Chương 47:
Thời điểm này còn chưa có người nào đi làm, cửa thang máy vắng vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Ngôn nhìn thấy Thẩm Cận trước, bước chân không tự chủ ngừng lại, hơi tránh đi.
Thẩm Cận quay đầu nhìn cô một cái.
Hạ Ngôn cúi thấp đầu, chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Đêm hôm đó ngoại trừ bước cuối cùng, những gì nên làm đều đã làm.
Đến nay cô vẫn nhớ rõ ràng, dáng vẻ của anh nằm sấp trên người cô mà hôn.
Hạ Ngôn yên lặng xoay đầu, đi lên thì không được, mà không đi lên cũng không được, tê hết cả da đầu.
Thẩm Cận vẫn không lên tiếng, nhìn chằm chằm bảng hiển thị trên thang máy, vẻ mặt bình tĩnh.
Thẩm Kiều vừa vặn đi qua đây, kỳ quái liếc nhìn hai người: “Làm sao vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao lại trở nên khách khí thế?”
Thẩm Cận quay đầu nhìn cậu ta, không nói chuyện.
Thẩm Kiều: “...”
Ánh mắt cổ quái quét qua quét lại trên người hai người.
Cửa thang máy mở ra, Thẩm Cận đi vào trước, đang đứng bên cạnh bảng điều khiển, Thẩm Kiều theo vào, Hạ Ngôn là người đi vào cuối cùng, đứng ở góc cách xa Thẩm Cận nhất, sắc mặt trông rất bình tĩnh, không giống với bình thường.
Thẩm Kiều lại trộm nhìn Thẩm Cận, sườn mặt bình tĩnh như thường, thế nhưng giữa hai người, lại có loại không khí quỷ dị không nói được.
Thang máy rất nhanh đã tới tầng làm việc, chân dài của Thẩm Cận sải bước ra ngoài, phân phó:
“Chú sáu, nếu Giang Dập qua đây, để anh ta đến phòng làm việc của anh một chuyến.”
“Mười giờ họp thường kỳ, tài liệu hội nghị anh dặn dò cậu nhớ chuẩn bị cho tốt.”
Người đã từ từ đi về hướng phòng làm việc.
Thẩm Kiều ngốc lăng đáp ứng, nhìn bóng lưng Thẩm Cận, lại nhìn một chút đi với Hạ Ngôn đi theo phía sau Thẩm Cận, đi tới trước mấy bước gần bên người Hạ Ngôn mới len lén kéo góc áo Hạ Ngôn, thấp giọng: “Cô và anh hai sao vậy?”
Cô quay lại thấy vẻ mặt mờ mịt của cậu ta: “Không có gì.”
Ném cho chú sáu một câu, rồi trở về làm việc.
Thẩm Cận đang cởi âu phục treo lên giá treo, nửa thân trên chỉ mặc áo sơ mi màu đen vừa người, phô bày ra bên ngoài thân hình cấm dục cân đối rắn chắc.
Hạ Ngôn liếc nhìn liền chậm rãi nhắm hai mắt yên lặng chuyển sang hướng khác, cùng làm việc trong một không gian, cảm giác xấu hổ càng nhiều, cả hai đều không nói lời nào.
Cô thật sự không biết nên tìm chuyện gì để loại bỏ cảm giác xấu hổ này, yên lặng đi đến chỗ ngồi, mở máy tính lên, dồn toàn bộ lực chú ý vào màn hình máy tính.
“Chút nữa đến cuộc họp thường kỳ, em mang series tác phẩm hôm trước đưa em mang đến cuộc họp.” Thẩm Cận đột nhiên bình tĩnh lên tiếng, “In màu toàn bộ, mỗi người một bộ.”
Hạ Ngôn quay đầu nhìn anh, “A” một tiếng, rồi mở mail chỉnh lại tác phẩm anh gửi tới, sau đó đi in màu, lúc làm xong đã đến thời gian đi họp.
Buổi họp hôm nay tương đối quan trọng, một cuộc họp huy động trước khi ra mắt sản phẩm mới.
Lần này không có hỏi đáp, hầu như đều do một mình Thẩm Cận nói.
Anh đứng trước máy chiếu, phân tích mặt lợi và hại trước mắt của công ty, cùng với tầm quan trọng của lần thành công đầu tiên.
Cuối cùng mới là vấn đề thời gian, đối với thiết kế trưng bày ở buổi triển lãm thông qua Giang Dập này, có thể nắm bắt được số lượng đơn đặt hàng, kim ngạch bao nhiêu.
“Hạ Ngôn, em nói trước đi.” Theo thói quen, Hạ Ngôn vẫn là người bị Thẩm Cận gọi tên đầu tiên.
Hạ Ngôn không giỏi tính toán, suy nghĩ một chút, dè dặt đưa ra một con số: “Hai trăm vạn?”
Thẩm Cận nhìn về phía những người khác: “Trình Kiếm, cậu bao nhiêu?”
Trình Kiếm tính ra kim ngạch không khác lắm với Hạ Ngôn, không dám ước tính quá lớn.
Thẩm Cận lại hỏi mấy người khác, tất cả đều xoay quanh con số một trăm vạn.
Hai tay Thẩm Cận chậm rãi chống lên bàn họp, nhìn về phía Hạ Ngôn: “200 vạn đơn hàng, tự chúng ta kéo không đến?”
“Nếu như chỉ là ôm 200 vạn đơn hàng, chúng ta thông qua giá trị đẳng cấp của Giang Dập có ý nghĩa gì? Tham gia triển lãm có ý nghĩa gì?”
Đôi mắt anh thâm thúy, lúc bình tĩnh nhìn qua như vậy, đêm hôm đó nằm trên người cô, hôn cô, hình ảnh rất không đúng lúc nhảy ra trong đầu, Hạ Ngôn xấu hổ tránh đi ánh mắt anh, không khống chế được đỏ ửng lên, bắt đầu từ hai tai lên dần lên đến mặt.
Thẩm Kiều ngồi kế bên cô, liếc mắt liền thấy được bên tai cô hồng hồng, thấy bầu không khí buổi họp có chút căng thẳng, muốn khuấy động bầu không khí, cười nói: “Anh hai, thế nào mà đưa ra câu hỏi còn đi phóng điện, Hạ Ngôn đỏ mặt rồi.”
Hạ Ngôn: “...” muốn bóp chết Thẩm Kiều.
Sắc mặt Thẩm Cận vẫn như thường, nhìn Hạ Ngôn, ánh mắt chậm rãi rơi vào trên mặt Thẩm Kiều: “Chú sáu, cậu trả lời thay cô ấy.”
Thẩm Kiều: “...”
Thẩm Cận chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thẩm Kiều, lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Nếu như ôm 200 vạn đơn hàng, hao tốn tâm tư tìm tới Giang Dập như thế có ý nghĩa gì?”
Thẩm Kiều: “...”
Thẩm Cận: “Đứng lên trả lời.”
Chú bảy ở đối diện ném cho cậu ta một ánh mắt “Đáng đời.”
Thẩm Kiều kiên trì đứng lên, cậu ta vốn luôn sợ Thẩm Cận, trong buổi họp càng làm cho người ta có cảm giác áp bách hơn, ánh mắt quét tới như vậy, làm cho hắn áp lực rất lớn.
“Có một vài câu hỏi.” Thẩm Cận từ từ đi về hướng cậu ta.
“Đẳng cấp của Giang Dập có lực ảnh hưởng lớn đến đâu?”
“Lần này trên triển lãm thiết kế gia trang quốc tế, có bao nhiêu nhà thiết kế tham gia triển lãm? Có bao nhiêu tác phẩm thiết kế? Có bao nhiêu đại lý trực tiếp tham gia? Dự đoán có bao nhiêu người tham gia? Tỷ suất chuyển đổi cao bao nhiêu?”
Thẩm Kiều: “...”
Trả lời không được áp lực rất lớn, len lén nhìn Hạ Ngôn.
Thẩm Cận: “Nhìn cô ấy làm gì? Cô ấy lại không cho cậu đáp án được.”
Hạ Ngôn yên lặng cúi đầu không nói lời nào, rất sợ dẫn lửa từ trên người Thẩm Kiều lan sang người mình, trong công việc Thẩm Cận khiến cho cô có áp lực rất lớn.
Thẩm Cận thuận tay xoay máy vi tính của cậu ta lại, khẽ dựa vào bàn họp, nhìn cậu ta: “Trước khi đi họp không đọc tài liệu sao?”
Thẩm Kiều mơ hồ “uhm” một tiếng, không dám nhìn Thẩm Cận.
Vẫn may là Thẩm Cận không tạo áp lực lâu lắm, đứng một chút rồi xoay người về đứng trước máy chiếu.
Thẩm Kiều như bị rút sạch khí lực, lúc ngồi xuống ghế chân còn hơi nhũn, tim thì đập hơi nhanh, vụng trộm nhìn xuống Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn ngồi ngay ngắn, nhìn không chớp mắt, tay cầm bút chăm chú nghe anh nói.
Thẩm Cận cầm lấy bút marker, trên bảng trắng nhỏ viết xuống một dãy số, tổng số nhà triển lãm tham gia bán ra, tổng số tác phẩm thiết kế cùng với nhà máy tham gia triển lãm, dự đoán lượng người đi, tỷ suất chuyển hóa.
“Đây là tổng hợp lại dòng người cùng với số lượng đơn đặt hàng của triển lãm lớn mấy năm trước mà ước định ra trị số.” Thẩm Cận dùng bút chọc nhẹ tỷ lệ phần trăm phía trên, xoay người viết lên bảng trắng một số “5000”
“50 triệu.” Thẩm Cận nhẹ nhàng gác bút, “Mục tiêu của chúng ta là 5000 vạn.”
Hạ Ngôn, Thẩm Kiều cùng mấy người khác đưa mắt nhìn nhau.
“Tổng hợp lại lực ảnh hưởng từ đẳng cấp của Giang Dập, ảnh hưởng của tỷ suất chuyển hóa, cùng với ảnh hưởng của triển lãm, đây là kết quả cơ bản nhất.” Thẩm Cận quay người viết thêm hai chữ khác lên bảng trắng “Tạo thế”, “Đương nhiên, chỉ dựa vào triển lãm, chúng ta rất khó bắt được đơn hàng lớn như vậy. Triển lãm chỉ là tuyến dưới, lực ảnh hưởng và tính lan tỏa nằm trong phạm vi giới hạn. Song Giang Dập phát triển lại đại biểu cho người có địa vị nhất, chúng ta phải làm là, mang loại lực ảnh hưởng của người có địa vị nhất từ tỏa ra ở tuyến dưới trở thành tuyến trên.”
Quét mắt qua mọi người trước bàn họp: “Trình Kiếm, Từ Phi, hai người phụ trách tạo ra xu thế tuyến trên, thứ sáu đưa phương án cho tôi.”
“Phương diện nguyên vật liệu tôi đã liên lạc với bên Thanh Nghệ Đằng Nghiệp, chú ba cậu phụ trách xử lý.”
“Thông báo tuyển dụng người công nghệ thủ công.” Thẩm Cận liếc qua Hạ Ngôn, “Đối thủ của em có năng lực phân biệt tay nghề công nghệ, em với tôi cùng phụ trách hạng mục này.”
“Chủ yếu đẩy mạnh sản xuất khu vực nhà máy, hoàn thành việc gia công các bộ phận nhỏ.” Thẩm Cận nhìn về phía Thẩm Ngộ, “Chú năm, ở phương diện này cậu có tiếng nói, cậu và chú ba thay mặt phụ trách liên lạc xử lý đi! Lấy thôn xóm và gia đình là được.”
Thẩm Kiều nhấc tay: “Em thì sao?”
Thẩm Cận: “Cùng với chúng tôi cùng đi tìm người.”
Anh quay người chậm rãi chống tay trên bàn: “Sản phẩm chính thức đẩy ra ngoài trước, cấm không được tiết lộ bất cứ tin tức nào liên quan đến sản phẩm, kể cả bản thiết kế trên giấy, phương án mở rộng.”
“Nếu có người nào tiết lộ ra ngoài.” Ánh mắt chậm rãi đảo qua, “Trực tiếp tham gia tố tụng.”
“Ngoài ra, làm phiền mọi người nộp lên một phần bài tập, hiểu biết hoặc là có nghe nói, làng quê và thị trấn làm được tương đối khá công nghệ hàng mây tre, hoặc là những gì mọi người có. Cho dù là tin vỉa hè, cũng xin mời trình bày ra, ba giờ chiều để trên bàn làm việc của tôi.”
“Tan họp.”
Thẩm Cận vừa đi ra, Thẩm Kiều cùng toàn bộ mọi người ngồi phịch trên ghế.
Chú bảy ngồi đối diện không nhịn được vỗ bàn cười: “Chú sáu, bị anh hai dọn dẹp có cảm giác thế nào hả?”
Liếc nhìn Hạ Ngôn: “Chị dâu của cậu chỉ có anh hai mới bắt nạt được, làm sao có thể để cho cậu tùy tiện trêu đùa chứ?”