻ tuổi làm chung một văn phòng dễ làm người ta bàn tán, nên lúc tan làm cần phải kiêng dè một chút.”
 
Thẩm Cận gật đầu: “Thật có lỗi, là tôi không lo lắng đến tình cảnh của cô Hạ.”
 
Cánh cửa từ từ đóng lại, Hạ Ngôn nhất thời mềm lòng: “Ôi… Quên đi, anh muốn ăn gì, tôi tiện đường mua cho anh một phần nữa.”
 
Thẩm Cận nhìn nhìn cánh cửa đóng kín sau lưng cô: “Lúc hết giờ làm việc vẫn còn không rõ ràng với cấp trên, cô Hạ không sợ bạn trai cô hiểu lầm?”
 
Hạ Ngôn: “…”
 
Thẩm Cận đóng cửa phòng.
 
Hạ Ngôn ngoài miệng thì mạnh mẽ trong xương lại không, Thẩm Cận với cô giống nhau, cái miệng rất kén chọn, đồ ăn bên ngoài không đụng tới, mà anh bận quá không tự nấu ăn được, có khi trực tiếp không ăn luôn.
 
Đoán chừng anh cũng biết cô sẽ không tùy tiện tìm đồ ăn bên ngoài, luôn luôn tìm một nhà hàng hợp vệ sinh mới vào.
 
Trước kia cô thích nấu ăn, cũng có thói quen chăm sóc cho dạ dày anh, sau vài năm có lẽ đã nuôi ra được một nô lệ, nghĩ đến anh có khả năng không ăn cơm, cô liền cảm thấy không có cách nào yên tâm thoải mái, trở về vẫn là thuận tay mua cho anh một phần cháo hải sản Chu Ký, đây là một trong những tiệm ăn bên ngoài anh có thể ăn.
 

Lúc đứng bấm chuông cửa phòng ở của anh, Hạ Ngôn càng không nhịn được mà khinh bỉ bản thân mình, xoay người định bỏ đi thì Thẩm Cận mở cửa.
 
Anh ta liếc mắt một cái đã thấy được cô đang xách cháo, trên túi xách ghi hai chữ “Chu Ký”, tầm mắt anh ta chậm rãi dừng trên mặt cô: “Làm sao cô Hạ biết tôi thích ăn cháo ở tiệm ăn Chu Ký?”
 
Hạ Ngôn: “…”
 
Vì cô đang tự khinh bỉ bản thân nên sắc mặt cũng không tốt được, trực tiếp đẩy đồ ăn đến trước mặt anh ta: “Giảm giá, thuận đường đó.”
 
Thẩm Cận không nhận, đôi mắt trầm tĩnh, sâu sắc nhìn cô.
 
Hạ Ngôn không nói tiếng nào treo lên tay nắm cửa, xoay người định rời đi, bỗng Thẩm Cận đưa tay, nắm lấy cánh tay cô.
 
Lúc này thang máy vang lên một tiếng “đinh”, Kỷ Trầm đi ra, liếc mắt nhìn thấy một màn này.
 
Hạ Ngôn xấu hổ rút tay về, nhìn Kỷ Trầm lúc này cười không được tự nhiên lắm: “Em tan làm.”
 
Kỷ Trầm giống như không nhìn thấy, mỉm cười lên tiếng chào hỏi Thẩm Cận.
 
Hạ Ngôn bước vào phòng.
 
Kỷ Trầm cũng theo sau đi vào phòng, cửa phòng đóng lại sau đó mới ngẩng lên nhìn cô: “Chuyện này diễn biến thế nào?”
 
Hạ Ngôn: “Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.”
 
Kỷ Trầm nhìn chằm chằm cô một lúc: “Lần trước lúc mẹ em với mẹ anh gạt anh sắp xếp cho em xem mắt, anh vẫn cực lực phản đối. Trường hợp của em không phải bệnh tim bình thường, bây giờ thân thể không thích hợp mang thai, cũng không thích hợp có dao động cảm xúc quá lớn, cho nên trước khi khỏi hẳn, anh thật sự không tán thành em kết hôn sinh con trong những năm này. Tốt nhất ngay cả yêu đương cũng không nên có, gặp được người đàn ông tốt thì không nói gì, nếu gặp trúng thứ cặn bã, người khác thì chịu đả kích khóc một lúc là xong. Còn em bị đả kích một lúc như vậy thì trực tiếp chuẩn bị hậu sự đi.”
 
Hạ Ngôn không nói chuyện, cô hiện tại có lẽ chính là kết quả của loại trực tiếp chuẩn bị hậu sự.
 

Trước kia Kỷ Trầm đã có nói qua những lời này với cô, cũng có thể là biết có nói cũng vô ích, cô từ lúc xem mắt đến kết hôn chỉ có ba ngày, chờ đến khi Kỷ Trầm biết cô giấy chứng nhận cũng đã lãnh, thì nói những thứ này trái lại sẽ quấy nhiễu cô. Hơn nữa cô với Thẩm Cận cũng không phải là không hạnh phúc, chỉ là bình thường nhạt nhẽo một chút mà thôi, cho nên khi đó Kỷ Trầm chỉ một lòng một dạ khuyên cô tâm bình trí tĩnh là tốt rồi.
 
Thật sự lúc Kỷ Trầm nói với cô, cô chưa chắc đã nghe lọt tai, có một vài thứ nếu bản thân chưa từng trải qua, chắc chắn không hiểu được để mà cân nhắc, vả lại còn luôn âm thầm ấp ủ vài phần trông mong vào vận may.
 
Giống như khi đó Kỷ Trầm nói với cô, trên lý thuyết có thể có đứa bé, nhưng nhất định sẽ mạo hiểm hơn so với người thường, nên khuyên cô tốt nhất không nên có, nhưng cô vẫn nhất định giữ ý của riêng mình muốn có Đồng Đồng.
 
Khương Cầm gây áp lực là một chuyện, nhưng nguyên nhân lớn nhất chỉ bởi vì cô muốn có một đứa bé.
 
Cô rất thích trẻ con, yêu Thẩm Cận cũng yêu sâu sắc, ở nhà một mình có chút cô đơn buồn chán, dưới tác dụng của nhiều thứ, cô một mực muốn có đứa bé với anh. Khi đó cô đã trải qua một lần giải phẩu tim, sau đó bệnh tình cũng tốt hơn nhiều, bởi vậy khi bác sĩ đánh giá chức năng tim trên lý thuyết không có vấn đề gì, cô nghĩ mình không có bao nhiêu phần trăm không may.
 
Cô câu dẫn Thẩm Cận, thừa dịp lúc anh say.
 
Khi đó hai người vừa bước vào cuộc sống vợ chồng không bao lâu, đối với thân thể của nhau vẫn còn rất mới mẻ.
 
Chuyện phòng the cô luôn luôn bị động mắc cỡ, hiếm có được một lần buông thả, làm cho người đàn ông luôn khắc chế kia hoàn toàn không khống chế được nữa, thậm chí ngay cả biện pháp an toàn cũng không kịp sử dụng.
 
Thế nhưng kết quả thông thường là, càng cho rằng bản thân mình may mắn, khả năng không may lại càng lớn hơn. Đến lúc sắp sinh thân thể cô xuất hiện biến chứng nghiêm trọng, chức năng tim bị suy yếu cấp tính. Kết quả trực tiếp đưa ra, chỉ một cảm xúc dao động thật nhỏ đểu có thể đưa cô sang thế giới bên kia.
 
Hạ Ngôn cảm thấy, nếu cho cô lựa chọn lần nữa, cô rất có thể sẽ không đồng ý kết hôn với Thẩm Cận.
 
Hiện tại là bắt đầu cuộc sống lại lần nữa, cô và Thẩm Cận cũng chưa giống như lúc trước đây, nhanh chóng quyết định sống chết sống chung, cho nên Kỷ Trầm lo lắng thật sự không phải không có lý.
 
Ngày hôm sau đi làm Hạ Ngôn gặp Thẩm Cận trong phòng làm việc, cô không cảm thấy xấu hổ hay không được tự nhiên.
 
Thẩm Cận cũng thế.
 
Anh thì giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh, thấy cô bước vào, nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Mười phút nữa họp, đều chuẩn bị một chút.”
 
Mười phút sau, mọi người đúng giờ xuất hiện tại phòng họp.
 
Thẩm Cận đứng ở đầu kia của bàn hội nghị dài, không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Mọi người chuẩn bị đến đâu rồi?”
 
Hạ Ngôn biết anh ta đang nói đến vấn đề phương án sản phẩm, thời hạn một tuần mới qua được một nửa, đều đang trong giai đoạn thu thập tài liệu, không có ai đã làm xong.
 
Thẩm Cận không phải muốn xem phương án của các cô.

 
“Đã được mặt nào rồi?” Thẩm Cận hỏi.
 
“Thị trường gia trang.” (Gia trang: tên gọi tắt của đồ trang trí, lắp đặt nơi ở gia đình)
 
“Thị trường công nghệ thủ công?”
 
“Cùng đối thủ cạnh tranh.”

 
Mọi người nhỏ giọng đáp xong.
 
Thẩm Cận xoay người viết lên bảng trắng “1, 2, 3…” Một chuỗi mấy con số.
 
“Mấy vấn đề.” Tay anh ta dừng trên số 1, “Hiện tại gia trang có mấy loại phong cách trang hoàng? Trình tự là gì?”
 
“Thứ hai, có những nhà thiết kế gia trang nào nổi tiếng toàn cầu, vui lòng đưa ra ít nhất 10 đơn vị cùng với đặc điểm phong cách của bọn họ.”
 
“Thứ ba, những chuyên gia thiết kế hàng mây tre, gốm sứ nghệ thuật, thiết nghệ nào mọi người có thể nghĩ tới?”
 
“Thứ tư, sản phẩm của chúng ta xác định ở phân khúc thị trường cao cấp, bạn nói cao cấp chính là cao cấp, nhưng khách hàng dựa vào cái gì tin tưởng sản phẩm của bạn là sản phẩm cao cấp?”
 

 
Một loạt vấn đề đưa ra, Hạ Ngôn cùng mấy người Từ Phỉ đưa mắt nhìn nhau, câu hỏi có hơi căng.
 
Thẩm Cận không cho mọi người thời gian suy tính, trực tiếp chỉ tên: “Hạ Ngôn, cô nói trước đi.”
 
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
 
Hạ Ngôn: trợ giúp trực tuyến.
Thẩm Cận: tiêu chuẩn đáp án ở chỗ tôi, cầu người không bằng đi cầu tôi.
Ông chồng và ông chủ khác nhau, tùy tiện ngược anh ta và bị anh ta tùy tiện ngược.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận