Yêu lại từ đầu

 
Chương 22:
 
Bước chân Hạ Ngôn miễn cưỡng dừng lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Kiều quay đầu tặng cho cô một ánh mắt bi thương, rồi yên lặng đóng cửa lại.
 
Hạ Ngôn nhìn về phía Thẩm Cận: “Thẩm tổng, còn có việc gì sao?”
 
Thẩm Cận đã đi về hướng cô, dừng lại bên cạnh cô khẽ dựa vào mép bàn, nghiêng đầu nhìn cô: “Chịu nổi chứ?”
 
Hạ Ngôn hơi sững sờ, đối với sự ôn hòa đường đột của anh cô có chút không phản ứng kịp.
 
Thẩm Cận trở tay cầm lấy bút ký cùng cây bút trên bàn họp, cúi đầu viết gì đó lên quyển sổ, tay viết thật mau, tư thế cầm bút rất đẹp mắt.
 
Hạ Ngôn chưa từng nhìn thấy một mặt này của anh trong công việc, áp lực thì áp lực, hôm nay anh thật sự làm cho cô có chút ngoài ý muốn.
 
Thẩm Cận rất nhanh đã viết xong, quay đầu nhìn cô: “Áp lực này chịu nổi sao?”
 
“Tôi nhớ rõ thân thể cô dường như không tốt lắm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giọng điệu của anh ôn hòa, cô bất giác cũng mềm mại theo, khe khẽ gật đầu: “Có thể.”
 
Thẩm Cận gật gật đầu, khép lại quyển sổ họp: “Đây là sản phẩm đầu tiên của chúng ta, có thể tạo nên tiếng vang hay không là cực kỳ quan trọng. ‘Liếc nhìn đã thấy kinh diễm’ và ‘nhìn được’ là hai khái niệm. ‘Liếc nhìn đã thấy kinh diễm’ quyết định việc người ta có muốn mất công khám phá tiếp không, ‘nhìn được’ thì cần thêm điều kiện tiên quyết là người ta sẵn sàng dành thời gian để chậm rãi tìm hiểu những điểm tốt của chúng ta. Điều trước có tác dụng mang tính quyết định, điều sau là tỷ lệ đánh cược. Chúng ta không thể đánh cược với tỷ lệ này. Nếu lần đầu tiên chúng ta không làm Giang Dập kinh ngạc được, anh ta sẽ chẳng còn kỳ vọng gì với sản phẩm của chúng ta nữa, khả năng thuyết phục được anh ta sẽ càng thấp hơn. Cho nên sản phẩm của chúng ta phải làm cho anh ta liếc nhìn thôi đã kinh diễm.”
 
“Cái chúng ta muốn đưa cho anh ta không phải là bản vẽ hay mô hình, mà là thành phẩm.”
 
“Cho nên chúng ta phải làm một cách hoàn thiện. Không chỉ thiết kế xong là xong việc, mà còn phải thành công làm ra sản phẩm theo bản thiết kế.”
 
Thẩm Cận nhìn cô: “Bước cuối cùng mới là thuyết phục Giang Dập. Nhưng không thể làm theo cách tự đến cửa chào hàng.”
 
Ngón tay anh vẽ trong không khí mấy chữ: “Tình cờ gặp gỡ.”
 

“Chúng ta phải làm cho anh ta lơ đãng phát hiện ra sản phẩm này, làm cho anh ta gặp loại kinh hỉ bất ngờ này, đồng thời sinh ra tò mò nhà thiết kế nào đứng phía sau tác phẩm này, quyền chủ động sẽ ở trên tay chúng ta.” Thẩm Cận nhìn cô, “Giống như lúc trước cô nộp ống đựng bút đan bằng liễu trong cuộc thi ở trung tâm thương mại đó, là tác phẩm đó làm tôi kinh diễm, làm cho tôi sinh ra cảm giác tò mò về cô.”
 
Hạ Ngôn cẩn thận hiểu rõ lời anh nói, muốn thiết kế một sản phẩm khiến cho Giang Dập vừa liếc mắt đã kinh diễm còn chủ động kết hợp tác phẩm vào trong tác phẩm của anh ta, độ khiêu chiến… rất lớn.
 
Cô ngay cả Giang Dập là ai, thói quen thưởng thức cuộc sống là gì cô đều không biết.
 
“Hiện tại anh ta đang ở đâu vậy?” Hạ Ngôn ngẩng đầu nhìn Thẩm Cận hỏi.
 
“Studio của anh ta ở Thượng Hải, nhưng sắp tới về An Thành nghỉ phép.”
 
Hạ Ngôn: “Vì sao nghỉ phép?”
 
Thẩm Cận nhìn chằm chằm vào cô một lúc, không nói rõ: “Buổi tối tôi mời cô ăn cơm.”
 
Thẩm Cận mời cơm tối cô ở khu biệt thự nghỉ dưỡng có suối nước nóng, chỉ có anh với cô.
 
Tuy rằng trong lòng hiểu rõ chỉ là yêu cầu công việc, nhưng cái loại gần giống với hẹn hò này càng làm cho người ta dễ dàng xấu hổ, hơn nữa nhà ăn nơi này còn bố trí cực kỳ tao nhã lãng mạn.
 
“Đây là nhà ăn do Giang Dập tự thiết kế.” Vừa ngồi xuống Thẩm Cận nhàn nhạt nói, thuận tay cầm lấy thực đơn người phục vụ đưa tới, chọn mấy món ăn.
 
Hạ Ngôn quan sát bốn phía một lát, rồi quay đầu nhìn anh: “Của anh ta sao?”
 
Thẩm Cận: “Sản nghiệp của chị gái, anh ta có cổ phần.”
 
Hạ Ngôn: “Có phải lát nữa anh ta cũng đến đây dùng cơm không?”
 
Thẩm Cận ngẩng đầu nhìn phía sau cô một lúc.
 
Hạ Ngôn quay đầu, thấy được người đàn ông cao lớn ngồi phía sau cửa sổ, trong tay cầm ly rượu chát, khẽ lắc lư.
 
Từ góc độ của Hạ Ngôn chỉ nhìn thấy mặt nghiêng của anh ta, có giống với bức ảnh trên mạng không, cô không xác định được.
 
Hạ Ngôn thấp giọng hỏi: “Anh ta chính là Giang Dập?”
 
Thẩm Cận bưng ly trà trên bàn, uống một ngụm mới gật đầu.

 
Hạ Ngôn lại quay đầu vụng trộm nhìn nhìn Giang Dập, chỉ có mình anh ta, là cơ hội tốt để đến gần.
 
Hạ Ngôn cảm thấy trên lý thuyết cô hẳn là nên lợi dụng thật tốt cơ hội lần này, nhưng rốt cuộc cô không có sở trường về giao tiếp, không tìm được để tài thích hợp để tiếp cận, và cô không thể tự làm mình mất mặt.
 
Rối rắm một lát, Hạ Ngôn cẩn thận nhìn về phía Thẩm Cận: “Hỏi anh một vấn đề, anh đã từng bị cô gái nào quyến rũ qua chưa?”
 
Thẩm Cận: “…”
 
Hạ Ngôn: “Trước kia anh… thời điểm anh là tổng giám đốc tập đoàn Nhuyễn Thần, anh hẳn là thuộc loại người trẻ tuổi nhiều tiền, bề ngoài cũng không kém, vậy có bị cô gái nào chủ động đến quá gần chưa?”
 
Thẩm Cận liếc mắt nhìn khoảng cách giữa cô và Giang Dập: “Anh ta chỉ ngồi đó, cô muốn làm cách nào để đi đến gần, cô cảm thấy thế nào?”
 
Vậy chính là có?
 
Trước kia khi là vợ chồng Hạ Ngôn chưa từng tán gẫu qua với Thẩm Cận loại vấn đề này, cảm thấy nhất thời tò mò, thoáng cái hứng thú: “Nhiều cô gái đến vậy sao?”
 
“Các cô ấy làm thế nào để đến gần anh?”
 
“Anh có phản ứng gì hả?”
 
Thẩm Cận nhìn cô một cái: “Tại sao tôi có cảm giác cô Hạ đang điều tra bối cảnh?”
 
Hạ Ngôn: “…”
 
Cô lén lút dùng tay chỉ chỉ Giang Dập phía sau lưng: “Thẩm tổng dẫn tôi tới nơi này không phải là muốn tạo cơ hội cho tôi biết anh ta sao? Tôi không có kinh nghiệm đến gần người lạ, nên lấy kinh nghiệm từ chỗ anh nha.”
 
Thẩm Cận: “…”
 
Hạ Ngôn tiếp tục nói: “Thành thật mà nói, với tâm lý của những người đàn ông như các anh, con gái dạng gì, hoặc con gái phải làm sao mới sẽ khiến cho đàn ông các anh chú ý, đồng thời lại không cảm thấy tùy tiện?”
 
Thẩm Cận thản nhiên quét mắt qua: “Loại vấn đề này, cô Hạ có thể trở về nghiên cứu mấy bộ phim thần tượng hoàng kim đương thời.”
 
Một tay xách bình rượu đỏ cầm lấy ly đế cao rót vào, tiếp theo anh đứng dậy, vòng qua cô đi về hướng sau lưng cô.

 
Hạ Ngôn ngẩng đầu, nhìn anh bình tĩnh đứng trước bàn Giang Dập lên tiếng chào hỏi anh ta, sau đó nhìn người đàn ông quơ ly rượu chát trong tay vốn dĩ không chút để ý đến quay đầu lại, sau khi ánh mắt lóe lên kinh ngạc, người đã cười khẽ đứng lên: “Thẩm tổng, đã lâu không gặp.”
 
Hai người cụng ly rồi ngồi xuống.
 
Hạ Ngôn: “…”
 
Hai má cô hơi nóng, sớm biết họ đã quen biết nhau, còn lấy cô ra mỉa mai làm gì.
 
Tầm mắt Thẩm Cận đối diện với cô, Hạ Ngôn lấy tay che mặt lại lẳng lặng nhìn sang nơi khác, cầm ly trà lên uống một ngụm nhỏ, đè xuống cảm giác ngượng ngùng trong lòng, đứng dậy đi về hướng Thẩm Cận.
 
Đến bên cạnh Thẩm Cận cô kêu một tiếng: “Thẩm tổng.”
 
Giang Dập kinh ngạc nhìn cô, rồi nhìn lại Thẩm Cận: “Vị này là?”
 
----------
“Nhà thiết kế công ty mới tuyển, Hạ Ngôn.” Thẩm Cận đứng lên, giới thiệu bọn họ với nhau, “Vị này là nhà thiết kế nội thất nổi tiếng, Giang Dập, Giang tổng.”
 
Hạ Ngôn thận trọng cười với Giang Dập: “Xin chào Giang tổng.”
 
Thẩm Cận kéo ghế cho cô: “Ngồi xuống ăn chung đi.”
 
Giang Dập sau khi chào hỏi Hạ Ngôn xong, cũng ngồi xuống, cười nhìn Thẩm Cận: “Thẩm tổng khi nào thì lại mở công ty mới? Không phải nghe nói…”
 
Nửa câu sau rất thức thời không nói rõ.
 
“Mới vừa mở gần đây.” Thẩm Cận cũng không đề cập đến chuyện ngồi tù, bưng ly rượu lên, mời anh ta, “Giang tổng tới An Thành khi nào?”
 
Giang Dập: “Mới hai ngày.”
 
Hai người mỗi người một câu cứ như vậy tán gẫu.
 
Hạ Ngôn không có cơ hội nói chen vào, ngồi ở nơi đó căn bản giống như làm nền.
 
Trước đến giờ cô không giỏi giao tiếp, ngồi trong đám đông luôn là người yên lặng nhất.
 
Trước kia sống trong thế giới của bản thân, Hạ Ngôn không cảm thấy có việc gì, có chuyện hỏi tới thì đáp, không có đề tài thì im lặng xem mọi người cười đùa, tâm tính luôn luôn bình thản, nhưng có lẽ hiện tại mang theo mục đích, Thẩm Cận cùng Giang Dập đối với cô cũng coi như người xa lạ, cứ ngồi cùng một chỗ như vậy, chậm chạp không xen vào được câu chuyện làm cho cô cảm thấy có hơi xấu hổ, trên hết cảm giác giống như đây là một bữa ăn chùa.
 
Cũng may Giang Dập mang theo mấy phần tâm tư bát quái, sau khi nói chuyện được một lúc, đề tài vòng lại trên người cô. 
 

“Thẩm tổng với cô Hạ…” Anh ta tạm thời dừng lại, “Hôm nay đến đây hẹn hò sao?”
 
“Giang tổng nói đùa rồi.” Thẩm Cận lạnh nhạt đáp lại, “Hai ngày qua có cuộc họp thảo luận nghiên cứu xu thế phát triển trong tương lai của công nghệ thủ công, cùng nhau lại đây mở họp mà thôi.”
 
Giang Dập cười cười: “Mạo phạm, thật ngại quá.”
 
Bưng ly rượu lên, xin lỗi vì lời nói mạo phạm vừa rồi.
 
Hạ Ngôn không tiện từ chối, cũng bưng ly rượu lên.
 
Thẩm Cận đột nhiên đưa tay qua, cầm lấy ly rượu trong tay cô.
 
“Cô ấy không thể uống rượu.”
 
Anh ta xoay người kêu người phục vụ thay đổi thành ly đồ uống khác không có đá.
 
Giang Dập cười: “Thẩm tổng đúng là một ông chủ tốt.”
 
Thẩm Cận: “Công ty thật vất vả mới tuyển được người, Giang tổng đuổi cô ấy đi mất, tôi biết đi chỗ nào tuyển người.”
 
Bàn tay đưa về phía sau lưng Hạ Ngôn, nhận lấy đồ uống người phục vụ bưng lên, nhẹ nhàng đặt trước mặt Hạ Ngôn.
Một động tác theo bản năng, Hạ Ngôn có hơi nhớ lại Thẩm Cận của trước kia.
 
Đây là một động tác theo thói quen lúc hai người dùng cơm bên ngoài.
 
Cô bất giác ngẩng đầu nhìn Thẩm Cận một chút, Thẩm Cận vẫn không lưu ý đến, vẫn cùng Giang Dập câu được câu không nói chuyện phiếm, ăn xong một bữa cơm không mặn không nhạt.
 
Sau khi ăn xong, trước khi ra về Giang Dập thuận miệng hỏi một câu: “Thẩm tổng với cô Hạ lại đây họp, vậy cũng ở trong khu biệt thự này sao?”
 
Thẩm Cận gật đầu: “Trở về thành phố chạy đi chạy về có vẻ mất thời gian, trước mắt ở đây vài ngày.”
 
Giang Dập cười cười: “Thật đúng lúc, buổi tối có thời gian có thể hẹn dùng cơm.”
 
Hạ Ngôn nhìn Giang Dập rời đi, quay lại nhìn Thẩm Cận: “Chúng ta nói muốn ở lại khi nào?”
 
Thẩm Cận: “Vừa mới.”
 
Hạ Ngôn: “…”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận