Chương 25:
Hạ Ngôn không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Thẩm tổng quan tâm đến kết quả là được rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Cận nhìn cô, không nói lời nào.
Hạ Ngôn không để ý đến anh, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Bỗng nhiên lúc này có một giọng nam chen vào: “Ơ? Đây không phải là Thẩm tổng sao?”
Giọng nói cố ý kéo dài, làm cho người nghe rất không thoải mái.
Hạ Ngôn quay đầu nhìn, thấy một người đàn ông mặc âu phục đang đến gần, không quen nhưng coi như là biết, Tống Càn.
Quay lại nhìn Thẩm Cận, thấy anh đang uống trà, sắc mặt rất lạnh nhạt, cũng không nhìn về phía người đến.
Người nọ đã đứng trước bàn, hai tay chống xuống bàn ăn: “Thẩm tổng, ra tù khi nào thế? Sao lại không nói để tôi biết đi đón anh?”
Khóe môi gả nhếch lên nở nụ cười, ánh mắt rất lạnh che giấu vẻ tiểu nhân đắc ý bên trong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Làm cho người ta cảm giác càng thêm không thoải mái.
Hạ Ngôn đặt đũa xuống, quay đầu vẫy tay với người phục vụ: “Nhân viên phục vụ.”
Nhân viên phục vụ đi tới rất nhanh.
Vẻ mặt cô ta hoang mang đối diện với Hạ Ngôn: “Các người có phải chỉ cần có tiền đúng không, bất kể người hay chó đều có thể tùy tiện ra vào sao?”
Nhân viên phục vụ mang vẻ mặt mờ mịt, nhưng vẫn gật đầu: “Loại chó cảnh nhỏ có thể vào, còn lớn thì không được.”
Hạ Ngôn liếc nhìn người đàn ông trước bàn: “Kích thước này thì sao?”
Nhân viên phục vụ: “...”
Thẩm Cận nhìn cô một cái.
Tống Càn cũng quay đầu nhìn cô.
Hạ Ngôn áy náy hướng về hắn ta cười cười: “Thật ngại quá, tôi chỉ lấy ví dụ.”
Tống Càn nhếch khóe môi: “Không sao.”
Hắn đứng thẳng dậy: “Giờ tôi không làm phiền Thẩm tổng dùng cơm với bạn gái, chốc nữa có rảnh anh em mình lại gặp nhau.”
Đi rồi.
Thẩm Cận nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, nhìn về Hạ Ngôn: “Cô Hạ biết hắn ta?”
Hạ Ngôn: “...”
“Thẩm tổng có phải bị nhầm lẫn trọng điểm không?” Hạ Ngôn có chút tức giận không rõ nguyên do, “Người ta hếch mũi lên mặt, anh mặc kệ, lại đi quản tôi có quen biết hắn ta hay không chứ.”
Thẩm Cận: “Nếu cô Hạ đã biết hắn là một con chó, vậy nó sủa vài tiếng với cô, chẳng lẽ cô cũng phải sủa lại với nó vài tiếng sao?”
Hạ Ngôn: “...”
“Nhưng thật ra cô Hạ…” Giọng nói thoáng ngừng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, “Cô đối với chuyện của tôi, người bên cạnh tôi biết quá tường tận, cô vừa chống đối tôi mọi mặt, lại không nhịn được mà can thiệp vào, điều này làm cho tôi không thể không hoài nghi…”
Tay anh thình lình giữ lấy tay cô kéo mạnh: “Quan hệ giữa chúng ta quả thật không phải là ít.”
Hạ Ngôn: “...”
Muốn rút tay về lại không rút ra được, tay anh nắm rất chặt, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng, mang theo kiên quyết, liều chết nhìn chằm chằm lấy cô.
Trong chớp mắt Hạ Ngôn cảm thấy sống lưng phát lạnh, dùng sức muốn rút tay về, Thẩm Cận chết sống giữ chặt không buông: “Hạ Ngôn, cô nói cho tôi biết, vì sao cô lại có trí nhớ chúng ta từng là vợ chồng!”
Giang Dập đuổi theo người trở lại vừa đến gần đã nhìn thấy một màn này, kinh ngạc nhíu mày: “Đây là đang làm gì?”
“Đấu lực tay sao?” Anh ta nhìn nhìn Thẩm Cận kéo căng cánh tay Hạ Ngôn, “Không giống nha.”
Thẩm Cận quay đầu nhìn anh ta một cái, buông lỏng tay cô ra.
Hạ Ngôn xoa cổ tay bị nắm đau, nhìn nhìn sau lưng anh ta: “Không phải anh đuổi theo người ta sao, người đâu?”
Giang Dập: “Ai nói tôi đuổi theo.”
Lại quay đầu nhìn nhìn Thẩm Cận, lại nhìn nhìn cô, ý đồ muốn nhìn ra được chút manh mối trên mặt hai người để giải thích cho một màn kỳ lạ vừa rồi, nhưng không tìm được, trên mặt hai người đều là bộ dáng bình tĩnh gió tám phương đều bất động.
Cấp dưới cùng đi nghỉ phép với thủ trưởng, cô nam quả nữ, Giang Dập rất thức thời không tiến thêm bước nữa để nghiên cứu tìm tòi.
Bữa cơm này ăn rất hài hòa, anh ta với Thẩm Cận mặt dù không coi là thân quen, đề tài trọng tâm để nói chuyện không nhiều, nhưng đề tài với Hạ Ngôn thì nhiều.
Hạ Ngôn có chuẩn bị mà đến cho nên lúc nào cũng có thể khơi được chút hứng thú của Giang Dập.
Sau khi ăn xong họ tản đi, Giang Dập sống ở tầng 3.
Hạ Ngôn với Thẩm Cận ở cùng tầng 2, sau khi ra khỏi thang máy, nghĩ đến sự khác thường của Thẩm Cận trên bàn cơm vừa rồi, trong lòng Hạ Ngôn có hơi sợ hãi, không dám lên tiếng, yên lặng lấy thẻ phòng trong túi ra định mở cửa, thì một giọng nói mềm mại của con gái vang lên: “Cái kia… Tôi có thể nói chuyện một lúc với chị không?”
Hạ Ngôn theo tiếng nói quay đầu, thấy được một cô gái đi ra từ cầu thang, là cô gái xông vào phòng Giang Dập kia.
Thẩm Cận liếc mắt nhận ra cô gái đó, nhìn nhìn Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn có chút không hiểu, không biết cô gái này tìm mình tán gẫu cái gì.
Cô gái nhìn có hơi mất tự nhiên: “Thật ra tối hôm qua lúc tôi nhìn thấy anh ấy hôn chị….”
Tay Hạ Ngôn vốn muốn đưa thẻ về phía cửa run lên, thẻ mở cửa phòng rớt xuống đất, cắt đứt lời nói của cô gái.
Thẩm Cận cũng nhìn về phía cô.
Hạ Ngôn xấu hổ nhặt lên, tay yên lặng vén tóc mái, chặn lại tầm mắt của Thẩm Cận: “Cái kia… Chúng ta trở về phòng rồi nói.”
Cô mở cửa rất nhanh.
Cô gái chần chờ nhìn nhìn Thẩm Cận, lại nhìn Hạ Ngôn một chút, cũng không biết vừa rồi mình nói sai cái gì, có chút lúng túng.
Hạ Ngôn: “Cô… vào trước đi.”
Cô gái vừa đi vào lập tức đóng cửa lại.
Cô gái chần chờ quay đầu nhìn nhìn cửa: “Mới vừa rồi tôi nói vậy không sai chứ?”
“Không có không có.” Hạ Ngôn gọi cô vào.
“Tôi tên Kỷ Trừng Trừng.” Cô gái mất tự nhiên giải thích, “Chỉ là bạn của Giang Dập. Tôi đến tìm chị không phải là diễu võ giương oai gì đó, và anh ấy không có gì mờ ám chị đừng hiểu lầm, anh ấy cũng không thích tôi. Thật ra tối hôm qua lúc nhìn thấy anh ấy hôn chị tôi đã muốn đi, chỉ là có chút không cam lòng, muốn biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, anh ấy chưa từng có bạn gái.”
Hạ Ngôn nhìn về cô gái: “Cô và anh ta sao lại thế này vậy?”
“Chỉ là tôi đơn phương thích anh ấy, song anh ấy không thích tôi.”
Hạ Ngôn: “Anh ta biết cô thích anh ta sao?”
Kỷ Trừng Trừng gật đầu: “Anh ấy có biết.”
Hạ Ngôn: “Vậy cô biết anh ta vì sao không thích cô không?”
Kỷ Trừng Trừng lắc đầu, lại gật đầu: “Anh ấy nói tôi không thích hợp.”
Hạ Ngôn: “Không thích hợp thế nào anh ta có nói không?”
Kỷ Trừng Trừng lắc đầu: “Có thể là do cảm thấy tư tưởng khác nhau đi, nhưng anh ấy thích cái gì tôi cũng thích, tôi thích điều gì anh ấy cũng thích, tôi tuy rằng nhỏ hơn anh ấy một chút, song chúng tôi có rất nhiều chủ đề chung.”
Hạ Ngôn không nói chuyện, Giang Dập nói không thích hợp là do môn đăng hộ đối, thế nhưng Kỷ Trừng Trừng trẻ tuổi hiển nhiên không nghĩ đến mặt này.
Kỷ Trừng Trừng thật ra không coi là nhỏ, bộ dáng chắc vừa tốt nghiệp đại học, chỉ là do trong thân thể cô đang ẩn giấu một linh hồn 27 tuổi, nên nhìn cô gái 23 24 tuổi, dù sao vẫn mang theo chút tang thương của người từng trải.
Hạ Ngôn không biết Giang Dập căn cứ vào điều gì mà không nói nguyên nhân thực sự cho cô gái này biết, cô cũng không tiện bước chặn ngang, chỉ hỏi cô gái: “Vậy hôm nay cô tìm tôi là vì chuyện gì?”
Kỷ Trừng Trừng: “Tôi muốn biết, cô có phải là bạn gái anh ấy thật không, hay là anh ấy tìm đến để diễn trò lừa gạt tôi.”
“Tôi từ nhỏ đã quen biết anh ấy, rất hiểu anh ấy, anh ấy đối với cô không phải thái độ của bạn trai với bạn gái. Song anh ấy lại không phải người tùy tiện làm loạn, cho nên tôi muốn biết anh ấy có phải mượn cô để từ chối tôi không?”
Pass chương 26: lafite