Yêu lại từ đầu

 
Chương 34:
 
Thẩm Cận mặc nguyên quần áo nằm xuống bên cạnh Hạ ngôn, kéo người vào trong ngực.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh không muốn đi ngủ chút nào, cũng không dám ngủ, thế nhưng với mấy ngày đêm chưa ngủ, thân thể đã mệt nhọc đến cực điểm, ý chí không chống lại được thân thể uể oải, trong khoảnh khắc mí mắt cứ như vậy sụp xuống, lại đột nhiên thức dậy, cánh tay theo bản năng tìm tòi bên cạnh, trống không.
 
Thẩm Cận kinh sợ xoay người, vẫn là trống không.
 
“Hạ Ngôn.”
 
Thẩm Cận đột ngột rời giường, trong nháy mắt đẩy ra cửa phòng toilet, không có ai, lại xoay người đẩy cửa phòng khách, phòng khách vẫn không còn người.
 
Anh vội vàng xuống lầu, ở cửa thang máy gặp Khương Cầm đang vội vội vàng vàng muốn lên lầu, tay anh hung hăng níu lại cánh tay bà, “Hạ Ngôn đâu?”
 
Vành mắt Khương Cầm ửng đỏ, cắn môi nhìn anh, không dám trả lời.
 
Đồng Đồng đang ngồi chơi trên miếng bọt biển ghép lại ở dưới lầu, dáng vẻ gấp gấp của Thẩm Cận hù dọa con bé, con bé thật cẩn thận bỏ món đồ chơi trong tay xuống, lưỡng lự gọi anh: “Ba ba…”
 
Ánh mắt Thẩm Cận dời từ trên mặt bà sang nơi khác, hướng về dưới đất bừa bộn trong phòng sách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giá sách ngã trái phải, sách rơi đầy đất.
 
Bức tranh trên tường cũng bị xé chia năm xẻ bảy, không có sự gọn gàng chỉnh tề như lúc Hạ Ngôn còn sống.
 
Cánh tay chụp lấy Khương Cầm vô lực rũ xuống, thân thể Thẩm Cận cũng không còn sức lực tựa vào tay vịn cầu thang, dựa lên tay vịn chậm rãi trượt xuống, anh ngồi ở bậc thang, hai tay căng thẳng bứt tóc, chậm rãi lướt qua da đầu, bóp lấy da đầu.
 
“Anh… có phải yêu thích tôi hay không?”
 
“Tôi dường như cũng rất thích anh.”
 
“Chúng ta kết hôn?”
 
“Được.”
 
“Không sao cả, em cũng trói chặt anh.”

 

 
Trí nhớ trong đầu rõ ràng chân thực bao nhiêu thì tim đau nhói nặng nề bấy nhiêu.
 
Khương Cầm lo lắng nhìn anh, lưỡng lự tiến lên: “A Cận…”
 
Tay vừa đụng đến cánh tay Thẩm Cận liền bị anh dùng lực hất ra: “Tránh ra!”
 
Đồng Đồng lung la lung lay chạy về hướng anh, lo lắng gọi anh “Ba ba” “Ba ba”.
 
Thẩm Cận ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt cực kỳ giống Hạ Ngôn, cánh tay giơ lên rơi vào trên tóc con bé, không nói gì.
 
Lúc xem mắt, anh xác định rõ đã nói với cô, anh không muốn có con.
 
Anh cũng chưa từng nghĩ đến muốn có đứa bé, bệnh tim mà sinh con nguy cơ quá cao, thân thể của cô không chịu nổi nguy cơ khi sinh con.
 
Mang thai là ngoài ý muốn. Khi anh đi xã giao về, uống đã ngà ngà say, cô theo bên người chăm sóc anh.
 
Khi đó hai người vừa mới phát sinh quan hệ không bao lâu, thân thể cô là thuốc phiện trí mạng với anh.
 
Ngày đầu tiên xem mắt xác lập quan hệ, ngày thứ hai hẹn hò để tăng thêm hiểu biết, ngày thứ ba lĩnh chứng kết hôn. Từ người xa lạ đến vợ chồng, 3 ngày, vội vàng đến làm cho cô không có chuẩn bị đầy đủ tâm lý để tiếp thu việc thân mật với anh.
 
Lĩnh xong chứng kết hôn, đêm đó anh liền đón cô về, đêm hôm đó, trên cùng một giường cô căng thẳng mà câu nệ.
 
Lúc anh xoay người đè lên cô, sự căng thẳng trong mắt cô gần như muốn tràn ra.
 
Anh cúi đầu hôn cô, lúc môi kề môi, có thể nghe được rõ ràng hô hấp gấp gáp của cô, cùng với thanh âm nhỏ bé yếu ớt như muỗi của cô: “Em căng thẳng…”
 
Tiếp theo đó dù cho hô hấp càng ngày càng gấp, cùng với gương mặt càng lúc càng thống khổ, cô căng thẳng đến mắc bệnh.
 
Sau đó tròn hai năm tiếp theo, anh không dám nóng nảy tiến vào, chậm rãi đợi cho cô có thời gian thích ứng với anh, cho cô thời gian chậm rãi điều chỉnh thân thể.
 
Trong thời gian hai năm, từ xa lạ đến quen thuộc, từ quen thuộc đến thói quen, thói quen mỗi ngày lúc lên giường, kéo cô đang cuộn lại ngủ say ở góc giường vào trong ngực, thói quen mỗi sáng khi tỉnh lại, nhìn cô như con mèo nhỏ cuộn tròn ngủ say trong ngực anh, dường như tất cả vốn đã như vậy.
 
Anh không phải một người có nhiều ham muốn, nhưng anh là một người đàn ông, anh đối với cô là ham muốn, khắc chế hai năm, thân thể cô rốt cục đã có chuyển biến tốt đẹp, đối mặt với sự tiến vào của anh, cô tuy vẫn căng thẳng và thẹn thùng, song đã không còn căng thẳng đến phát bệnh.
 

Có vài thứ chưa thử qua vĩnh viễn không tưởng tượng ra được cảm giác của nó, mỗi ngày mở ra một cánh cửa, giống như biết vị thì thấm vào tận xương cốt vậy, dần dần thành nghiện.
 
Hạ Ngôn đối với anh là như vậy.
 
Cho nên đêm hôm đó trong lúc nửa say nửa tỉnh, đối mặt với cô bên cạnh chăm sóc anh, cô không giống với dáng vẻ câu nệ thường ngày, đã dễ dàng xé đi tất cả khắc chế cùng bình tĩnh của anh, anh giống như dã thú mất lý trí, đè nặng cô, phóng túng đến cực điểm.
 
Đồng Đồng có được do chuyện ngoài ý muốn đêm đó.
 
Đối với đứa bé ngoài ý muốn này lại muốn nửa cái mạng nhỏ của cô, cảm tình của Thẩm Cận vẫn là mâu thuẫn phức tạp.
 
Anh yêu đứa bé này, nhưng nhìn thấy con bé trong đầu lại hiện lên gương mặt trắng bệch của Hạ Ngôn trên giường bệnh.
 
Tính tình Đồng Đồng không ổn định giống anh, cũng không yên tĩnh giống Hạ Ngôn, tuổi còn nhỏ khí lực lớn lại nghịch ngợm, căn bản không phải Hạ Ngôn chuyển thế.
 
Bây giờ con bé đang mở to đôi mắt cực giống cô, vô tội mà mờ mịt nhìn anh.
 
Mặt mũi đều cực kỳ giống Hạ Ngôn, tính cách thì không biết di truyền từ người nào, cũng có thể là trong bản tính vốn có của Hạ Ngôn vốn cất giấu một mặt hoạt bát linh động này, chỉ là bị anh nặng nề chế ngự.
 
Thẩm Cận nghĩ đến giấc mộng trong thế giới không phải mộng, chung đụng với Hạ Ngôn từng li từng tí, dáng vẻ lúc cô oán giận anh, dáng vẻ đàm luận lúc công tác, cùng với dáng vẻ lúc ngây thơ không biết gì…
 
Cô hỏi anh “Biết Đồng Đồng sao” ký ức cũng theo đó chui vào trong đầu, cùng với bức họa miêu tả Đồng Đồng, chỉ có lúc anh ngủ say đi vào giấc mộng mới tiến vào thế giới này, làm sao cô có thể ở đó không liên tục thế này?
 
Anh là người sống sờ sờ, cô…
 
Thẩm Cận đột nhiên đứng lên, Đồng Đồng vội vàng ôm lấy chân anh: “Ba ba, ba ba…”
 
Thẩm Cận nhẹ nhàng đưa tay kéo con bé ra: “Đồng Đồng ở nhà với bà cho thật ngoan, ba ba đi một lát lại về.”
 
Anh xoay người ra cửa.
 
Thẩm Cận đi bệnh viện tìm Kỷ Trầm, trên suốt đoạn đường đi, tay cầm lái, vầng trán cùng với trái tim anh giống nhau, căng thẳng vô cùng.
 
Bởi vì một giấc mộng nửa thật nửa giả mà đi tìm Kỷ Trầm có vẻ không đúng lắm, Thẩm Cận không muốn để ý tới lý lẽ trong việc này, anh nguyện ý tin tưởng cô còn sống, mười phần chân thật, cũng không muốn tin rằng cô chỉ là hồn đưa về trong mộng.
 
Cô dù chết vẫn không muốn trông thấy anh, cho dù có hồn quay về, làm sao lại vào trong giấc mộng của anh.
 

Rất nhanh đã đến bệnh viện, anh thấy tận mắt Hạ Ngôn nhắm mắt ở nơi này, Thẩm Cận cực kỳ chống đối nơi này.
 
Xe chưa ngừng hẳn anh đã mở cửa xuống xe, đi thẳng đến phòng làm việc của Kỷ Trầm.
 
Anh ta không ở đó, những đồng nghiệp trong phòng làm việc nói anh ta xuất ngoại tu nghiệp, hôm nay lên máy bay.
 
Thẩm Cận xoay người ra cửa, mở xe nhắm hướng sân bay đuổi theo, trên đường thử gọi cho Kỷ Trầm, mới vừa vang lên liền bị anh ta ngắt máy.
 
Lúc Thẩm Cận chạy tới sân bay vừa đúng lúc bắt kịp anh ta đi vào cửa kiểm tra an ninh.
 
Hạ Hiểu cùng cha mẹ cô đi tiễn.
 
Vài ngày không gặp, mấy người đều tiều tụy rất nhiều.
 
Hạ Hiểu nhìn thấy anh trước, mắt đỏ lên một chút, cắn chặt môi nhìn anh, ánh mắt vừa hận vừa tàn nhẫn.
 
Thẩm Cận không có rãnh rỗi để ý tới cô ta, đi đến phía trước mấy bước, trầm giọng gọi tên Kỷ Trầm.
 
Kỷ Trầm quay đầu nhìn anh, trong mắt xẹt qua kinh ngạc, thế nhưng rất nhanh đã bình tĩnh: “Anh Thẩm có việc?”
 
Thẩm Cận: “Hạ Ngôn đâu?”
 
Kỷ Trầm chỉ ngón tay về hướng quê nhà Hạ Ngôn: “Anh không phải đều đã đào mộ phần lên sao?”
 
“Thế nào, anh Thẩm còn muốn đào lại lần nữa?”
 
Yết hầu Thẩm Cận nghẹn ngào lại nghẹn ngào, đầu hơi hơi nghiêng đi, lại nhìn anh ta một cái, khóe miệng nhếch lên không nói tiếng nào đẩy ra đoàn người đi tới hướng anh ta, trước mắt muốn lôi người ra ngoài.
 
Ba Hạ Ngôn vội vàng níu lại cánh tay Thẩm Cận: “A, cậu đây là muốn làm gì.”
 
An ninh thấy bên này có động tĩnh, bước nhanh tới tìm hiểu tình huống.
 
Kỷ Trầm đã đến cửa kiểm tra an ninh, lúc đưa vé máy bay hộ chiếu cho nhân viên công tác, quay đầu liếc nhìn Thẩm Cận: “Anh Thẩm, di ngôn lúc Hạ Ngôn lâm chung, là hy vọng có thể đưa Đồng Đồng về bên nhà ba mẹ cô ấy, không muốn làm anh chậm trễ tái giá sinh con. Cô ấy sắp chết đều lo lắng cho anh, hy vọng anh cũng làm tốt, suy nghĩ cho cô ấy một lần.”
 
Nói xong không để ý đến sắc mặt đột nhiên lạnh đi của Thẩm Cận, cầm lại hộ chiếu cùng vé máy bay, đi vào.
 
Máy bay chuẩn bị cất cánh, Kỷ Trầm kiểm tra xong ở cửa an ninh trực tiếp đi thẳng lên cửa phi cơ đăng ký.
 
“Mộ phần đã để cho hắn đào, còn chưa hết hy vọng. Hạ Ngôn, em nói xem, người này có phải có chút khó ứng phó?”
 
Hơi bất đắc dĩ nói nhỏ, phảng phất như ở bên tai, Hạ Ngôn chưa phát giác ra vẫn cười theo: “Hình như có chút khó ứng phó đây.”
 
Nói mê xong, lại thấy không thích hợp, bốn phía bao la, nhìn không thấy Kỷ Trầm ở đâu.

 
Ánh mắt bất giác chậm rãi mở ra, cảm giác ở tay dường như không đúng, giống như đang khoác lên nơi nào đó, Hạ Ngôn không ý thức sờ sờ, ấm áp khỏe mạnh, trong chớp mắt tay cứng ngắc.
 
Âm thanh tỉnh táo của Thẩm Cận từ đỉnh đầu vang lên: “Sờ xong rồi thì đứng lên.”
 
Hạ Ngôn: “...”
 
Tay giống như bị phỏng bỗng chốc văng ra, cả người lui về sau lăn một vòng lớn, suýt chút nữa đã lăn từ trên giường xuống, bị Thẩm Cận nắm góc áo kéo lại.
 
Hạ Ngôn ngước mắt, đụng vào ánh mắt anh.
 
Ký ức bỗng chốc tràn ra.
 
“Hạ Ngôn, chúng ta kết hôn nhé!”
 
“Anh… Có phải yêu thích tôi không?”
 
“Ừm.”
 
“Rất yêu.”
 
“Tôi hình như cũng rất thích anh.”
 
“Chúng ta kết hôn?”
 
“Được.”
 
“Hạ Ngôn, ký đi.”

 
Ánh mắt kinh hoảng nghi hoặc nhìn hướng sổ hồng nhỏ trước tủ đầu giường, đại não Hạ Ngôn toàn bộ trống rỗng, theo bản năng bổ nhào về phía hai sổ hồng nhỏ, đầu ngón tay mới vừa chạm được, đã bị Thẩm Cận trở tay cầm đi, cầm ở đầu ngón tay.
 
Hạ Ngôn: “...”
 
Tâm tình xao động, nói không nên lời.
 
Một lúc lâu, chỉ có cánh tay run run, đưa tay về phía anh: “Thẩm… anh Thẩm.”
 
Thẩm Cận liếc mắt nhìn sổ hồng nhỏ trong tay: “Bà Thẩm?”
 
Rồi nhìn cô: “Có việc gì?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận