Chương 27:
Hạ Ngôn: “Giang tổng còn chưa thực hiện điều kiện đã đáp ứng với tôi đâu, nếu đột nhiên anh chạy mất tôi biết đi đâu mà tìm người.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Dập “chậc chậc” hai tiếng: “Thực đúng là ăn chắc tôi à.”
Hạ Ngôn: “Đây không phải là Giang tổng chủ động đưa tới trước cửa sao.”
Thẩm Cận liếc nhìn hai người, cuối cùng tầm mắt chậm rãi rơi vào trên mặt Giang Dập: “Mới chỉ có hai ngày, Giang tổng làm cách nào mà câu người của tôi đi rồi.”
Giang Dập cười: “Oan uổng quá, tôi là bị cô ấy nắm mũi dẫn đi.”
Hạ Ngôn ho nhẹ một tiếng, ba chữ “người của tôi” đúng là làm cho người ta suy nghĩ xa xôi.
Giang Dập nắm được điểm này được voi đòi tiên: “Hey, tôi nói thật, không thì cô tính toán cùng tôi trở về Thượng Hải. Không gian phát triển lớn hơn nhiều so với địa phương nhỏ này.”
Lại hỏi Thẩm Cận: “Thẩm tổng thả người chứ?”
Câu trả lời của Thẩm Cận đơn giản mà trực tiếp: “Không thả.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Dập không nhịn được vỗ tay.
Thẩm Cận: “Cô Hạ là người tôi mất rất nhiều sức lực mới có được, cứ như vậy để cho cô ấy đi, tôi đây không làm việc không công?”
Giang Dập hứng thú: “Tôi nghe nói ánh mắt Thẩm tổng vẫn luôn rất cao, cô Hạ có mị lực đặc biệt gì mà để cho Thẩm tổng nhớ mãi không quên sao?”
“Năng lực trên mị lực…” giọng Thẩm Cận mang theo dè dặt, “Giang tổng sẽ có cơ hội thấy được.”
Hạ Ngôn không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, thân là người trong cuộc, cứ như vậy bị tâng bốc tới tâng bốc đi ngay trước mặt, cô nghe mà cả người không tự nhiên.
Thẩm Cận nhìn cô, không để đề tài này lởn vởn trên người cô, cùng Giang Dập nói sang chuyện khác.
Đề tài của đàn ông, ngoại trừ ăn hay làm ăn, Hạ Ngôn không có nhiều cơ hội có thể chen vào, công việc cường độ cao trước đó tới hiện tại vẫn còn mang cho cô cảm giác không thoải mái.
Hạ Ngôn chịu đựng không lên tiếng, cũng may bữa cơm này chỉ diễn ra trong thời gian ngắn.
Thẩm Cận không uống rượu, ăn xong lập tức chào Giang Dập về phòng trước.
Vào thang máy, Thẩm Cận nhìn về phía cô thấy mặt cô vẫn tái nhợt như cũ: “Vẫn còn không thoải mái sao?”
Hạ Ngôn: “Cũng không phải, chỉ là ngủ không ngon thôi.”
Thẩm Cận đưa tay về hướng cô, muốn kiểm tra nhiệt độ của cô, Hạ Ngôn hơi nghiêng đầu tránh được, có chút lúng túng: “Tôi thật sự không sao, hơn nữa không phải là cảm mạo nóng sốt.”
Thẩm Cận không lên tiếng, nhìn cửa thang máy mở ra, bước ra ngoài cùng cô, lúc ở trước cửa phòng đứng yên trầm mặc một lúc, đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô: “Cô cùng Giang Dập xảy ra chuyện gì?”
Hạ Ngôn hơi khó hiểu nghiêng đầu nhìn anh: “Cái gì là xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Cận: “Anh ta hôn cô là sao?”
Hạ Ngôn: “...”
Thẩm Cận quay lại nhìn cô: “Hai ngày trước lời lẽ đanh thép nói với tôi, đây chỉ là một công việc, cô đối với công việc này còn chưa có nhiệt tình đến mức hy sinh nhan sắc? Như thế nào lại làm rối lên với Giang Dập?”
Hạ Ngôn: “...”
“Đại khái là....” Hạ Ngôn nhìn anh ta một cái, “Nhìn mặt chọn người đi.”
Lúc đẩy cửa phòng ra muốn đi vào, không nghĩ tới tim khó chịu làm cảm giác choáng váng ập tới, dưới chân lảo đảo, Thẩm Cận đỡ cô, một tay còn lại rất tự nhiên kéo lấy cổ tay cô, đầu ngón tay đè lên mạch của cô.
“Tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Hạ Ngôn xoa mi tâm: “Thật sự không cần, trong túi xách tôi có thuốc, trở về uống chút thuốc nằm một chút là được.”
Thẩm Cận không để ý tới, mạch của cô đập vừa nhanh vừa mạnh, rõ ràng không bình thường.
Anh xoay người chặn cửa thang máy, trực tiếp ôm người ra xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Mệt thì nghỉ ngơi một chút, tôi gọi điện thoại cho Kỷ Trầm, xem anh ta…”
Giọng nói của anh bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi nghiêng đầu nhìn cô.
Hạ Ngôn không để ý anh nói gì, chỉ thấy anh lại dùng ánh mắt cổ quái đó nhìn cô, theo bảng năng hỏi một câu: “Thế nào?”
“Không có gì.” Thẩm Cận thu hồi ánh mắt, chậm rãi khởi động xe.
Thẩm Cận không hiểu, mới vừa rồi vì sao lại đột nhiên nhắc tới Kỷ Trầm, thật giống như loại chuyện này của cô tìm Kỷ Trầm là một chuyện rất hiển nhiên.
Thẩm Cận nhớ anh với Kỷ Trầm không được coi là quen thuộc, đối với tình huống của Hạ Ngôn, cái gì anh cũng không biết.
Trong khi chờ đèn đỏ, đầu anh bất giác nhìn về phía Hạ Ngôn.
Cô thật sự rất mệt mỏi, người đã tựa vào cửa kính xe ngủ rồi.
Cũng có thể là hôn mê.
Lúc cái ý nghĩ này chạy qua trong đầu, Thẩm Cận đưa một cánh tay ra, lắc lắc vai cô: “Hạ Ngôn?”
Hạ Ngôn bị lắc tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn anh: “Đã tới chưa?”
“Chưa.” Thẩm Cận rút tay về, “Mệt mỏi thì ngủ trước một chút đi.”
Hạ Ngôn mờ mịt “a” một tiếng, lại ngủ tiếp, lúc đến bệnh viện người cũng theo đồng hồ sinh học mà tỉnh lại.
Kỷ Trầm đang trực, vừa ngước mắt đã thấy Hạ Ngôn và Thẩm Cận đi tới, anh ta nhíu mày, nhìn về phía Hạ Ngôn: “Tại sao lại tới?”
Lời này nghe qua là không hoan nghênh cô xuất hiện ở nơi này.
Cô cũng không thích, rũ mi mắt xuống không dám nhìn vào Kỷ Trầm với chân mày đang treo lên như ông già, một bộ dáng “Theo anh thì thế nào”.
“Việc này, hai ngày nay cường độ công việc hơi cao, thân thể cô ấy có thể có chút không chịu nổi.” Thẩm Cận nói, “Bác sĩ Kỷ, anh xem tình huống của cô ấy một chút, xem có nghiêm trọng không?”
Kỷ Trầm: “Có ngày nào tình trạng cô ấy không nghiêm trọng?”
Anh ta liếc nhìn Hạ Ngôn: “Ngồi xuống.”
Thẩm Cận nhìn Hạ Ngôn nghe theo ngồi xuống, ngoan ngoãn giống như một con mèo, không dám kêu một tiếng, cùng với dáng vẻ hời hợt khách khí trước mặt anh hoàn toàn khác nhau.
Kỷ Trầm kéo cổ tay cô qua, bắt mạch, rồi nghe ống nghe, vừa ngẩng đầu nhìn Thẩm Cận: “Làm phiền anh Thẩm rồi.”
“Giao cô ấy cho tôi là tốt rồi, anh Thẩm về trước đi.”
Hạ Ngôn quay đầu nhìn theo: “Nếu không anh đi về trước đi, tôi không có chuyện gì rồi.”
“Không vội.” Thẩm Cận nhìn Kỷ Trầm, “Cô ấy thế nào?”
Kỷ Trầm thu hồi ống nghe: “Nằm viện.”
Hạ Ngôn: “...”
Cẩn thận nhìn Kỷ Trầm: “Tại sao lại nhập viện hả?”
Kỷ Trầm liếc cô: “Cái này không phải nên hỏi em sao? Chơi đùa thế nào? Mới ra ngoài được mấy ngày? Không biết bệnh viện không đủ giường nằm?”
Một loạt vấn đề đập tới làm cho mi mắt Hạ Ngôn càng hạ xuống, không dám nhìn Kỷ Trầm, lại không nhịn được lầu bầu: “Vậy em về nhà chăm sóc là được.”
“Được đó, thì từ chức vậy.” Kỷ Trầm “soạt soạt” mở ra một tờ giấy, nhìn Thẩm Cận đứng phía sau, “Anh Thẩm, anh là ông chủ của cô ấy đúng không?”
Thẩm Cận nhìn Kỷ Trầm.
“Tình trạng thân thể Hạ Ngôn quả thực không đảm đương được công việc cường độ cao, tôi biết anh sẽ không chèn ép nhân viên, nhưng cô ấy... “ Kỷ Trầm chỉ chỉ Hạ Ngôn, “Người này từ nhỏ đã không biết tự chăm sóc mình, mỗi khi mê mệt chuyện gì là giống như liều mạng. Người khác liều mạng thì chỉ cần khen ngợi hoặc trách móc chút, còn cô ấy liều mạng là thật sự đang đùa với mạng mình.”
“Kỷ Trầm…” Hạ Ngôn nhỏ giọng ngăn cản Kỷ Trầm, không quá quen thuộc với việc bị nói thế trước mặt Thẩm Cận.
Thẩm Cận không có cho Kỷ Trầm câu trả lời rõ ràng: “Chuyện này trở về tôi bàn bạc lại với cô ấy. Hiện giờ cô ấy thế nào?”
Kỷ Trầm: “Trước mắt nằm viện quan sát hai ngày.”
Hạ Ngôn bị buộc ở lại. Bệnh viện là của ba mẹ thân sinh Kỷ Trầm, cho dù giường bệnh có thiếu thế nào, thì vẫn luôn có một giường dành cho cô.
Chẳng qua phần lớn cô chỉ ở phòng bệnh thường, phòng cao cấp đối với nhà cô vẫn có áp lực, Kỷ Trầm không phải do bên này nuôi dưỡng lớn lên, về tình cảm thân sinh, cô không hy vọng Kỷ Trầm bởi vì cô mà bị buộc phải thừa nhận phần ân tình này.
Phần sau căn bản là làm thủ tục nhập viện, chủ yếu là Kỷ Trầm bận bịu, vì anh ta không có thói quen giao chuyện của Hạ Ngôn cho người ngoài.
Toàn bộ quá trình không có gì Thẩm Cận có thể góp sức vào.
Chờ đến lúc tất cả làm xong, Hạ Ngôn đã ngủ trong phòng bệnh.
Thẩm Cận đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn Kỷ Trầm tỉ mỉ nhét chăn cho cô.
Làm xong hết Kỷ Trầm rốt cuộc có thể thở nhẹ nhõm, quay đầu khuyên Thẩm Cận: “Anh Thẩm về trước đi, cô ấy ở đây tôi chăm sóc là được.”
Thẩm Cận liếc nhìn Hạ Ngôn đã ngủ trên giường bệnh, một ngày một đêm cô không ngủ, thân thể lại đang hư nhược, người vừa dính vào giường đã ngủ.
Anh quả thật không có tư cách gì để ở bên cạnh giường chăm sóc cô, khẽ gật đầu đi về trước.
Sáng sớm ngày hôm sau anh đi thăm Hạ Ngôn, thấy cô đã tỉnh lại đang ăn điểm tâm, Kỷ Trầm đã tan làm, cởi bỏ áo blouse trắng thay lại quần áo thường ngày đang ở cùng cô.
Hạ Ngôn không nghĩ Thẩm Cận sớm như vậy đã tới, nhìn anh vào phòng, rồi lên tiếng chào hỏi: “Thẩm tổng.”
Thẩm Cận yên lặng nhìn cô: “Khá hơn chút nào không?”
Hạ Ngôn gật đầu: “Tốt hơn nhiều.”
“Thật ra thì tôi cảm thấy không cần nằm viện…” chữ “do” tự động biến mất khi ánh mắt Kỷ Trầm đưa tới.
Kỷ Trầm quay đầu nhìn Thẩm Cận: “Sớm như vậy anh Thẩm đã tới rồi?”
“Hôm nay không có chuyện gì, tiện đường đến xem một chút.”
Kỷ Trầm: “Làm phiền anh Thẩm rồi.”
Hạ Ngôn nhìn hốc mắt Kỷ Trầm có quầng thâm: “Nếu đã tan việc thì về nghỉ ngơi sớm một chút, em thật sự không có chuyện gì đâu.”
Lần này Kỷ Trầm không cứng đầu với cô: “Ở đây nghỉ ngơi cho thật tốt, anh đi về nghỉ một lát, buổi trưa lại tới thăm em.”
Lúc vừa đứng lên anh ta quay đầu lại hỏi cô: “Đúng rồi, buổi trưa muốn ăn gì, anh mang tới cho em.”
Hạ Ngôn đối với ăn uống không có yêu cầu gì: “Em ăn gì cũng được.”
Kỷ Trầm gật đầu, trước khi đi còn dặn dò một tiếng: “Chuyện từ chức em nói với anh Thẩm cho thật tốt, đừng vì công việc mà ngay cả mạng mình cũng không cần.”
Hạ Ngôn “ừ” một tiếng, vẫn là không dám không vâng lời trước mặt anh ta, bác sĩ là lớn nhất.
Kỷ Trầm vừa đi, trong phòng bệnh nhất thời chỉ còn lại hai người Hạ Ngôn và Thẩm Cận.
Trước đó hai người ở cùng một chỗ không ít, nhưng có lẽ hôm nay Thẩm Cận quá yên lặng, làm cho bầu không khí trong phòng bệnh có chút cảm giác vi diệu.
“Cái đó... “ Hạ Ngôn ho nhẹ một tiếng, “Bản thiết kế kia của chúng ta chắc đang được hiệu đính? Cần phải tìm người bắt đầu làm bản mẫu rồi đúng không? Tìm ai…”
“Cái đó trước mắt cô không cần phải để ý đến.” Thẩm Cận cắt ngang lời cô nói, “Trước hãy dưỡng bệnh thật tốt.”
Hạ Ngôn “ừ” một tiếng, hôm nay Thẩm Cận dường như có chút không giống.
Phòng bệnh lại lần nữa rơi vào yên lặng đáng sợ.
Hạ Ngôn nhai đồ ăn trong tay sớm đã giống như nhai sáp, ăn hơn phân nửa thì dừng lại.
Thẩm Cận đưa tay về phía cô, nhận lấy hộp cơm trong tay cô, quay người bỏ vô thùng rác sau đó ngồi xuống mép giường.
“Hạ Ngôn.” Lần thứ hai, anh nghiêm mặt kêu tên cô.
Hạ Ngôn chần chờ nhìn anh: “Anh sao vậy?”
Thẩm Cận: “Vấn đề ngày đó cô vẫn chưa trả lời tôi.”
Hạ Ngôn: “...”
Thẩm Cận: “Vì sao cô lại có ký ức chúng ta từng là vợ chồng?”
“Đến cùng giữa chúng ta là quan hệ thế nào?”
Khóe miệng Hạ Ngôn miễng cưỡng giật giật: “Không phải là quan hệ giữa cấp trên cấp dưới sao?”
Thẩm Cận bất động nhìn cô: “Trừ cái này.”