Chương 43:
Hạ Ngôn bình tĩnh gật đầu: “Giang tổng thích sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Dập gật gật đầu: “Không tệ.”
Bàn tay đưa đến sản phẩm mô hình, cầm lấy bộ sofa mây bằng mô hình, đánh giá một lúc: “Tác phẩm của cô Hạ?”
Hạ Ngôn không dám kể công, phần lớn do Thẩm Cận điều chỉnh, mô hình là Thẩm Cận làm, lúc đang muốn phủ nhận, Thẩm Cận đã hờ hững đáp lại: “Đúng vậy.”
“Phong cách bộ sofa mây này phối hợp với phong cách thiết kế của Giang tổng, Giang tổng cảm thấy thế nào?”
Quay người từ trong túi rút ra bản vẽ thiết kế, ngoại trừ bộ sofa át chủ bài này, còn có mấy bộ bàn trà khác, ghế ngồi, bàn ăn cùng với mấy loại đồng bộ.
Tầm mắt Giang Dập chậm rãi đối diện Thẩm Cận: “Xem ra Thẩm tổng cùng cô Hạ có chuẩn bị mà đến?”
Thẩm Cận thật bình tĩnh gật đầu: “Xác thật là có mục đích riêng.”
“Chỉ có điều chúng tôi tìm kiếm chính là đôi bên cùng có lợi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Linh cảm thiết kế của Giang tổng lâm vào tình trạng thắt cổ chai, sản phẩm của chúng tôi cần tìm cơ hội đưa ra thị trường, chúng ta hợp tác, là hỗ trợ lẫn nhau để đạt được thành tựu.”
Giang Dập cười: “Tính ra vẫn là tôi có hại. Hiện tại tôi là vạn người ngưỡng mộ, giá trị thương hiệu bày ra đó, còn công ty của Thẩm tổng hoàn toàn không có giá trị.”
Thẩm Cận gật đầu: “Trước mắt xác thật là như thế. Nhưng Giang tổng cũng biết, năm đó nếu tôi có thể trong thời gian ngắn tạo ra được một tập đoàn Nhuyễn Thần, Giang tổng làm sao biết được tôi không thể tạo ra một tập đoàn Nhuyễn Thần khác?”
“Tôi nhớ rõ ba năm trước đây Giang tổng có đi tìm tôi, hy vọng kết hợp các phương án định chế với công nghệ định chế gia trang, hai thương hiệu liên kết với nhau, chỉ là khi đó vừa đúng lúc tài vụ trong công ty xuất hiện vấn đề, lúc sau lại bị phá sản, không thể hợp tác như ý nguyện. Hiện tại tôi muốn bắt đầu lần nữa, không biết Giang tổng có dám theo tôi đánh cuộc một lần không? Thử xem có thể tái tạo lại một tập đoàn Nhuyễn Thần hay không?”
“Nếu năm đó chúng ta hợp tác, là Giang tổng đi từ giá trị thương hiệu của tôi. Hiện tại hợp tác, là tôi đi từ giá trị thương hiệu của Giang tổng, hai người mang đến cảm giác thành tựu và thách thức không giống nhau. Với tính cách Giang tổng, hẳn là có khuynh hướng kéo lên một thương hiệu, mà không phải là bị một tay người khác kéo lên.”
Giọng nói từ đầu đến cuối đều rất nhẹ nhàng.
Giang Dập trầm ngâm nhìn anh: “Ưu thế của Thẩm tổng ở đâu?”
Ngón trỏ phải của Thẩm Cận chậm rãi để ở thái dương: “Nơi này!”
Sau đó ánh mắt nhìn đến Hạ Ngôn: “Cô ấy.”
“Người có tay nghề công nghệ thủ công tinh xảo nhất An Thành, cùng với, toàn bộ nhóm thiết kế của Tử Thịnh.”
Ánh mắt Giang Dập mang theo dò hỏi đối với anh.
Thẩm Cận: “Toàn bộ nhóm thiết kế nòng cốt của Tử Thịnh là do chính tay tôi thành lập.”
Giang Dập trầm ngâm một lúc, gật đầu: “Thành giao. Tôi có thể cho Thẩm tổng mượn gió đông. Chẳng qua…”
Hắn ta liếc nhìn Thẩm Cận: “Tôi muốn cổ phần.”
Thẩm Cận: “Đương nhiên.”
Phương thức cổ phần và tỷ lệ Thẩm Cận và Giang Dập nói chuyện riêng, Hạ Ngôn không tham dự.
Sau khi ăn xong Thẩm Cận thuê một phòng cho cô nghỉ ngơi trước, anh đi nói chuyện với Giang Dập.
Hai người xác thực nói chuyện không tồi, nói tới hơn 11 giờ, lúc đi ra sắc mặt đều rất thoải mái.
Ngày hôm sau, Giang Dập tự mình đến công ty ký kết hiệp nghị hợp tác.
Ký xong hiệp nghị, Giang Dập đánh giá toàn bộ khu làm việc, quay đầu nhìn Thẩm Cận: “Xem ra ở đây còn phải sửa sang cho tôi một phòng làm việc nha.”
“Đây là hiển nhiên.” Thẩm Cận đứng lên, vừa thu hồi hợp đồng vừa dặn dò Thẩm Kiều, để cậu ta sửa cho Giang Dập một phòng làm việc.
Anh ta sẽ không tới thường xuyên, nhưng thỉnh thoảng tới thì vẫn phải có một phòng làm việc độc lập cho anh ta.
Sách lược giai đoạn đầu của Thẩm Cận, thiết kế sản phẩm đều là phải phối hợp với thiết kế nhà của Giang Dập, Hạ Ngôn sẽ có rất nhiều cơ hội giao tiếp cũng như tiếp xúc với Giang Dập.
Cất bút đứng dậy, Giang Dập cười nhìn về phía Hạ Ngôn: “Cô Hạ, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Hạ Ngôn cười: “Giang tổng nói thế nào cũng là ông chủ của tôi, anh vẫn nên gọi thẳng tôi là Hạ Ngôn đi.”
“Cô Hạ nghe tới tên tôi giống như có chút sợ hãi.”
Thẩm Kiều bất giác nhìn Thẩm Cận, hắn nhớ rõ Thẩm Cận vẫn luôn kêu Hạ Ngôn là cô Hạ, đó vẫn là ông chủ lớn nhất chứ.
Giang Dập không chờ lâu, ký xong hiệp nghị lập tức đi về.
Hạ Ngôn cùng Thẩm Cận tiễn anh ta xuống lầu.
Trình Nhượng cũng ở dưới khu tiếp khách dưới lầu.
Buổi chiều hôm qua biến mất một hồi, hôm nay lại đến đi làm.
Hắn không quen biết Giang Dập, nhìn hai người đưa Giang Dập xuống lầu, chỉ tò mò nhìn, chờ khi hai người tiễn người xong, mới kêu Hạ Ngôn một tiếng.
“Hạ Ngôn, buổi tối trường học có liên hoan, đừng quên nha.”
Hắn vừa nhắc Hạ Ngôn mới nhớ tới cô còn chưa tốt nghiệp, trước mắt còn ở trong giai đoạn thực tập, học viện quản đến chặt, một vài hội nghị quan trọng vẫn phải trở về tham dự.
“Tôi sẽ trở về.”
Trình Nhượng đứng lên: “Tôi cũng về, sẵn tiện chở cô một đoạn.”
Hạ Ngôn nhìn thời gian, tính toán thời gian của xe bus, rồi gật đầu: “Được, làm phiền cậu.”
Trở về phòng làm việc tắt máy tính, lấy túi xách rồi chào tạm biệt Thẩm Cận: “Thẩm tổng, tôi đi trước.”
Thẩm Cận nhìn cô: “Cô Hạ vẫn không sửa thói quen khách khí đối với tôi.”
Hạ Ngôn sửng sốt nhìn anh.
Thẩm Cận: “Nói thế nào tôi vẫn là ông chủ lớn nhất ở công ty này, cô Hạ dường như không sợ tôi chút nào nhỉ?”
Hạ Ngôn nghĩ nghĩ: “Có thể tôi là do Thẩm tổng tìm tới, trái lại Giang Dập là tôi tìm tới, đãi ngộ đương nhiên không quá giống nhau.”
Thẩm Cận bình tĩnh quét mắt qua rồi đứng lên: “Tôi tiện đường đưa em đi, đêm nay tôi về nhà một chuyến.”
Hạ Ngôn: “Không cần, tôi đi nhờ xe Trình Nhượng là được rồi.”
Thẩm Cận không để ý tới cô, tắt máy tính, cùng cô đi xuống lầu.
Trình Nhượng đã đậu xe dưới lầu, vẫn là chiếc Lamborghini kia, người đứng dựa vào xe, một tay móc chìa khóa lắc lư lắc lư, từ xa nhìn thấy cô đi đến vội vàng vẫy vẫy tay về hướng cô.
Thẩm Cận đi ra ngoài cùng Hạ Ngôn.
Trình Nhượng cười hì hì nhìn phía Thẩm Cận: “Anh Thẩm, anh muốn đi ra ngoài sao, muốn em đưa anh đi một đoạn không?”
Thẩm Cận: “Không cần.”
Rồi nhìn hắn: “Còn chưa đến giờ tan tầm chạy đi đâu?”
Trình Nhượng: “...”
Cúi đầu nhìn thời gian, đúng là chưa tới giờ tan làm.
Thẩm Cận quay đầu nhìn nội quy công ty dán trên bức tường ở phía trước: “Theo quy định công ty, không có lý do tự ý rời bỏ vị trí công tác xử lý theo quy định.”
Trình Nhượng: “...”
Yên lặng thu chìa khóa: “Được được, em không đi còn không được sao.”
Nhìn về phía Hạ Ngôn: “Hạ Ngôn, nếu không bạn đợi chút nha, tan tầm tôi lại đưa bạn đi, vẫn tới kịp thời gian.”
Hạ Ngôn do dự gật đầu: “Ah.”
Cô xoay người muốn quay lại phòng làm việc, thình lình bị Thẩm Cận túm cánh tay lại.
“Có việc cá nhân muốn xử lý thì phải dành thời gian xử lý, tương lai đoán chừng sẽ không có thời gian rảnh.”
Trình Nhượng không phục lên tiếng: “Anh Thẩm, em cũng có việc cá nhân phải xử lý đấy.”
Ngón tay chỉ Hạ Ngôn: “Em với cô ấy là bạn học cùng lớp, đều phải quay về trường.”
Thẩm Cận quay đầu nhìn hắn: “Cô ấy phải làm thêm giờ do bận thiết kế, cậu giữ toilet, có thể có bao nhiêu bận bịu?”
Kéo cửa xe ra, đẩy Hạ Ngôn vào trong.
Hạ Ngôn xoa cổ tay bị anh nắm đau, nghiêng đầu nhìn anh: “Hôm nay biểu hiện của Thẩm tổng có chút nghiêm trọng nhỉ.”
Thẩm Cận: “Cái này không phải học em sao, em là tôi mời tới, cậu ta là chạy tới cầu tôi, đãi ngộ đương nhiên không thể giống nhau được.”
Khởi động xe, thẳng một đường đưa cô về cổng trường.
“Hội nghị khoảng bao lâu?” Mở khóa xe, Thẩm Cận quay sang hỏi cô.
Hạ Ngôn sửng sốt một chút: “Đại khái một hay hai giờ gì đó.”
Thẩm cận gật đầu: “Được, tôi chờ em ở bên ngoài.”
Hạ Ngôn: “...”
“Đêm nay tôi ở lại trường.”
Thẩm Cận lấy di động ra, quơ quơ về phía cô: “Trưa hôm nay mẹ em lại gọi cho tôi.”
Hạ Ngôn: “...”
Thẩm Cận: “Bà nói thân thể em không tốt, kêu tôi đừng để em làm việc quá mệt mỏi, buổi chiều có thời gian thì cùng nhau về nhà ăn bữa cơm.”
“...” Hạ Ngôn nghi ngờ cầm lấy di động của anh, đúng là có nhật ký cuộc gọi của mẹ cô.
Ngay cả loại chuyện ăn cơm này đều trực tiếp gọi cho Thẩm Cận, không tìm cô.
“Anh Thẩm sẽ không nghĩ đến chuyện đâm lao phải theo lao chứ?” Trả lại điện thoại cho anh, Hạ Ngôn hỏi.
“Trong mắt mẹ em, tôi sắp trở thành Hoàng Thế Nhân áp bức em, ngay cả thời gian em về nhà ăn cơm còn không có.” Anh quay đầu nhìn cô, “Nếu không em nói cho tôi biện pháp nào giải quyết để đẹp cả đôi đường, vừa giữ được hình tượng con rể trên danh nghĩa này, lại không cần cùng em về nhà ăn cơm?”