Chương 35:
Hạ Ngôn: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay thẳng tắp đưa về hướng anh: “Đưa tôi!”
Thẩm Cận nhìn cô không nhúc nhích.
Cô đột nhiên không khống chế được: “Đưa tôi!”
Một lần lại một lần, gào xong bản thân cô cũng sợ run, mím môi, không rên một tiếng tiến lên, từ trong tay anh lấy ra một quyển, mở ra, nhìn đến ảnh kết hôn cùng với tên ghi trên đó thì thất thần một lúc lâu, hai tay dùng sức muốn xé, bị Thẩm cận cầm tay, ngăn lại.
Hạ Ngôn dùng sức muốn tránh ra, lại tránh không xong.
Thẩm Cận rất bình tĩnh, “Đây là đăng ký ở Cục Dân chính, em xé nó thì phải làm sao đây.”
Hạ Ngôn thiếu chút nữa hỏng mất, dùng sức rút tay về, hai tay không khống chế được đấm lên ngực anh: “Anh khốn kiếp…”
Đấm đấm, khóc, hai tay còn căng thẳng níu chặt áo trước ngực anh, khóc khó có thể mà đè xuống ấm ức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Cận dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, tay nâng lên, theo bản năng muốn kéo cô vào trong ngực, lại bị cô hung hăng phủi ra.
Cô hít hít mũi, đôi mắt khóc sưng đỏ nhìn về phía anh, ánh mắt u oán uất ức, giống như cô bị bắt nạt vậy.
Cũng đúng là bị bắt nạt.
Khóe môi Thẩm Cận hơi hơn nhếch lên, dời đi tầm mắt.
“Tôi thật xin lỗi.”
Hạ Ngôn khịt khịt mũi, tỉnh táo hơn chút.
“Tôi muốn ly hôn.” Trong giọng nói còn mang theo giọng mũi thật nặng.
Thẩm Cận quay đầu nhìn cô: “Sau đó thì sao? Ngày nào đó lại thần không biết quỷ không hay kết hợp trở lại?”
Hạ Ngôn nhìn về phía anh: “Vậy nếu không thì anh còn muốn thế nào nữa?”
Uất ức giống như lại muốn khóc.
Thẩm Cận: “Nếu em không ngại lặp lại kết hôn ly hôn, ngày mai tôi cùng em đi Cục Dân chính.”
Hạ Ngôn: “...”
Trong lòng khổ sở, cô không khống chế được hung hăng đá thẳng về hướng anh một cái, được nửa đường bị Thẩm Cận chặn lại.
“Cô Hạ.” Thẩm Cận bình tĩnh nhìn cô, “Việc kết hôn này là em đồng ý, không phải do tôi dụ dỗ đe dọa.”
“Cũng không phải là kết hôn theo ý muốn cá nhân của tôi.” Thẩm Cận liếc nhìn chiếc túi trên kệ quần áo, “Em khi không kiếm được một người chồng không nói, ngay cả toàn bộ gia sản đều nhặt về, rốt cuộc ai nên khóc?”
Hạ Ngôn dùng sức rút chân về: “Tặng không tôi cũng không cần.”
Thẩm Cận nhìn cô: “Vậy ly hôn nha.”
Thẩm Cận không nói lời nào đứng lên, ung dung thong thả sửa sang lại quần áo bị cô vò loạn, trở lại nhìn cô: “Tôi nhớ rõ ràng tất cả mọi chuyện phát sinh trong 48 giờ qua, cảm giác rất chân thực, nhưng không hiểu được động cơ tại sao tôi làm vậy, loại cảm giác này giống như bỗng nhiên thiếu sót một đoạn trí nhớ bình thường nào đấy, cô Hạ hẳn là rõ ràng nguyên nhân trong đó hơn so với tôi.”
Hạ Ngôn né đầu sang một bên, mím môi không nói lời nào.
Thẩm Cận đột nhiên nghiêng người, mắt đối mắt mũi đối mũi nhìn cô: “Đoạn thiếu trong trí nhớ kia của tôi, tôi đối với cô Hạ dường như là tình thế bắt buộc.”
“Chỉ theo điểm ấy, rồi suy nghĩ cẩn thận nguyên do trước đó, thì hôn nhân này tôi không thể bỏ được.”
Hạ Ngôn: "..."
Ánh mắt lại uất ức u oán lên.
“Tôi muốn nói chuyện yêu đương, anh Thẩm cũng đừng chỉ trích tôi ngoại tình.”
“Dù sao sau hai năm ở riêng, tòa án cũng sẽ xử ly hôn.”
Dùng sức đẩy anh ra, cô đứng dậy, cầm lấy túi xoay người muốn chạy, từ trong túi rút ra thẻ credit card: “Quét hết rồi thì anh Thẩm cũng đừng đau lòng.”
Con ngươi nhìn đến nhẫn kim cương trên ngón áp út, bước chân cô thoáng khựng lại, không nói một tiếng tháo ra, ném về phía sau, không quay đầu lại đi luôn.
Về nhà, Kỷ Trầm đã tan tầm, nhìn cô: “Làm sao trễ vậy mới trở về?”
Tối hôm qua cô ở nhà Thẩm Cận anh ta không phát hiện, khi trời sáng cô lén lút trở về phòng thay quần áo liền đi cùng Thẩm Cận rồi.
Hạ Ngôn muốn đập chết chứng mất trí nhớ ngắn hạn của bản thân.
Kỷ Trầm thấy vẻ mặt cô uể oải, nhíu mày: “Không phải sáng sớm liền vụng trộm chạy ra ngoài sao? Làm sao khi trở lại vẻ mặt lại uể oải?”
Hạ Ngôn u oán nhìn anh ta: “Anh biết em lén lút chạy ra ngoài, vì sao không ngăn cản em.”
Kỷ Trầm: “Anh ngăn được sao?”
“Kéo cửa ra hai người đã mất dạng, chạy còn nhanh hơn mèo.”
Hạ Ngôn mím môi không nói.
Kỷ Trầm không nhìn thấy nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô, nhìn cô một cái: “Nhẫn kim cương đâu?”
Hạ Ngôn: “Ném rồi.”
Không có tâm tình gì: “Em về phòng trước.”
Trở về phòng, cả người nằm ngửa trên giường, trí nhớ từ mọi nơi im lặng chậm chạp tràn tới.
Thẩm Cận xông vào phòng cô, không khống chế được ôm lấy cô, ở trong phòng làm việc nhẹ nhàng ôm lấy thân thể cô.
Anh hỏi cô, tại sao không nhớ rõ. Có phải hay không sau khi ngủ một giấc, tỉnh lại mọi thứ đều khác, bao gồm cả cô đều là giả?
Anh của hai ngày kia, trầm mặc mà dịu dàng, ánh mắt và bóng dáng giống như cất giấu nỗi đau.
Anh nói, Hạ Ngôn, anh không muốn mất đi em.
Nói như vậy, không giống lời mà Thẩm Cận cô biết sẽ nói.
“Anh hiện tại nhà không có, thứ có thể mất đi hay không thể mất đi, đều mất cả rồi. Điều duy nhất còn có thể giữ được, cũng chỉ còn lại có em.”
“Hạ Ngôn, anh muốn thừa dịp anh còn tỉnh táo phải giữ chặt em trong tay.”
“Lại đây không? Cùng nhau mất ngủ.”
“Em không nhảy qua đâu.”
“Đi cửa chính, đồ ngốc.”
…
Trên môi dường như còn sót lại hơi thở anh ấn xuống, khi đó anh dịu dàng giống như đã đổi thành người khác, không giống như trước, nhìn được sờ được, lại giống như cách một tầng khoảng cách.
Trong lòng Hạ Ngôn bỗng nhiên có chút khổ sở.
Cô cảm thấy cô đã có thể bình tĩnh đón nhận tất cả thế giới này, bình tĩnh làm cộng sự của anh, sẽ không có gì khó khăn.
Đối với sự khắc nghiệt và bình tĩnh của anh trong công tác, cô có thể bình tĩnh tiếp nhận.
Nhưng anh như vậy làm cho cô có chút khổ sở.
Cô làm anh trễ nải 5 năm, cô nghĩ đến, sự rời đi của cô là giải thoát cho anh.
Lúc ở phòng ICU cô không phải không muốn gặp anh, chỉ là lo lắng sau khi thấy anh, cô không khống chế được cảm xúc, ngay cả một cơ hội để lại di ngôn đều không có.
Cô thật ra muốn nói với anh “cám ơn”, cám ơn anh đã chăm sóc cô nhiều năm như vậy.
Mũi có hơi nghẹt, Hạ Ngôn ngồi dậy, tìm quần áo muốn đi tắm rửa trước, để cho cảm xúc ổn định bình tĩnh hơn chút.
Khi cởi quần áo tay theo thói quen móc túi, đụng phải một tấm giấy cứng, tay cô men xuống, lấy ra.
Chữ viết của Thẩm Cận, cô vừa liếc mắt đã nhận ra.
“Hạ Ngôn, anh không biết anh có mặt ở đây trong mấy giờ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Phạm nhân trước khi bị tử hình còn có cơ hội biện minh cho mình, còn anh hoàn toàn không biết tại sao lại bị tuyên án tử hình, ngay cả cơ hội để giải thích cho mình một câu đều không có. Anh không biết hiểu lầm đến từ đâu, nhưng anh chưa bao giờ phản bội hôn nhân của chúng ta.”
“Anh thật xin lỗi, lấy cách thức hèn hạ này trói buộc em. Sai lầm giống thế này, anh không muốn lặp lại lần thứ hai. Em không biết rằng, đêm không có em, trở nên dài đằng đẵng đáng sợ.”
“Hạ Ngôn, nếu em còn sống, xin em nhất định phải nói cho anh biết.”
Nước mắt từng giọt rơi xuống, Hạ Ngôn kéo cửa phòng ra.
Kỷ Trầm còn ở phòng khách, kỳ quái nhìn cô.
Hạ Ngôn không để ý anh ta, đi thẳng tới ban công.
Trong ban công đối diện, Thẩm Cận đã ở đó, hai tay chống lên hàng rào, quan sát ánh đèn bên ngoài đầy trên mặt đất.
Cô đột nhiên đi ra, tiếng bước chân làm kinh động đến anh.
Anh quay đầu nhìn cô, nhìn đến vẻ mặt mang nước mắt của cô, nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Thấy cô mím môi không nói lời nào, lại không nhịn được nhéo nhéo mi tâm: “Nếu vẫn là chuyện kết hôn, ngày mai chúng ta cùng đi Cục Dân chính.”
Hạ Ngôn khịt khịt mũi, nghiêng đầu sang chỗ khác: “Không có việc gì.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lão Thẩm: Nếu cô dám cho tôi đi cục dân chính, xem tôi có đánh chết cô không ~