Chương 49:
Sắc mặt Trình Khiêm bất động: “Công ty đó của Thẩm Cận không phải anh nuốt sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nếu anh ta thực muốn gây dựng lại, anh cho là anh có thể bóp chết được?”
Tống Càn không nhanh không chậm nghe được hai câu này, trong lòng rơi “lộp bộp”, nhìn về hướng Trình Khiêm theo phản ứng bản năng.
Trình Khiêm khác xa với Thẩm Cận, không có giao tình nhiều năm như hắn với Thẩm Cận, quan hệ giữa hai người nhiều lắm chỉ là hợp tác lợi dụng lẫn nhau, hắn có thể hiểu rõ Thẩm Cận nhưng Trình Khiêm thì không, tâm tư của Trình Khiêm càng thâm sâu khó dò hơn.
Tống Càn không thể nhìn thần sắc của Trình Khiêm để phán đoán ý tứ của hai câu vừa rồi.
Trình Khiêm cũng không có ý định giải thích với Tống Càn, anh ta đứng lên: “Muốn chơi, thì gây sức ép, anh thật có thể bao vây, truy đuổi, chặn đường, bóp chết Thẩm Cận. Coi như anh có năng lực. Nếu để anh ta thuận lợi trả đũa lại, thì anh ta có bản lĩnh.”
Chẳng qua, cho đến giờ phút này, đã không còn là chuyện của Tống Càn.
Từ trong phòng làm việc đi ra, Trình Khiêm gọi điện thoại cho Trình Nhượng, kêu cậu ta về, đừng có mù quáng lăn lộn ở bên ngoài.
Trình Nhượng không nghe theo, còn đang trên đường đuổi theo Thẩm Cận và Hạ Ngôn, không chút che giấu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Ngôn nhìn chiếc siêu xe màu trắng trong kính chiếu hậu, hỏi Thẩm Cận: “Không phải anh nói phải giữ bí mật toàn bộ quá trình trước khi ra mắt sản phẩm sao? Cho anh ta theo sau như vậy, anh không sợ xảy ra vấn đề ư?”
Thẩm Cận liếc nhìn kính chiếu hậu: “Không quan hệ, nhiều người thì có nhiều chân chạy việc.”
Rất nhanh đã đến trấn La Lương, Thẩm Cận dừng xe ở bãi đất trống ở cửa trấn, anh cùng Hạ Ngôn xuống xe, tiếp theo là Trình Nhượng, cậu ta cười đùa tí tửng đi tới.
“Anh Thẩm, chúng ta đến đây làm gì?”
Thẩm Cận: “Đi dạo phố.”
Trình Nhượng: “...”
La Lương là một trấn cổ thật nhỏ tuy nhiên rất giàu văn hóa, nhà bà ngoại Hạ Ngôn ở tại một làng nhỏ ngoại ô của trấn.
Trấn nhỏ không lớn, toàn bộ khu chợ là hai con phố dài tạo thành kiểu chữ “U”, cùng một phong cách với đường cổ An Thành, nhưng trung tâm của trấn là nơi tràn đầy sức sống, dọc con phố cửa hàng bán lẻ mọc lên như rừng, thành phố di động, mặt tiền thiết bị gia dụng cùng với cửa hàng hoa quả, đã xua tan đi bầu không khí văn hóa trước kia.
Khi còn nhỏ, Hạ Ngôn thường đến nhà bà ngoại, cũng thường đến đi dạo trên con phố này.
Thời điểm đó trấn La Lương giống như một khu vực tập trung và phân phối đồ thủ công mỹ nghệ truyền thống, ngoại trừ các loại ghế mây, giường mây, lẵng hoa, bàn trà hàng mây đan, các loại đồ đan bằng tre, bằng liễu, dụng cụ khác, các loại tượng gỗ điêu khắc, sắt nghệ thuật, các loại hàng mỹ nghệ bằng thủy tinh, và các cửa hàng thủ công mỹ nghệ khác. Dọc theo con phố có thể nhìn thấy người già đang đan sọt, cũng như người đang nhào và thổi đồ chơi làm từ đường, thợ bạc, thợ rèn, đạn bông cùng với cửa hiệu mặt tiền không ít. Nay đi vào lần nữa, hơi thở văn hóa ngày xưa và nhịp điệu cuộc sống bị tách ra, chỉ còn lại một mặt chữ “U” còn giữ lại bầu không khí năm đó. Ở hai đầu ngã tư đường bày đầy các loại gia cụ cùng với dụng cụ hàng mây tre, ngoại trừ cửa tiệm mặt tiền cố định, phần lớn thợ thủ công ở nông thôn nhân dịp họp chợ định kỳ, từ nông thôn chở tới đây hoặc chọn đặt ở đây.
Thẩm Cận và Hạ Ngôn đi dạo dọc theo con phố, nhìn thấy hàng thủ công mỹ nghệ đẹp liền mua, sau đó nhìn sang Trình Nhượng đang chán muốn chết ở bên cạnh: “Chở mấy món đồ này về đi.”
Thẩm Cân mua không phải xích đu hàng mây đan thì cũng là ghế dựa nhỏ dùng ngoài trời, thể tích đều không nhỏ, Trình Nhượng không nghĩ Thẩm Cận lại đi mua, còn để cho hắn chở về, nên có chút không rõ chỉ chỉ vào mình: “Em sẽ chở hết đống đồ này về?”
“Không phải chứ, anh Thẩm, xe của em là xe thể thao đó, rất đắt, làm sao chứa đủ mấy thứ này?”
Thẩm Cận: “Cậu không biết tìm xe tải chở à?”
Trình Nhượng không muốn lúc này lại trở thành chân chạy việc, lòng không tình nguyện “a” một tiếng, mới đi gọi cho bên xe vận chuyển. Sau đó chỉ huy tài xế xe vận chuyển chất hết đồ này nọ lên xe.
Thẩm Cận với Hạ Ngôn đi điều tra nghiên cứu thị trường, cậu ta đi theo phía sau chuyên chở hàng hóa, trả tiền.
Đến nỗi tới một quầy hàng có tay nghề tốt, Thẩm Cận gọi điện thoại cho Trình Nhượng, để cậu ta đến chuyển mấy thứ đồ đã mua, còn anh thì liên hệ với chủ cửa hàng hoặc tìm cách liên lạc với người có tay nghề đó.
Suốt một đường như vậy, trên tay Thẩm Cận đã cầm được danh sách liên hệ của hơn mười chỗ, Trình Nhượng đi theo phía sau bận rộn đến mức cả người đầy mồ hôi.
Đến khi trời chập choạng tối, chợ cũng dần thưa người, Trình Nhượng cuối cùng đã sắp xếp chuyển hết số đồ mà Thẩm Cận mua hôm nay.
Trình Nhượng sống hơn hai mươi năm, chưa từng mệt chịu mệt giống như ngày hôm nay, càng chưa bao giờ làm việc nặng, nên đến khi làm xong thì cả người cậu sớm đã mặt xám mày tro, toàn thân đều là mùi mồ hôi khó ngửi, hoàn toàn không thấy hình tượng nam thần như thường ngày.
Thẩm Cận tìm một quán rượu nhỏ ở trong trấn mời cậu ta ăn cơm.
“Hôm nay vất vả cho cậu rồi.” Trên bàn cơm, Thẩm Cận mời cậu ta một ly.
Trình Nhượng đang mệt đến xương cốt rã rời, người lại đói bụng đến mức khó chịu, so với Thẩm Cận tao nhã, cả người cậu ta giống như hổ đói bổ nhào tới như con sói, há miệng thật to ăn cơm, thật vất vả mới ăn thong thả lại, khó hiểu nhìn về phía Thẩm Cận: “Anh Thẩm, chúng ta đến chỗ này phí tiền mua nhiều thứ như vậy để làm gì?”
Thẩm Cận nhẹ nhàng đặt ly rượu đang uống xuống: “Lấp đầy mặt tiền.”
Trình Nhượng: “...”
Thẩm Cận nhìn về hướng cậu ta: “Hôm nay mệt chết rồi chứ? Lát nữa ăn cơm xong thì về sớm một chút.”
Lại lo lắng nhìn cậu ta: “Còn lái xe sao? Nếu không tìm khách sạn gần đây ở lại một đêm?
Mấy khách sạn nhỏ trong trấn điều kiện đều rất bình thường, Trình Nhượng đã quen ăn sung mặc sướng từ nhỏ, đối với nơi nghỉ lại đều yêu cầu cao nhất, lập tức phất tay: “Không cần, phải về.”
Thẩm Cận gật gật đầu, không ép hắn, sau khi ăn xong đi đưa cậu ta về.
Trình Nhượng ngạc nhiên: “Đêm nay hai người không trở về?”
Thẩm Cận: “Tạm thời không, cậu chú ý an toàn trên đường về. Ngày mai mệt quá thì liên hệ phòng nhân sự xin nghỉ phép, không cần phải cố gượng.”
Trình Nhượng: “..”
Trình Nhượng nhìn nhìn Thẩm Cận, lại nhìn tới Hạ Ngôn: “Hai người… Cả hai cùng ở lại?”
“Ừ, ngài mai còn có chút việc.” Thẩm Cận chỉ chỉ ra giao lộ, “Biết đường về chứ?”
“Theo con đường này đi thêm 300m, quẹo trái, đi vào quốc lộ, rồi cứ đi thẳng là được.” Thẩm Cận khom người hướng dẫn cậu ta, “Chỗ này không thể so với đường ở An Thành, lái chậm một chút, về đến nhà gọi lại cho tôi.”
Trình Nhượng hậm hực hờn dỗi lên tiếng đáp lại “Đã biết”, bỏ lại thêm câu “Hai người cũng chú ý an toàn” rồi lái xe chầm chậm rời đi.
Hạ Ngôn nhìn xung quanh trấn nhỏ đã tối xuống: “Tối nay chúng ta thật sự ở lại đây sao?”
Khi Thẩm Cận thu hồi tầm mắt ôn hòa cố ý với Trình Nhượng, anh gật đầu nói: “Những người tìm được hôm nay tay nghề có vẻ khá, nhân phẩm cũng không tệ, hơn nữa tin tức để lộ ra trong lúc nói chuyện phiếm cho thấy, anh em trong tộc có rất nhiều người làm nghề này, tay nghề cũng không kém, có thể thuyết phục được một nhóm nhỏ đến chỗ chúng ta, một người lại rủ thêm một người, vậy thì đội ngũ thợ thủ công cũng được mở rộng không nhỏ.”
“Mục đích của chúng ta vào ngày mai là phải thuyết phục được nhóm người nhỏ này.”
Thẩm Cận đối với thành phẩm công nghệ kỹ thuật có yêu cầu rất cao, nhà máy khi tuyển thợ không thể dán một tờ thông báo tuyển dụng giống nhà xưởng thông thường, tuyển số lượng hàng loạt là xong chuyện, giai đoạn trước anh muốn tìm đều là tay nghề trưởng thành, chuyên gia thủ công mỹ nghệ nồng cốt, đợi đến khi công ty đi vào quỹ đạo, lại tuyển thêm người mới, lấy người cũ kèm người mới, chậm rãi truyền thụ lại tay nghề, bởi vậy trong giai đoạn trước nhân tài được chọn lựa thật sự cẩn thận, tiêu tốn rất nhiều sức lực để tìm người.
Hiện tại, người làm thủ công phân tán quanh các thôn xóm, khoảng cách với các thôn xóm này hơi xa, đêm nay trở về rồi ngày mai lại tới, phí phạm thời gian trên đường, bởi vậy theo ý của Thẩm Cận trước cứ ở lại nơi này một đêm.
Hạ Ngôn vốn không có ý kiến gì, không nghĩ ở nơi địa phương nhỏ này, không có được cái khách sạn tử tế, chỉ có một nhà dân có ba tầng lầu nhỏ có thể ở được, phòng thì không có nhiều lắm, qua hai ngày nữa lại có phiên chợ, có một vài người trẻ tuổi ở lại nông thôn không vội trở về, đều trú lại ở đây.
Hạ Ngôn và Thẩm Cận đi đặt phòng, cơ bản đều đã chật cứng người, chỉ còn lại một phòng tiêu chuẩn loại nhỏ.
Nghe nói chỉ có một phòng thì Hạ Ngôn rút lại chứng minh thư vừa đưa tới, sau khi nhìn nhìn Thẩm Cận lại xấu hổ dời tầm mắt đi nơi khác.
Ban ngày bận rộn không có tâm tư để suy nghĩ nhiều, hiện tại không còn bận rộn, lại thêm đêm khuya ở chỗ giống như khách sạn này, cảm giác xấu hổ lại kéo tới.
Thẩm Cận nhìn bà chủ ở quầy: “Không còn phòng trống sao bà chủ? Phòng có điều kiện kém chút cũng được.”
Bà chủ: “Thật không còn. Hơn nữa phòng này là phòng hai giường, không bằng ở tạm một đêm đi.”
Hạ Ngôn lén kéo góc áo Thẩm Cận: “Hay là đổi một nơi khác thử xem.”
Bà chủ: “Có đổi bao nhiêu nhà cũng vậy, trừ chỗ của chúng tôi, trấn này làm gì có cái khách sạn khác. Nhà tôi phòng ốc rộng rãi hơn chút, không dùng tới mới lấy ra làm quán trọ, tiền phòng một đêm là ba mươi tệ, ai nguyện ý cho thuê để người ta làm hỏng.”
Bà chủ quán trọ nói là sự thật, thị trấn nhỏ, nhu cầu cũng nhỏ, quả thật không có cái khách sạn nào.
Thẩm Cận đưa chứng minh thư tới: “Thuê phòng này đi.”
Hạ Ngôn cầm chứng minh thư rối rắm không muốn đưa tới, sớm biết như vậy lúc nãy đi nhờ xe Trình Nhượng trở về rồi.
Bà chủ đăng ký tên cho Thẩm Cận xong, nhìn Hạ Ngôn còn đang mang vẻ mặt rối rắm đứng ở đàng kia, kinh ngạc nhìn về hướng Thẩm Cận: “Chỉ đăng ký cho mình anh thôi sao?”
Thẩm Cận nghiêng người nhìn về phía Hạ Ngôn, không nói không rằng.
Hạ Ngôn rối rắm một lúc, chần chừ đưa chứng minh thư ra.
Phòng của họ ở lầu ba, gian phòng không nhỏ, sạch sẽ ngăn nắp, trang bị đồ vật đầy đủ.
Vào phòng rồi Hạ Ngôn mới nhớ tới vấn đề càng lớn hơn.
Cô với Thẩm Cận là tạm thời đi công tác, trực tiếp đi luôn từ phòng làm việc, cô không hề mang theo quần áo thay đổi và áo ngủ.
Thẩm Cận bình thường là người có thói quen thích sạch sẽ, hơn nữa trước giờ luôn suy nghĩ chu đáo, trên xe anh lúc nào cũng có quần áo thay đổi cùng áo ngủ và các loại đồ dùng vệ sinh, không giống cô, ngoại trừ túi đeo trên người, không còn gì khác.
Quần áo bên ngoài có thể mặc thêm một ngày nữa, đồ lót thì không có chuyện tắm mà không đổi.
Hơn nữa, hôm nay cô mặc chiếc quần jean denim phối với áo sơ mi trắng, không có cách nào mặc như vậy đi ngủ.
Thật ra trong khách sạn có khăn tắm lớn, nhưng tưởng tượng đến dáng vẻ quấn khăn tắm, Hạ Ngôn đỡ trán yên lặng quay mặt sang nơi khác.
Lúc Thẩm Cận đóng cửa lại cũng ý thức được vấn đề này, anh nhìn về phía cô: “Em không mang quần áo thay đổi?”
Mặt Hạ Ngôn như đưa đám: “Vâng…”