Chương 28:
Ánh mắt anh nheo lại, đôi mắt vừa đen vừa sâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt như thế luôn khiến người ta cảm thấy có chút vẻ nổi loạn từ trong xương.
Hạ Ngôn lặng im một lúc, nhìn anh: “Thẩm tổng có bao giờ bị mất trí nhớ không? Cái loại mất trí nhớ một quãng thời gian dài.”
Thẩm Cận không đáp lại nhưng ánh mắt anh đã nói cho cô biết đáp án.
“Không có, đúng không?” Hạ Ngôn nhẹ giọng hỏi, “Chúng ta làm sao quen biết, mối quan hệ như thế nào, Thẩm tổng không phải biết rõ ràng lắm sao?”
“Hay là Thẩm tổng luôn cảm thấy…” Cô ngước mắt nhìn anh, “Chúng ta hẳn là có quan hệ gì?”
Thẩm Cận nhìn chằm chằm cô một lúc lâu: “Hạ Ngôn, cô đừng nói lảng sang chuyện khác.”
Hạ Ngôn quay đầu ra hướng cửa sổ.
“Anh Thẩm, khi đó anh thuyết phục tôi vào công ty, là bởi vì anh nói cho tôi biết, anh muốn mang những nghề thủ công truyền thống đang gần thất truyền làm cho nó sống lại lần nữa, làm cho người ta ngày càng chú ý nhiều hơn tới giá trị của chúng, kế thừa và phát triển chúng. Tôi từ nhỏ đã tiếp xúc với nghề thủ công này, đối với chúng rất có cảm tình, cũng rất hy vọng nhìn thấy chúng càng ngày càng nhiều người thích và công nhận. Tôi từ chưa từng gặp qua ai đó công nhận tôi, đồng ý với tôi vô điều kiện, đồng thời nguyện ý vì tôi tạo cho tôi một môi trường làm việc. Anh Thẩm bao dung đối với tôi, cho tôi thấy tôi có thể đi theo anh Thẩm thử sức, đây là một việc làm cho tôi cảm thấy mới lạ, có tính khiêu chiến, lại là chuyện rất có ý nghĩa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chậm rãi quay đầu sang hướng anh: “Tôi và anh Thẩm hợp tác cũng rất vui vẻ. Chúng ta vừa mới bắt đầu làm thử, tôi cũng không muốn phải bỏ dở việc trải nghiệm này.”
“Còn như những giấc mộng hay không mộng kia, chỉ là một giấc mơ có cảm giác đặc biệt chân thật mà thôi. Trong mơ tôi cùng anh Thẩm sống chung rất không vui, cực kỳ không hợp nhau. Nếu quả thật muốn giải thích tại sao lại có giấc mơ này, thì chắc đó là chuyện kiếp trước kiếp này thôi!”
Tiếng cô rất nhẹ.
“Kiếp trước chúng ta đến với nhau do sai lầm, chung sống lâu ngày cũng không ai nợ ai, rồi có lẽ lúc qua cầu Nại Hà, chắc tôi đã quên uống canh Mạnh Bà, cho nên vẫn còn ấn tượng mơ hồ về những chuyện này. Ban đầu tưởng rằng cuối cùng mình cũng có thể được tự do, nhưng thật không may, kiếp này lại gặp nhau.”
“Cảm giác của tôi khi gặp lại chồng trước quả thật là không vui lắm, nhưng tôi và anh Thẩm chỉ là không thích hợp thôi, không tới mức sinh lòng oán hận. Những chiếc bánh anh Thẩm vẽ tặng tôi, sự cám dỗ của chúng còn lớn hơn cảm giác khó chịu này. Cho nên tiếp xúc với anh Thẩm trong công việc, tôi vẫn ở trong phạm vi còn chịu được, chỉ cần tránh tiếp xúc trong cuộc sống là tốt rồi.”
Ánh mắt Thẩm Cận chậm rãi rơi trên mặt cô: “Năng lực nhắm mắt nói mò của cô Hạ càng ngày càng có tiến bộ.”
Hạ Ngôn khiêm tốn tiếp thu: “Đúng là có chút đoán mò, nhưng cảm giác là chân thật. Ví dụ như đối với anh Thẩm, tôi cảm thấy được, anh là một ông chủ tốt, nhưng đối với tôi mà nói khẳng định không phải là một người đàn ông tốt, việc này lại rất tốt vì sẽ tránh được loại tình công sở. Vở diễn kiếp trước kiếp này, nếu có tình cảm sâu nặng thì gọi là cảm động, nếu không có cảm tình, vậy thì rút cục có thể tỉnh táo biết được hai người có hợp nhau hay không, tránh được việc lãng phí những tình cảm không cần thiết, hơn nữa còn có thể danh chính ngôn thuận từ bỏ người cũ kia, tìm kiếm một mùa xuân mới.”
"Quan trọng nhất là..." Hạ Ngôn ngước mắt nhìn anh, "Có so sánh mới có thể phân biệt rốt cuộc bản thân mình phù hợp với kiểu nào."
Thẩm Cận: "Thông thường mà nói, kiếp trước kiếp này chẳng khác nào nối lại tiền duyên."
Hạ Ngôn: "Có tình cảm thì gọi là nối lại tiền duyên, không có tình cảm thì gọi là mỗi người mỗi phận."
"Giống như tôi với anh Thẩm, nếu như tôi muốn nói chuyện yêu đương, kết hôn thì chắc chắn sẽ không cân nhắc đến anh Thẩm nữa."
Thẩm Cận gật đầu, không nói tiếp nhưng vẫn không đi.
Thân thể Hạ Ngôn rất mệt, không chịu nổi cơn buồn ngủ, kéo chăn qua nằm xuống ngủ.
Buổi trưa Kỷ Trầm hầm canh mang tới, vừa đến chứng kiến Thẩm Cận vẫn còn ở đó, đang ngồi trên ghế đọc sách, ở đầu giường kia Hạ Ngôn đang ngủ say.
Tình cảnh như vậy rơi vào trong mắt có chút hài hòa kỳ lạ.
“Hôm nay anh Thẩm không bận sao?” Kỷ Trầm chào hỏi.
“Tàm tạm.” Thẩm Cận lạnh nhạt đáp lại, khép sách lại, đứng lên.
Hạ Ngôn bị tiếng động đánh thức, lầu bầu nói: “Anh đã đến rồi.”
Vừa ngáp vừa ngồi dậy, lúc nhìn Thẩm Cận bên cạnh, ngáp được phân nửa đành dừng lại.
“Anh Thẩm về trước làm việc của anh đi!”
Vừa dứt lời liền bị đập một cái: “Nói chuyện với ông chủ thế hả.”
Hạ Ngôn xoa gáy bị gõ, không nói.
Thẩm Cận thấy bộ dạng giận mà không dám nói thuận theo của cô, quay đầu lại: “Cô nghỉ ngơi thật tốt, tôi về trước.”
Đi được hai bước quay đầu nhìn cô: “Tôi sẽ điều chỉnh một chút bản thiết kế của cô, sản phẩm mẫu tôi sẽ đưa tới. Sản xuất hàng loạt cùng với vật liệu trong giai đoạn sau, chờ cô nghỉ ngơi cho tốt hơn, chúng ta thảo luận lại sau.”
Kỷ Trầm nhìn Hạ Ngôn: “Em còn phải về đi làm?”
Hạ Ngôn “ừm” một tiếng, nhìn anh ta còn đang nhìn cô không nói lời nào, thái độ mềm nhũn ra: “Từ nhỏ em chưa biết cách sống chung với tập thể, em thực sự rất thích phần công việc này, lần sau em nhất định sẽ chú ý, có thể chứ?”
Thẩm Cận nhìn hai người, không quấy rầy nữa xoay người rời đi.
Kỷ Trầm để ý Thẩm Cận rời đi, với yêu cầu của Hạ Ngôn vẫn không để ý đến.
“Dưỡng tốt thân thể rồi nói.”
Thân thể Hạ Ngôn không phải vấn đề lớn, chỉ là Kỷ Trầm thận trọng, cần để cho cô nằm viện hai ngày.
Hai ngày sau cả người đã dồi dào sinh khí, cảm giác tim đã dễ chịu hơn.
Buổi chiều Kỷ Trầm đón cô xuất viện, trở về chỗ của anh ta.
Làm hàng xóm với Thẩm Cận đôi khi rất bất tiện, nghĩa là luôn luôn có thể gặp gỡ lúc anh tan làm.
Hai ngày này Thẩm Cận vẫn sẽ thỉnh thoảng bớt chút thời gian đến thăm cô, chỉ là không nán lại lâu, anh cũng không truy hỏi chuyện giấc mộng hay không phải mộng kia của cô nữa, chỉ là quan tâm thuần túy giữa cấp trên với cấp dưới.
Cô và Kỷ Trầm trở lại lúc Thẩm Cận vừa tan tầm, thấy cô, anh lên tiếng chào hỏi: “Thân thể có khá hơn chút nào không?”
Hạ Ngôn “ừ” một tiếng: “Mai tôi đi làm lại.”
Thẩm Cận gật đầu, mở rộng cửa đi vào.
Hạ Ngôn vừa về đến nhà liền nhớ đến chuyện công việc, nhất là ăn uống no say lại không buồn ngủ, cô soạt soạt vẽ hình dạng chim cánh cụt rồi soạt soạt thần thái của Giang Dập.
Wechat năm nay mới vừa ra mắt, không giống như năm 2016 khi wechat gần như trở thành danh thiếp trong tay mỗi người, liên hệ chủ yếu còn dùng QQ và SMS.
Mấy ngày nay người nằm viện, cô không có cách liên lạc với Giang Dập, không biết anh ta lúc nào thì rời khỏi An Thành.
Anh ta không có ở đây thì rắc rối rồi.
Cô chạy đi tìm anh ta ở Thượng Hải xa xôi ngàn dặm, chi phí thời gian và tiền bạc rất cao.
Không gặp mặt nói chuyện, chỉ dựa vào liên lạc qua điện thoại cùng bản vẽ thiết kế, độ thuyết phục sẽ giảm đi rất nhiều.
Hạ Ngôn không biết làm gì để đẩy mạnh công tác, lần trước Thẩm Cận nói muốn làm điều chỉnh nhỏ nay lại không nghe nhắc tới, đoán chừng là để cho cô an tâm dưỡng bệnh.
Cô cầm di động lên, nhắn cho Thẩm Cận một tin: “Lần trước điều chỉnh lại bản vẽ thiết kế sao? Thế nào rồi?”
Trong giây lát Thẩm Cận đã nhắn lại: “Điều chỉnh xong.”
Hạ Ngôn: “Có thể gửi cho tôi xem một chút không?”
Trong chốc lát, máy vi tính “đinh” một tiếng, có thư mới.
Hạ Ngôn nhắn cho Thẩm Cận hai chữ: Cảm ơn.
Thẩm Cận cầm di động lên thấy hai chữ “cảm ơn” trầm mặc chốc lát nhưng không gửi lại.
Anh đang nằm đọc sách trên ghế ở ban công, anh vẫn luôn có thói quen này.
Phòng này rất lớn, rất trống trải, là anh nhìn trúng phòng này có ban công ngoài trời, thích hợp dùng để thư giãn và đọc sách.
Ban công nhà Kỷ Trầm song song với cái này, chỉ cách một cánh cửa sổ.
Hạ Ngôn duỗi người đúng lúc nhìn thấy.
Hạ Ngôn không nghĩ tới Thẩm Cận ở đó, vươn người ra được phân nửa hậm hực thu lại, sau khi chào hỏi xong, xoay người đi vô phòng.
Thẩm Cận nhìn bóng dáng cô biến mất, cô quả thực giống như lời cô đã nói, tận lực tránh tiếp xúc trong sinh hoạt.
Lực chú ý của Thẩm Cận lần nữa quay lại quyển sách, đêm dần dần ấm áp, gió nhè nhẹ, rất nhanh cơn buồn ngủ đã kéo đến.
Thẩm Cận úp nhẹ quyển sách lên mặt, chợp mắt một lát, đêm khuya lạnh dần, lúc tỉnh lại, quyển sách từ trên mặt trượt xuống.
Đầu hơi hơi chuyển hướng quyển sách rơi xuống đất, giật mình.
“Chú hai, nhanh tới bệnh viện, Hạ Ngôn có khả năng không ổn rồi.”
“Hạ Ngôn đâu?”
“Cô ấy… Ngày hôm nay hạ táng.”
…
Vốn muốn đưa tay về phía quyển sách bỗng nhiên dừng lại, ký ức như thủy triều dũng mãnh chảy đến.
Thẩm Cận ngước lên, mắt nhìn bốn phía, dây nho leo ở phía bắc ban công, phòng ở rộng rãi được trang trí theo phong cách Nhật Bản.
“Anh Thẩm còn nhớ rõ giấc mơ tôi đã nói qua không?”
“Anh Thẩm ngoại tình chính là kiểu ăn cỏ gần hang.”
“Tôi cảm thấy rất hứng thú với giấc mộng của cô Hạ.”
“Nói không chừng ngày nào đó anh Thẩm cũng sẽ mơ thấy.”
…
“Trong mơ tôi cùng anh Thẩm sống chung rất không vui, cực kỳ không hợp nhau.”
“Tôi cảm thấy anh Thẩm là một ông chủ tốt, nhưng với tôi mà nói khẳng định không phải một người đàn ông tốt.”
"Có tình cảm thì gọi là nối lại tiền duyên, không có tình cảm thì gọi là mỗi người mỗi phận."
"Giống như tôi với anh Thẩm, nếu như tôi muốn nói chuyện yêu đương, kết hôn thì chắc chắn sẽ không cân nhắc đến anh Thẩm nữa."
…
Một tay Thẩm Cận bóp lấy tay vịn ghế mây, một tay đỡ trán, nhắm mắt thật chặt, lúc mở ra lần nữa đã bình tĩnh lại.
Anh xoay người cầm di động, giao diện điện thoại di động còn dừng lại ở tin nhắn “cảm ơn” của cô gửi tới.
Hầu kết trượt lên xuống kịch liệt vài lần, Thẩm Cận cầm di động ném lên bàn trà, xoay người mở rộng cửa.
Cửa vừa mở ra, động tác lại ngừng lại, nhìn về phía cửa phòng đối diện đóng chặt.
Trong đầu, dáng vẻ cô thấp mi thuận mắt khéo léo tươi cười với Kỷ Trầm, còn khi đối mặt với anh thì khách khí xa cách.
“Tôi và anh Thẩm chỉ là không thích hợp mà thôi, không tới mức sinh lòng oán hận.”
Bàn tay đang nắm mạnh tay nắm cửa thả lỏng rồi buông ra.
Thẩm Cận nghiêng đầu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, một giờ sáng.
Thẩm Cận còn nhớ rõ sắc mặt trắng bệch của cô sau một đêm chịu đựng, cánh cửa mở ra lại được đóng lại lần nữa.
Anh ngồi ở ghế mây trên sân thượng một đêm, nhìn thấy bầu trời phía đông dần dần chuyển trắng, trời đang từ từ sáng, đường lớn dưới lầu lại lần nữa náo nhiệt trở lại, phòng sát vách rốt cuộc đã có động tĩnh, đi ra không phải Hạ Ngôn mà là Kỷ Trầm.
Thẩm Cận nhìn nhìn khuôn mặt anh tuấn đẹp trai, bên gáy giống như bị một cái xẻng đập xuống vẫn còn cảm giác đau.
“Bác sĩ Kỷ.” Trong lời chào, giọng nói vẫn vững vàng.
Kỷ Trầm cũng mỉm cười chào lại anh: “Chào anh Thẩm.”
Khóe môi Thẩm Cận giật giật: “Chào.”
Anh liếc nhìn phía trong phòng: “Hạ Ngôn đâu?”
Kỷ Trầm: “Còn chưa dậy nổi đâu, đoán chừng là thật sự mệt rồi, bình thường giờ này đã thức dậy.”
Suy nghĩ một chút, lại nói với anh: “Anh Thẩm, kỳ thực tôi không tán thành lắm việc Ngôn Ngôn đi làm, thân thể em ấy quả thực không chịu nổi. Thế nhưng em ấy thích đi làm nên quả thực không có biện pháp, anh Thẩm xem, có thể có biện pháp khác hay không…”
Kỷ Trầm dừng lại rồi nói tiếp: “Để cho em ấy tự động từ chức?”