Yêu lại từ đầu

 
Chương 41:

 
Thẩm Cận giống như cười một cái: “Cậu muốn theo đuổi cô ấy?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Nhượng thản nhiên gật đầu: “Đúng.”
 
Chống cùi chỏ lên mặt bàn, thân thể hắn nghiêng về phía anh: “Anh Thẩm, làm sao vậy, có cho em cơ hội không?”
 
Thẩm Cận nhìn hắn: “Cũng không phải theo đuổi tôi, cậu tìm tôi muốn cơ hội gì.”
 
Trình Nhượng: “...”
 
Ánh mắt hắn chậm rãi chuyển đến Hạ Ngôn đang sửng sốt ngốc lăng đứng bên cạnh: “Hạ Ngôn, tôi nghiêm túc.”
 
Hạ Ngôn: “...”
 
Ánh mắt Trình Nhượng lại chuyển về Thẩm Cận: “Anh Thẩm, em không quan tâm tiền lương, anh phân công gì em làm đó, không chọn.”
 
Thẩm Cận: “Công ty chỉ thiếu người quét dọn toilet, cậu có thể đảm nhiệm?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trình Nhượng: “...”
 
Thẩm Cận đứng dậy: “Nếu cậu tự thấy có thể đảm nhận, thì đến gặp chú sáu làm thủ tục nhận việc ngay. Không làm được, thì tùy ý cậu là được.”
 
Ra cửa phòng họp, anh phát hiện Hạ Ngôn không đuổi theo, vừa quay đầu gõ vào cửa một cái, nhìn về phía Hạ Ngôn vẫn đang ngồi đó: “Còn không trở về làm việc?”
 
Hạ Ngôn đáp ứng, tạm biệt Trình Nhượng, thu dọn đồ đạc đi ra.
 
“Làm thế nào mà mấy tên đàn ông nhìn trúng em, đều là người mang bộ não kỳ lạ.” Trên đường trở về phòng làm việc, Thẩm Cận lạnh nhạt nói.
 
Hạ Ngôn nghiêng đầu nhìn anh: “Anh lại biết những người đàn ông nhìn trúng tôi?”
 
Thẩm Cận không nói.
 
Rất rõ ràng người nói muốn theo đuổi cô còn chạy tới công ty chỉ có một người là Trình Nhượng, một người nữa đối với canh phòng nghiêm ngặt cố thủ là Kỷ Trầm, lại thêm một người tính tinh không rõ - Giang Dập.
 
Ít nhất phải là ba người.
 
Trình Nhượng hay Giang Dập có nghiêm túc không thì khó nói, thế nhưng Kỷ Trầm…
 
Thẩm Cận còn nhớ xem mắt lần đó, lúc anh ta đi vào là một bộ dáng che chở cho cô.
 
Anh vốn nghĩ rằng Trình Nhượng chẳng qua là đùa giỡn mà thôi, Hạ Ngôn cũng nghĩ thế, cô và Trình Nhượng tuy là bạn cùng trường hai năm, song giao tiếp với nhau không nhiều, trước sau chỉ có ăn rồi ca hát cùng nhau một lần, tính cách của cô cũng không thú vị đến nỗi chỉ một bữa cơm lại để cho một người yêu thích, lúc này cho rằng chỉ là một trận náo nhiệt nhỏ rồi cứ vậy mà trôi qua, không nghĩ tới buổi chiều lúc gần tan việc, Thẩm Kiều đột nhiên tới gõ cửa, ló nửa cái đầu vào thăm dò: “Anh hai, anh sao lại tuyển một đại lão gia tới dọn toilet?”
 
Hạ Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu ta.
 
Thẩm Cận ngước mặt lên khỏi máy tính, nhìn cậu ta: “Trình Nhượng nhận việc?”
 
Thẩm Kiều gật đầu: “Đúng vậy, ngày mai chính thức đi làm.”

Thẩm Cận: “...”
 
Liếc nhìn Hạ Ngôn.
 
Mặt Hạ Ngôn đầy vẻ khó hiểu: “Nhìn tôi làm gì.”
 
Thẩm Cận không vòng vo, bình tĩnh nhìn Thẩm Kiều: “Đưa cậu ta giao cho dì vệ sinh là được.”
 
Thẩm Kiều “há” một tiếng, đóng cửa lại đi.
 
Phòng làm việc lại lần nữa yên tĩnh lại.
 
Thẩm Cận cách cái bàn làm việc, xa xa quan sát Hạ Ngôn.
 
Ánh mắt kia làm cho Hạ Ngôn rất không được tự nhiên: “Thẩm tổng, đây là ánh mắt gì hả?”
 
“Thán phục!” Thẩm Cận đứng dậy, cầm ly nước, vừa đi rót nước vừa nói: “Cô Hạ có thêm vài người theo đuổi như vậy, công nhân vệ sinh công ty chúng ta có thể tổ chức một đội người mẫu rồi.”
 
Hạ Ngôn quay đầu nhìn anh: “Sao tôi cảm thấy lời nói này của Thẩm tổng thật là chua vậy?”
 
“Có phải là chưa có người nào vì theo đuổi Thẩm tổng mà cam tâm tình nguyện dọn toilet, cho nên trong lòng Thẩm tổng thấy không phục sao?”
 
“Một tên con trai chạy đến trước mặt tôi, chỉ vợ tôi rồi nói với tôi, hắn muốn theo đuổi cô ấy, để tôi sắp xếp cho hắn một công việc để ở bên cạnh cô ấy, để có cơ hội cho hắn ở gần để chiếm lấy cơ hội ưu tiên.” Thẩm Cận nhìn cô, “Cô Hạ cảm thấy tôi sẽ thấy phục sao?”
 
Hạ Ngôn: “Có thể tôi không cảm thấy được Thẩm tổng có cái gì phục hay không phục nha, không phải anh sắp xếp cho người ta vào sao?”
 
Thẩm Cận: “...”
 
————
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Ngôn vừa mới tới công ty đã bị một bó hoa hồng to làm lé mắt.
 
Trình Nhượng không biết đã tới từ lúc nào, ăn mặc không giống người bình thường, âu phục phẳng phiu ôm bó hoa hồng đỏ, cô vừa đi vào phòng làm việc, hắn đã đưa hoa hồng dâng lên.
 
Những người khác đều ở trong phòng làm việc, ai nấy đều kinh ngạc nhìn về phía bên này.
 
Hạ Ngôn nhìn một bó hoa to trước mặt, sửng sốt trong một lúc, nhìn hắn: “Cậu làm gì thế?”
 
Trình Nhượng: “Thích không?”
 
Hạ Ngôn: “...”
 
Từ Phỉ bu lại, khoát tay lên vai Hạ Ngôn: “Ngôn Ngôn, người theo đuổi sao?”
 
“Cái gì người theo đuổi.” Giọng nói hời hợt lạnh nhạt của Thẩm Cận xen vào, “Công nhân dọn toilet mới của công ty.”
 
Từ Phỉ: “...”
 
Trình Nhượng cười hì hì chào hỏi Thẩm Cận.
 
Thẩm Cận quét mắt nhìn hắn, áo sơ mi trắng âu phục quần tây đen dài thắt cravat, giày đen hoa hồng đỏ.
 
“Cậu như vậy đi chà toilet?” Anh hỏi, “Đồng phục của công nhân dọn vệ sinh thông thường sau khi nhận việc mới đặt may, một tuần sau mới có.”
 
Trình Nhượng đắc ý khóe miệng câu lên: “Làm sao biết tôi tự mình ra trận.”
 
Tay phải tự nhiên búng tay cái tách, hai bác gái mập lùn từ bên ngoài đi vào.
 
Trình Nhượng chỉ hai bác gái giới thiệu: “Đây là em sử dụng gấp đôi tiền lương thuê công nhân, sau này làm gì giao cho hai bác gái này là được. Bảo đảm so với tay mơ như em tốt hơn nhiều.”
 
Thẩm Cận: “...”
 
Hạ Ngôn: “...”
 
Thẩm Kiều: “...”
 
Tay run lẩy bẩy chỉ hướng Trình Nhượng: “Vậy cậu làm gì?”
 
Trình Nhượng: “Theo đuổi cậu nha.”
 
Nhét hoa hồng vào tay Hạ Ngôn: “Hạ Ngôn, chúng ta học chung một trường, không chơi những thứ giả tạo kia, tôi là thật lòng muốn theo đuổi bạn.”
 
Hạ Ngôn: “...”
 
Những người khác đều từng người nhìn về phía Hạ Ngôn.
 
Thẩm Kiều lại kinh ngạc đến há to miệng, nhìn Hạ Ngôn một chút lại nhìn Thẩm Cận một chút.
 
Sắc mặt Thẩm Cận vẫn bình tĩnh như thường.
 
Đưa xong hoa hồng Trình Nhượng quay đầu nhìn Thẩm Cận: “Anh Thẩm, hợp đồng chỉ quy định em hoàn thành công việc cấp trên giao phó, không đặc biệt nói phải tự bản thân hoàn thành. Là em bỏ tiền mời người tới làm việc, đây không tính là không tuân thủ theo điều khoản hợp đồng nhé.”
 
Thẩm Cận: “Đảm bảo toilet sạch sẽ là được.”
 
“Chỉ là cảm thấy thân phận cậu nhạy cảm, với thân phận là người thân của công ty đối thủ, vì tránh đi tranh chấp không cần thiết trong thương mại, cậu vẫn phải tránh sự hiềm nghi một chút, sau này ngoại trừ khu vực làm việc cá nhân của cậu, không gian văn phòng bị cấm vào.”
 
Anh quay đầu nhìn Thẩm Kiều: “Thông báo cho bảo vệ cổng, kê một bàn làm việc với ghế ở phòng rửa tay cho Trình Nhượng. Sau này vấn đề nghẹt cầu hết giấy toilet, tìm Trình Nhượng là được.”
 
Trình Nhượng: “...”

 
Thẩm Kiều rất nhanh đã sắp xếp xong, kê bàn ghế ở phòng rửa tay xong đuổi Trình Nhượng đi qua đó.
 
Trình Nhượng không nghĩ đến Thẩm Cận thật sự sắp xếp cho hắn tới quản lý toilet, quét mắt bốn phía, níu cánh tay Thẩm Kiều, “ Haizz, không phải… Không phải tôi đảm bảo toilet sạch sẽ là tốt rồi sao, sao phải trông coi toilet?”
 
“Cũng không nhìn một chút người cậu muốn theo đuổi là ai.”
 
Bỏ lại hắn, quay trở về báo cáo với Thẩm Cận.
 
“Không cần để ý tới hắn.” Thẩm Cận không ngẩng đầu “Đợi hắn chán tự nhiên sẽ đi.”
 
Hạ Ngôn không nghĩ tới Thẩm Cận thật sự sắp xếp người đi quản lý toilet, Trình Nhượng từ một thiếu gia nhà giàu chạy quanh sân trường với một chiếc siêu xe mà phải tới công ty nhỏ này quét dọn toilet…
 
“Thẩm tổng.” Hạ Ngôn không nhịn được nghiêng đầu nhìn anh, “Trình Nhượng người ta dẫu gì cũng là một nhân vật nam thần trong trường, anh chà đạp hỏng bét như vậy, có phải không tốt lắm không hả?”
 
Thẩm Cận ngẩng đầu nhìn cô: “Đây không phải do tự hắn chạy tới sao?”
 
“Ngược lại là em, đã làm gì, khiến cho người ta ngay cả đường đường một đại thiếu gia không làm, chạy tới đây dọn toilet?”
 
Hạ Ngôn: “...”
 
“Đại khái là… Sức hút của tôi tương đối lớn?”
 
Thẩm Cận nhàn nhạt quét mắt nhìn cô, không để ý tới.
 
Hạ Ngôn vốn nghĩ rằng Trình Nhượng đợi không tới hai tiếng sẽ rời đi, ai ngờ lúc ăn cơm trưa, mới ra khỏi thang máy đã thấy được Trình Nhượng tréo nguẩy hai chân ngồi trong khu tiếp khách chơi trò chơi trên điện thoại, vẫn là một bộ dáng thiếu gia dương dương tự đắc như cũ.
 
Hắn quay đầu nhìn thấy bọn họ, bỏ điện thoại vào túi đứng lên, sảng khoái vẫy tay chào hỏi: “Là đi ăn cơm sao, tôi vẫn chưa ăn, đi cùng nhau.”
 
Thẩm Cận: “Cậu không cam lòng bỏ đi ư.”
 
Trình Nhượng: “Em tìm một dì ở đó trông nom giúp, khu làm việc em cũng không đi lên.”
 
Đứng bên cạnh Hạ Ngôn, lúc lấy cơm thì nhắm mắt theo đuôi đi theo Hạ Ngôn, lúc ngồi xuống thì ngồi bên cạnh Hạ Ngôn.
 
Thẩm Kiều nheo mắt, nhìn tên kia một chút, lại nhìn một chút sang sắc mặt vẫn bình thường của Thẩm Cận, tỏ vẻ không hiểu chút nào tình huống trước mắt.
 
Trình Nhượng ngoại trừ không như thường lệ bày hết ra ngoài, những hành động khác đều bình thường, 
 
Khi ăn cơm được phân nửa, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Cận: “Anh Thẩm, anh tính toán vẫn để cho em canh giữ toilet hả?”
 
“Tốt xấu gì em cũng là người tốt nghiệp một trường có danh tiếng, đến đây canh giữ toilet cho anh thì quá oan uổng tài năng của em đi.”
 
Thẩm Cận nhìn hắn một cái: “Đây không phải cậu tự nguyện tới à.”
 
Trình Nhượng: “Em đây không phải đều đã tìm cho anh hai dì lao công sao.”
 
“Em là thật sự muốn đầu quân vào đoàn đội của anh.” Trình Nhượng để hai ngón tay quá đầu: “Em thề, em thật sự không phải là gián điệp anh trai em sắp xếp tới đâu. Chỉ thuần túy muốn được lăn lộn cùng anh thôi.”
 
“Em cảm thấy anh và anh trai em, thật sự không cần phải làm ầm ĩ đến như bây giờ cả đời không qua lại với nhau.”
 
“Em ở giữa có hiểu được một chút, nói không chừng có thể phá tan lớp băng giữa hai người đấy.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui