Yêu lại từ đầu

 
Chương 24:
 
“Đúng.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không phải.”
 
Hai người trăm miệng một lời.
 
Nữ sinh sững sờ nhìn Giang Dập, lại nhìn Hạ Ngôn một chút: “Em tiện đường tới...”
 
Ấp úng không nói được, tay do dự chỉ chỉ cửa: “Vậy... Em đây đi trước, không... em xin lỗi.”
 
Cô ấy quay người định bỏ chạy.
 
“Chờ một chút...” Hạ Ngôn gọi cô ấy lại, bản thân có hơi xấu hổ, “Cái kia... Nếu không hai người trước cứ trò chuyện đi.”
 
Cô tự giác rời đi trước.
 
Cô không phải người hợp với kiểu gây ra việc ác thế này, tuy rằng cô không biết tại sao Giang Dập làm như vậy, nhưng dùng cách này cự tuyệt sẽ khiến người ta bị tổn thương. Cô bé kia nhìn không giống người càn quấy, lại hiểu chuyện như thế ngược lại làm cho cô có hơi đau lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi đóng cửa lại Hạ Ngôn trở về phòng.
 
Thẩm Cận còn đang ở trong phòng chờ cô, người đang ngồi bận bịu trước bàn máy vi tính, thấy cô bước vào, nghiêng người nhìn cô một cái: “Thế nào?”
 
Hạ Ngôn mở hai tay ra: “Tặng không khối ngọc điêu khắc của anh.”
 
“Tôi còn chưa kịp nói chuyện với anh ta, trong phòng đột nhiên có khách đến thăm.”
 

Ngẫm lại có chút bị thiệt, lỗ vốn khối ngọc không nói, còn bị ăn đậu hũ chùa.
 
Hạ Ngôn nhớ rõ Giang Dập vừa rồi có đáp ứng với cô, chỉ cần cô phối hợp vô điều kiện sẽ đáp ứng bất cứ điều kiện nào của cô, vừa rồi cô cũng coi như đã phối hợp chứ?
 
Sáng sớm hôm sau Hạ Ngôn gọi điện thoại cho Giang Dập hẹn anh ta dùng cơm.
 
Giang Dập cực kỳ nể mặt.
 
Hạ Ngôn đi thẳng vào vấn đề: “Lời Giang tổng nói tối hôm qua vẫn tính chứ?”
 
Giang Dập đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo là cười một cái: “Cô Hạ muốn hợp tác kiểu nào?”
 
“Đối với một cô gái, cách từ chối tốt nhất là khiến cô ấy trực tiếp trông thấy cảnh người đàn ông mình thích cùng người phụ nữ khác thân mật quấn quýt. Trong tình thế đó, Giang tổng bắt tôi diễn một vở kịch như vậy, lại còn không phải do tôi tình nguyện diễn, mục đích của anh đã đạt được, sự hy sinh của tôi cũng xảy ra rồi. Giang tổng không phải nên làm tròn lời hứa sao?”
 
Lại bổ sung thêm một câu: “Hứa hẹn cũng là tự Giang tổng hứa, tôi cũng không ép Giang tổng.”
 
Giang Dập cười cười, bưng ly rượu lên, quơ quơ phía cô: “Được, cô Hạ có điều kiện gì?”
 
Hạ Ngôn bưng đồ uống lên cụng với ly rượu của anh ta: “Tôi rất thích phong cách thiết kế của Giang tổng, có tiện cho tôi tham khảo một chút phòng làm việc của Giang tổng không?”
 
Giang Dập có chút ngoài ý muốn nhíu mày: “Ngay bây giờ?”
 
Hạ Ngôn: “Dĩ nhiên không phải bây giờ.”
 
“Nói thế nào cũng vẫn phải xem trước một chút Giang tổng đã có cái gì, lại muốn có thêm cái gì.” Hạ Ngôn cẩn thận nhìn anh ta, “Giang tổng thấy đúng không?”
 
Giang Dập nhìn cô không nói.
 
Điện thoại di động của Hạ Ngôn đặt trên bàn lúc này vang lên, là Thẩm Cận gọi tới.
 

“Đi đâu vậy? Làm gì mà gõ cửa không trả lời.”
 
Hạ Ngôn: “Tôi và Giang tổng ở nhà hàng ăn điểm tâm.”
 
Thẩm Cận: “...”
 
“Một lát nữa tôi đến.”
 
Khi Thẩm Cận đến thì Hạ Ngôn với Giang Dập đã ăn gần xong.
 
Giang Dập nhìn Thẩm Cận đến gần, cười nhìn về hướng anh: “Thẩm tổng, anh làm sao mà tìm được nhân viên này, ăn tươi nuốt sống người ta đấy.”
 
Thẩm Cận kéo ghế ngồi xuống, nhìn nhìn Hạ Ngôn: “Ý anh muốn nói gì?”
 
“Quá biết lợi dụng sơ hở.”  Giang Dập nghiêng đầu nhìn Hạ Ngôn, “Được, phòng làm việc cô tùy ý xem, cũng không có gì cô không thể thấy.”
 
“Cám ơn Giang tổng.” Hạ Ngôn bưng ly đồ uống kính anh ta một ly.
 
Giang Dập bình thường bận rộn, với Thẩm Cận cũng không coi là thân quen, anh cũng đã gặp một hai lần lúc xã giao, cô ngồi một lúc rồi trở về phòng trước.
 
Hạ Ngôn để lại cho Thẩm Cận một câu “Thẩm tổng anh từ từ ăn, tôi đi trước qua đó nhìn một chút.” Rồi đi theo Giang Dập lên tầng.
 
Giang Dập ở căn hộ dành riêng, phòng làm việc cùng với phòng ngủ là không gian mở, toàn bộ trong phòng đều do anh ta tự thiết kế, phong cách hiện đại vô cùng đơn giản, phong cách cá nhân rất rõ ràng, song lại giống như Thẩm Cận nói, đó là phong cách hoàn toàn tự do, không có yêu cầu của bên A (khách hàng) tham dự vào, có một chút khác biệt nhỏ với những thiết kế của anh ta lưu hành trên internet.
 
Thiết kế của Giang Dập rất chú trọng đến tính hiện đại và độ tương phản màu sắc mạnh mẽ, cực ít yếu tố trang trí thủ công.
 
“Giang tổng có suy nghĩ đến việc đưa một ít yếu tố trang trí thủ công dung nhập vào trong thiết kế của anh?” Tinh tế quan sát một vòng, Hạ Ngôn quay đầu hỏi anh ta, “Ví dụ như một ít gốm sứ nghệ thuật, sắt, mây, v.v…?”
 
Giang Dập: “Mấy thứ kia thích hợp với phong cách Trung Quốc hơn.”

 
Hạ Ngôn không tiếp tục nói xa hơn, không có thành phẩm, bất kỳ lời thuyết phục nào cũng đều trở thành có mục đích riêng.
 
Cô không muốn bây giờ Giang Dập có ấn tượng không tốt với cô, bởi vậy trong thời gian một ngày, cô chỉ tán gẫu về tác phẩm của anh ta, lý do anh ta thiết kế, ý tưởng thiết kế, cùng với một ít sở thích của anh ta trong cuộc sống.
 
Trước đó Hạ Ngôn đã phải làm rất nhiều nghiên cứu, tất cả các chủ đề đều là về Giang Dập.
 
Một ngày trôi qua, kết quả thu được rất phong phú.
 
Giang Dập hiếm khi gặp được một “fan” nhỏ như vậy, người rất nhiệt tình và bằng lòng lắng nghe, cả một ngày tâm tình không tệ, buổi chiều lúc kết thúc vẫn mời Hạ Ngôn ăn cơm.
 
Lúc ăn cơm tối gặp lại cô gái hôm qua.
 
Cô ấy ngồi ở bàn bên cạnh, nhìn có chút cô độc đáng thương.
 
Hạ Ngôn không biết Giang Dập đêm trước đã nói chuyện gì với cô gái đó, một mình cô ấy ngồi ở chỗ kia, thật sự không dám tiến lên.
 
Giang Dập không chào hỏi cô ấy, sắc mặt trước sau đều thản nhiên.
 
Hạ Ngôn nhìn cô gái có chút đau lòng, trong ánh mắt kia không giấu được phần thận trọng cùng yêu say đắm.
 
Cô nhớ tới mình trước kia, cũng từng hèn mọn dè dặt vụng trộm yêu một người như vậy, chỉ là cô không có loại dũng khí chủ động như cô gái này.
 
Song bất kể nhiệt tình hay kín đáo, không chiếm được tình cảm đáp lại đều rất đau thương.
 
Hạ Ngôn có chút không có khẩu vị, nhẹ nhàng đặt đũa xuống, nhìn về phía Giang Dập: “Giang tổng có hứng thú tâm sự chuyện xưa của cô ấy với anh không?”
 
Giang Dập nhìn cô.
 
Hạ Ngôn nhìn nhìn cô gái phía sau anh ta hơi có vẻ cô đơn.
 
Giang Dập bưng ly rượu lên, uống một ngụm hỏi cô: “Cô Hạ thấy thế nào về chuyện môn đăng hộ đối?”
 
Vấn đề này có chút sâu xa, đẳng cấp xã hội của Hạ Ngôn và Thẩm Cận không bằng nhau. Trước khi Thẩm Cận phát đạt, anh cũng chỉ là người thường sa sút, không có gia thế hiển hách, không có hào quang rực rỡ, cha mẹ là dân đen bình thường phấn đấu dưới tầng đáy xã hội, mẹ làm buôn bán lẻ, cha là giáo sư đại học, yêu thích đồ cổ, và có phần lạc lõng với thế giới của cô. Nhà cô cũng không tốt hơn mấy, mẹ là giáo viên cấp hai, cha làm chút buôn bán lẻ, gia đình thường thường bậc trung, đều không được coi là đại phú đại quý, bởi vậy không có lo lắng vấn đề môn đăng hộ đối. Chỉ là sau đó Thẩm Cận lại dần dần có khởi sắc, địa vị xã hội thì theo tài phú tích lũy, nước lên thì thuyền lên, trong mắt người ngoài cô trở thành không xứng với Thẩm Cận.
 

“Người nhà của tôi vĩnh viễn sẽ không chấp nhận một người vợ không giúp ích gì được cho cuộc đời tôi. Cô ấy theo tôi sẽ chịu ấm ức. Giai đoạn đầu tình cảm còn nồng nhiệt thì khả năng tôi sẽ liều lĩnh vì cô ấy, cô ấy sẽ vì tôi mà bằng lòng cam chịu bất kỳ oan ức gì, nhưng sau 5 năm, 10 năm… loại tình cảm mãnh liệt dần dần bị cuộc sống làm cho phai mờ đi, cuộc sống chỉ hơi không như mong muốn, tất cả trả giá, ấm ức cùng không cam lòng đều có thể biến thành điểm mâu thuẫn, hơn nữa xử lý không tốt quan hệ mẹ chồng nàng dâu, tất cả mâu thuẫn lâu ngày cuối cùng ắt sẽ bùng nổ.” Giang Dập đặt ly rượu xuống, “Bên cạnh tôi có rất nhiều gia đình như vậy. Lúc còn trẻ tình yêu là trên hết, bạn bè trong vòng tròn đó đều rải thức ăn cho chó đầy đất, sau khi kết hôn, lúc tất cả mâu thuẫn bộc phát, xé nhau ra muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu.”
 
Hạ Ngôn không tiện đánh giá: “Ngài Giang rất tỉnh táo.”
 
Cũng có thể là, phía sau tất cả lý do chính đáng vẫn chỉ là vì anh ta không thích cô ấy. Hay có thể là, anh ta nghĩ mình không có thích cô ấy đến như vậy.
 
Hạ Ngôn nghĩ đến tối qua lúc ánh mắt anh ta nhìn cô ấy, không bình luận gì.
 
Ánh mắt cô gái ấy đối diện cô, có do dự, thế nhưng không dám đi lên quấy rầy, khả năng trong lòng cô gái ấy đã nhận định cô là bạn gái của Giang Dập, bởi vậy lý trí không đến quấy rầy, thậm chí không dám đợi thêm, ngồi một lúc đã trả tiền rời đi.
 
Hạ Ngôn thấy bóng lưng cô ấy có vẻ hơi hoảng hốt, muốn gọi cô ấy lại để giải thích rõ, nhưng chưa kịp mở miệng, đầu cô ấy trực tiếp đụng vào ngực Thẩm Cận vừa vào cửa.
 
Hạ Ngôn và Giang Dập đều đứng dậy cùng lúc.
 
Thẩm Cận liếc nhìn bọn họ, cúi đầu nhìn cô gái trước mặt.
 
Cô gái có chút xấu hổ, luôn miệng nói xin lỗi, vòng qua anh đi mất.
 
Thẩm Cận nhìn nhìn Hạ Ngôn, đi về hướng bọn họ, lên tiếng chào hỏi xong liền ngồi xuống.
 
Giang Dập nhìn có vẻ ngồi không yên, bỏ lại một câu “Tôi ra ngoài một chút” rồi đi mất.
 
Thẩm Cận nhìn Hạ Ngôn: “Sao cô Hạ lại đột nhiên thân với Giang tổng?”
 
Hạ Ngôn: “Đại khái… là năng lực nghiệp vụ tốt đi.”
 
Rồi nhìn anh nói tiếp: “Thân là ông chủ, Thẩm tổng đáng ra phải khen hiệu suất làm việc của tôi cao chứ?”
 
Thẩm Cận không nhanh không chậm xách bình trà: “Làm sao làm được?”
 
“Tôi nhìn cô bé kia giống như là muốn khóc.”
 
Anh thản nhiên phóng tới một cái liếc mắt: “Cô Hạ không phải là loại người đào góc tường người khác thiên hạ đều căm ghét chứ?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận