Chương 23:
Thẩm Cận nhìn nhìn đồng hồ: “Đến quầy lễ tân đăng ký phòng trước.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Ngôn: “…”
Cô với Thẩm Cận kết hôn năm năm, chưa từng cùng thuê phòng bên ngoài, không nghĩ tới bây giờ ngược lại muốn dùng loại thân phận ông chủ với nhân viên cùng nhau thuê phòng, cảm giác đúng thật có hơi quái gở.
Lúc Thẩm Cận đi đến trước quầy tiếp tân, Hạ Ngôn rối rắm không quá tự nguyện đi vào, bước chân dần dần chậm lại.
Thẩm Cận quay đầu nhìn cô: “Cô Hạ?”
“Thẩm tổng.” Hạ Ngôn cẩn thận nhìn anh, “Tôi cảm thấy đây chỉ là một phần công tác mà thôi, đối với công việc tôi không có nhiệt tình đến nỗi có thể hy sinh nhan sắc.”
Thẩm Cận: “…”
“Cô Hạ có thể nói rõ một chút lời nói vừa rồi.”
Khóe miệng khẽ nhếch lên, lời nói của Hạ Ngôn càng lúc càng nhẹ nhàng chậm chạp còn nghiêm túc: “Tôi không muốn cùng thuê phòng với anh Thẩm”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Cận: “…”
Tiếp theo anh cười lên: “Cô Hạ có phải hiểu lầm tôi gì không? Tôi có nói cùng cô Hạ thuê phòng sao?”
Hạ Ngôn: “…”
Thẩm Cận quay người đi về trước quầy lễ tân, đưa chứng minh thư tới: “Hai phòng thương vụ.”
Anh hơi nghiêng người đưa tay về phía Hạ Ngôn: “Chứng minh thư.”
Hạ Ngôn: “…”
Hai má cô lại nóng lên một trận, đối mặt với Thẩm Cận da mặt dày rốt cuộc không làm được gì, cô ngượng ngùng tiến lên đưa chứng minh thư cho anh.
“Tôi cảm thấy… Vì tránh cho hiểu lầm không cần thiết, lần sau anh Thẩm nên nói rõ hơn chút.”
Thẩm Cận nghiêng đầu nhìn cô: “‘Ở phòng thương vụ’ bốn chữ này còn chưa đủ rõ ràng hay sao?”
“Bản thân tôi cảm thấy rất kỳ lạ, đầu óc thế nào mới có thể mang công việc cùng hy sinh nhan sắc xếp ngang nhau?”
Hạ Ngôn ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn bên ngoài cửa không nói lời nào.
Thủ tục nhận phòng rất nhanh đã làm xong.
Thẩm Cận trả chứng minh thư cùng thẻ phòng lại cho cô, Hạ Ngôn không được tự nhiên cầm trở lại, sau khi vào thang máy vẫn yên lặng đứng ở một góc, làm bộ như chuyện gì cũng chưa phát sinh, da mặt cũng đỏ từ lúc nãy tới giờ, cửa thang máy vừa mở, cô không nói tiếng nào đi ra ngoài, bước chân hơi gấp gáp.
Phòng của Thẩm Cận với cô sát nhau, lúc mở cửa anh nhìn cô: “Cô Hạ không cần quá lo lắng, tôi không có thói quen ăn cỏ gần hang.”
Động tác mở cửa của Hạ Ngôn khựng lại, quay đầu nhìn anh: “Anh Thẩm còn nhớ rõ giấc mơ tôi đã nói qua sao?”
Thẩm Cận nhìn cô không nói lời nào.
Hạ Ngôn: “Anh Thẩm ngoại tình chính là kiểu ăn cỏ gần hang.”
“Cho nên đôi khi nói vẫn là đừng quá kiêu ngạo, cẩn thận sau này cắn trúng đầu lưỡi mình.”
Đẩy cửa phòng ra, bước vào rồi đóng lại.
Cách anh một cánh cửa, Hạ Ngôn từ từ giảm dần sự khó xử, đi đến giường nằm xuống, xoay người lấy danh thiếp Giang Dập trong túi xách ra, suy nghĩ làm cách nào đi tìm anh ta.
Vừa rồi trên bàn cơm cô hầu như không tán gẫu gì với Giang Dập, dù đi tìm anh ta bằng cách nào đều cảm thấy hơi có vẻ đường đột.
Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo là giọng nói của Thẩm Cận: “Là tôi.”
Hạ Ngôn đứng dậy mở cửa.
Thẩm Cận đứng ngoài cửa, đang nhìn cô.
Đôi mắt anh luôn luôn đen nhánh sâu thẳm, trầm mặc nhìn cô như vậy luôn làm cho tim cô đập nhanh không lý do.
“Có chuyện gì sao?” Cô hỏi.
Thẩm Cận trầm mặc đẩy cửa ra, đi vào phòng.
Tay Hạ Ngôn đè lên chốt cửa chần chờ nhìn anh, không dám đi qua.
Thẩm Cận đứng dựa vào mép bàn máy tính, hai tay từ từ khoanh trước ngực nghiêng đầu nhìn cô: “Với tính tình cô Hạ, nếu trong hôn nhân của chúng ta tôi thật sự ngoại tình, tại sao cô vẫn sẵn lòng làm việc cho tôi?”
Hạ Ngôn: “…”
Thẩm Cận: “Cho nên thật ra cô Hạ cũng không xác định được, tôi có thật sự làm việc có lỗi hay không.”
Hạ Ngôn: “…”
“Anh Thẩm không phải đặc biệt đến đây tìm tôi thảo luận khả năng này chứ?”
“Điều này cũng không giống với tính cách anh Thẩm nha.”
Thẩm Cận bất động nhìn cô: “Tôi cảm thấy rất hứng thú đối với giấc mộng của cô Hạ.”
Hạ Ngôn nhớ tới lần trước u mê bị anh lừa ký hợp đồng, nên uyển chuyển nhắc nhở anh: “Nói không chừng ngày nào đó anh Thẩm cũng sẽ mơ thấy.” Để xem ai kích động hơn thì biết.
Thẩm Cận gật đầu: “Cho nên cô Hạ cả ngày đối mặt với một người đàn ông là chồng trong giấc mơ của mình, có cảm giác gì?”
Hạ Ngôn: “…”
Tiếp theo cô ho nhẹ một tiếng: “Xin lỗi, có thể tôi đã quên nói cho anh Thẩm biết nửa sau của giấc mơ.”
Thẩm Cận nhíu mày.
Hạ Ngôn chưa nói, chỉ liếc mắt nhìn thùng rác: “Anh Thẩm… với những đồ dùng rồi bị vứt vào thùng rác, anh sẽ có cảm giác gì chứ?”
Sắc mặt Thẩm Cận không bởi vì lời nói của cô mà có bất cứ dao động gì, chỉ lạnh nhạt nói: “Cô Hạ vất vả, vì công tác lo lắng hy sinh nhan sắc không nói, còn bị bắt buộc đối mặt với đồ phế thải cả ngày.”
“Cám ơn ông chủ thông cảm.” Hạ Ngôn chậm rãi đóng cửa lại, nhớ tới khắc ngọc chưa mở trong xe Thẩm Cận, “Anh Thẩm thương xót nhân viên có thể khen thưởng thực tế một chút không, ví dụ như đưa kiện ngọc bích điêu khắc trên xe ngài cho tôi?”
Thẩm Cận: “Cô Hạ không giống một người tùy tiện tìm người đòi lễ vật.”
Hạ Ngôn đâu có thật sự muốn đồ vật của anh.
“Tôi luôn nghĩ phải làm thế nào đi tìm Giang Dập mới có vẻ hợp lý mà không đường đột.” Cô nhíu mày nhìn anh, “Đưa kiện ngọc bích kia của anh cho anh ta thì thế nào? Đã nói anh với anh ta nhiều năm không gặp, không nghĩ đến lại gặp ở đây, đúng lúc anh mới lấy được một kiện ngọc từ chỗ bạn bè, biết anh ta thích đồ vật bằng ngọc, nên để cho tôi đưa cho anh ấy?”
“Tôi nhớ rõ anh ta nói thích nhất là ngọc.”
Thẩm Cận nhìn cô một cái: “Cái đó vốn là chuẩn bị cho anh ta.”
Anh trở tay cầm lấy chìa khóa xe trên bàn: “Đi thôi.”
Xuống lầu lấy đồ vật mang lên cho cô.
“3308.” Đưa cô đưa tới tầng 33, “Đó là nơi Giang Dập thường ở khi về An Thành, bên trong có phòng làm việc của anh ta, tất cả đều tự tay thiết kế. Cô có thể nhân cơ hội này xem bài trí cùng phong cách bên trong, mô hình phòng làm việc của anh ta, không có đối mặt với áp lực thiết kế mới thể hiện rõ phong cách yêu thích của cá nhân.”
Hạ Ngôn gật đầu, đi qua gõ cửa.
Vừa gõ vài cái cửa đã bị người mở ra từ bên trong.
“Dọn bàn ăn trong phòng khách sạch sẽ, lấy đồ vật trong thùng rác đi, đổi túi rác khác, đổi toàn bộ khăn tắm trong toilet, lấy hai cuộn giấy khác lại đây, drap giường cũng đổi cái khác…”
Giang Dập bắn liên hồi phân phó, anh ta thậm chí còn không ngẩng đầu liếc mắt xem người đứng ở cửa chính là ai, đã quay người đi vào phòng.
Tất cả đều khác tưởng tượng, Hạ Ngôn hơi xấu hổ, gọi anh ta một tiếng: “Giang tổng.”
Giang Tập không nhận ra giọng cô, lại không phải người có tính kiên nhẫn, không kiên nhẫn nói tiếp: “Còn lo lắng cái gì, không mau đi dọn dẹp cho sạch sẽ?”
Người đang làm việc đúng lúc này ngồi xuống ghế làm việc, tay cầm bút vẽ cúi đầu bận rộn.
Hạ Ngôn ở cửa chỉ có thể nhìn đến một góc phòng làm việc, nơi đó đặt vài mô hình trang trí, nhưng thấy không rõ lắm.
Cô kiên trì bước vào.
Giang Dập không ngẩng đầu, cũng không quan tâm đến cô.
Hạ Ngôn không thể không gọi một tiếng: “Giang tổng.”
Giang Dập rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ Ngôn thì ngẩn người.
Hạ Ngôn không tự nhiên nở nụ cười: “Cái kia thật ngại, tôi không phải nhân viên phục vụ.”
“Tôi là nhà thiết kế chính của công ty Thẩm tổng, Thẩm tổng để cho tôi…” Cô quơ quơ hộp quà trong tay, “Đến đây đưa cái này cho ngài.”
Giang Dập cũng có chút xấu hổ, luôn miệng nói áy náy, anh ta vội vàng đứng lên, rồi tự phát hiện mình ăn mặc không được chỉnh tề lắm, hắn chỉ mặc mỗi cái áo choàng tắm.
Hạ Ngôn lúc này mới để ý tới ăn mặc của Giang Dập, nhất thời có chút xấu hổ, tự giác dời tầm mắt qua một bên, khẽ đặt đồ vật trên bàn trà trong phòng khách: “Giang tổng, tôi để đồ vật trên bàn cho ngài trước.”
Khi khom người lén lút quan sát bài trí trong phòng, cũng không tiện ở lâu, lúc đứng lên nói tạm biệt với anh ta đang muốn đi ra ngoài thì bỗng có một giọng nữ mềm nhẹ vang lên ngoài cửa: “Làm phiền một chút, xin hỏi phòng 3308 hướng nào?”
Hạ Ngôn nhìn thấy sắc mặt Giang Dập dường như sụp xuống, đột nhiên đi về hướng cô.
“Cô Hạ, thật ngại.”
Thình lình kéo lấy tay cô, thoáng cái áp cô lên tường, gương mặt cúi về hướng cô trong tư thế mập mờ, Hạ Ngôn có thể cảm giác được hô hấp của anh ta phả bên tai mình, thân thể hơi cứng lại, theo bản năng muốn đẩy ra, Giang Dập lại giữ lại eo cô.
“Phối hợp với tôi một chút.” Anh ta hạ thấp giọng.
Thân thể Hạ Ngôn cứng đơ không nhúc nhích, ánh mắt chậm rãi đối diện với anh ta.
Giang Dập: “Chỉ cần cô Hạ bằng lòng phối hợp, tôi bằng lòng đáp ứng bất cứ điều kiện gì của cô Hạ.”
Lại bồi thêm một câu: “Đương nhiên, không quá đáng.”
Ngay lúc này cánh cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, hơi thở Giang Dập tới gần, giống như gông cùm xiềng xích buộc chặt, hoàn toàn không cho Hạ Ngôn cơ hội phản ứng.
Môi lưỡi hắn cũng không đụng tới thân thể cô, chỉ là lấy một tư thế mập mờ làm cho lẫn lộn.
Từ cửa truyền đến âm thanh đồ vật rơi xuống đất.
Là giọng nữ mềm mại vừa rồi: “Giang Dập. Anh…?”
Thanh âm có chút run run, nghe qua có chút bi thương.
Hạ Ngôn có thể cảm giác được động tác của Giang Dập ngừng lại, nhân cơ hội cô dùng sức đẩy anh ta ra, quay đầu nhìn ra cửa.
Một cô nữ sinh nhỏ còn rất trẻ, dáng vẻ có chút đáng yêu, hốc mắt ửng đỏ, nhưng không khóc, ánh mắt nhìn có chút bi thương cùng quật cường.
Giang Dập chậm rãi đứng thẳng lên, một tay lôi áo choàng tắm, nhìn về ánh mắt cô ấy là loại dịu dàng của anh trai: “Trừng Trừng, tại sao tới đây?”
Hạ Ngôn nhìn đến nữ sinh khẽ cắn môi dưới, thanh âm mơ hồ mang theo nghẹn ngào, “Em nghe chị Kỳ nói anh ở chỗ này, muốn tới tìm anh...”
Cô ấy trộm nhìn Hạ Ngôn, dường như hơi do dự: “Chị... là bạn gái của anh sao?”