Chương 5
Đại học ngoài tỉnh thì Thẩm Ngộ không làm được, nhưng trong tỉnh thì không thành vấn đề. Nhờ vào uy tín và danh dự đã tích góp bao lâu nay, xử lý vẫn tương đối dễ dàng, trực tiếp liên hệ với lãnh đạo các trường nghệ thuật, đem hàng thủ công mỹ nghệ mây tre thành hình thức bài tập ngoại khóa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Trường Dư, Thanh Thanh cầm trang giấy A4 nhân viên phụ đạo mới đưa cho đẩy cửa đi vào phòng ký túc xá, Hạ Ngôn đang vội vã trước laptop.
“Nhóm con gái, bài tập phụ đạo, tác phẩm thiết kế công nghệ hàng mây tre, chủ đề không hạn chế, tự do phát huy, tính điểm chuyên ngành như bình thường vào cuối kỳ. Toàn bộ tác phẩm sẽ đưa đi tham dự cuộc thi thiết kế công nghệ hàng mây tre, tiền thưởng 50.000.”
Tiếng nói vừa dứt, một tấm giấy A4 yêu cầu bài tập rơi trên bàn, “An Thành thực nghiệp” đập vào trong mắt.
Đó là công ty của Thẩm Cận, công ty mới vừa thành lập, nhưng Hạ Ngôn biết, 5 năm sau nó quang vinh rực rỡ thế nào.
Đó là Thẩm Cận nắm tay Thẩm Ngộ, đi từng bước tạo dựng nên một vương quốc thương nghiệp. Là 5 năm của Thẩm Cận, cũng là 5 năm của cô.
Anh của 5 năm này, sân khấu càng lúc càng lớn, cô thì vẫn mắc kẹt trong thế giới nhỏ bé của mình, trước khi kết hôn trong miệng người ngoài thì bọn họ là “trời đất tạo nên”, sau thì từ từ lưu lạc thành “Cô không xứng với anh”.
5 năm này, giống như lăn một vòng, lại trở lại vị trí ban đầu, ngay từ đầu, nhưng tất cả lại không còn nguyên vẹn. Cũng như cô và anh, quen nhau được nửa năm, quen biết trên bàn xem mắt, cũng không phải là anh tình tôi nguyện.
Hạ Ngôn không biết chuyện gì xảy ra, cô tựa như bị kẹt trong giấc mộng của quá khứ, vẫn chưa tỉnh lại được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng có thể sinh mạng của cô đã thực sự kết thúc.
Thỉnh thoảng trong đêm dài vắng người, nhớ tới một sự thật như vậy trong lòng cô quả thực có chút khổ sở.
Cũng bởi vì loại khổ sở này, cô không muốn có nhiều tiếp xúc với Thẩm Cận, quá khứ cũng tốt, cảnh trong mơ cũng tốt, cô muốn biết, một cuộc đời không có Thẩm Cận, cuối cùng sẽ đi về hướng nào.
Vì vậy đối với phần bài tập có liên hệ với thành tích cuối kỳ này, Hạ Ngôn chống đối đến mức tùy tay vẽ loạn một cái giỏ rồi nộp lên.
Thẩm Kiều giao tất cả tác phẩm cho Thẩm Cận, Thẩm Cận cố ý xem trước tác phẩm của Hạ Ngôn, cũng không có gì quá đặc sắc, ngược lại tìm được vài nhà thiết kế có tiềm lực trong một lượng lớn tác phẩm ở đây.
Tiệc mừng lễ trao giải thiết kế được tổ chức vào tháng 4, đặc biệt rút một phân đoạn tiến hành trao giải, ngay tiếp theo tuyên truyền giảng dạy là thông báo tuyển dụng.
Thẩm Cận tham dự với tư cách người phụ trách chính.
Khi anh xuất hiện trên sân khấu thì Hạ Ngôn đang ngồi trên khán đài, cô không nghĩ Thẩm Cận sẽ đến.
Tối nay anh mặc một bộ âu phục màu đen tuyền, phối hợp với áo sơ mi đen, thân hình 1m8, hàng năm luyện tập thể hình nên duy trì được tỉ lệ vóc dáng, chỉ vừa tùy tiện đứng nơi đó, đã dẫn tới tiếng thét chói tai của toàn trường.
Anh vẫn thường mặc quần áo tối màu, người vốn đẹp mắt, nhưng không phải đẹp theo kiểu tuấn mỹ thanh tú của thiếu niên, mà là của nam nhân đặc biệt thành thục trầm ổn sâu sắc.
Loại đàn ông này luôn luôn được các nữ sinh nhỏ hoan nghênh.
Hạ Ngôn cũng từng là một trong những nữ sinh bị anh làm cho say mê.
Anh không cần nhiều lời, anh có một đôi mắt sâu thẳm và bình tĩnh lạ thường. Khi anh dùng đôi mắt đó bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt đó dễ dàng làm cho người ta rơi vào tay giặc.
Cho dù là hiện tại.
Lúc tầm mắt của anh xuyên qua biển người trùng điệp, và dừng trên người cô, trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, tim Hạ Ngôn vẫn có chút đập loạn.
Thẩm Cận dường như không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cô trong đoàn người, tầm mắt bình tĩnh dừng trên người cô, sau đó bình tĩnh dời đi.
Hạ Ngôn bất giác mỉm cười, cũng không phải rất bài xích loại cảm giác này, cô chưa từng nói chuyện yêu đương, có thể có cơ hội cảm nhận cảm giác chỉ vì một ánh mắt mà tim đập loạn, cô thật lòng cảm kích.
Cô với Thẩm Cận không đến nỗi quá tệ, 5 năm kia anh rất chăm sóc cô, đối xử với cô rất tốt, mỗi ngày đúng giờ tan sở. Cho dù hai người bận rộn và hơn nửa thời gian đều yên lặng, cũng là không tình nồng ý mật như các đôi vợ chồng khác, mà không khí trong gia đình luôn bình thản. Cô và anh… chỉ là không có tình yêu mà thôi. Cho nên dù cho chia tay, cô và anh vẫn không đến mức sinh lòng oán hận.
Hảo tụ hảo tán* là kết quả tốt nhất cho cuộc hôn nhân này.
*hảo tụ hảo tán: vui vẻ gặp mặt, vui vẻ chia tay
Có lẽ bởi vì phần cảm kích này, hay có lẽ tự mình làm cho mình trở thành tâm tính “người đã chết”, hiện tại ngồi ở dưới đài nhìn anh ở xa xa, tựa như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp, sẽ ngạc nhiên, tim sẽ đập rộn, nhưng trong lòng là bình thản.
Bài phát biểu của anh rất ngắn, giọng nói từ tính trầm thấp, mang theo một chút gợi cảm và say mê.
Trên người Thẩm Cận, ngoại trừ ánh mắt và đôi tay cô thích nhất, chính là giọng nói.
Anh không biết, khi anh nằm trên người cô, lấy giọng nói nhỏ dần nhỏ dần hỏi cô: “Có thể chứ?” Lúc anh như vậy, từng làm cho cô bị cuốn hút vô cùng.
Không có ai thấy được mặt dịu dàng gợi cảm này của anh, nhưng cô gái trẻ tuổi dưới sân khấu, đối với hiện tại vẫn bị cuốn hút bởi anh.
Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò, tiếng hoan hô cùng tiếng thét chói tai... đó là minh chứng trực tiếp nhất cho mức độ được hoan nghênh của anh.
Không khí ở hiện trường rất náo nhiệt, tất cả vốn dĩ tiến hành rất thuận lợi, cho đến khi có một giọng nam bén nhọn bất ngờ thốt ra: “Mẹ nó đừng nghe anh ta đánh rắm, anh ta chính là kẻ lừa đảo chân chính, bọn giết người.”
“Thẩm Cận, anh dám làm mà không dám nói trước mặt mọi người, 2 năm trước anh lừa bao nhiêu người, làm hại bao nhiêu gia đình cửa nát nhà tan?”
Hiện trường náo nhiệt dừng lại, một đám người kinh ngạc nhìn về phía nam sinh lên tiếng.
Nam sinh này ngồi bên cạnh Hạ Ngôn, vóc dáng cao gầy, tâm tình nhìn rất kích động, một chân đứng trên ghế, hướng lên Thẩm Cận trên sân khấu hét đến khàn cả giọng, nét thanh tú trên mặt bởi vì căm hận mà trở nên vặn vẹo.
“Mọi người không tin có thể đi tìm hiểu tin tức góp vốn của Nhuyễn Thần. Anh ta chính là ông chủ sau màn của tập đoàn Nhuyễn Thần, đã từng bị kết án, không nghĩ tới lại được thả nhanh như vậy, giờ lại muốn lặp lại lừa gạt sinh viên chúng tôi đúng không?”
Hiện trường bỗng chốc ồ lên.
Người ở An Thành ít nhiều đều nghe nói qua tập đoàn Nhuyễn Thần, lập nghiệp với thủ công mỹ nghệ trang trí gia đình, giai đoạn trước không nóng không lạnh, lúc sau đột nhiên dựa vào tay nghề tinh xảo mà định vị chính xác thị trường. Công ty phát triển như tên bắn, từng phồn hoa một thời, nhưng chỉ giống như phù dung sớm nở tối tàn, phồn hoa không được mấy tháng thì liên tiếp lâm vào cảnh khất nợ tiền lương công nhân, khất nợ tiền hàng với đối tác, lừa gạt góp vốn cùng với các vụ bê bối khác, đã nhanh chóng suy yếu và nhanh chóng phá sản.
Vụ lừa gạt góp vốn năm đó là sự kiện lớn ở An Thành, người bị lừa gạt đều là nông dân làm thủ công mỹ nghệ, bị lừa gạt với hình thức “gia công hộ + tiền ký quỹ” để làm cổ đông công ty, hứa lấy lợi nhuận kếch xù chia hoa hồng, cuối cùng rơi vào kết cục con số 0.
Mọi người đều bị biến hóa ồn ào kịch tính này làm cho đần ra, một đám người nhìn về phía Thẩm Cận trên sân khấu.
Thẩm Cận còn cầm micro trên tay, đứng ngẩng đầu, mắt hơi nheo lại, trên trán rũ xuống vài sợi tóc đen tạo thành bóng mờ rơi trên lông mày. Hạ Ngôn thấy không rõ thần sắc trong mắt anh, chỉ thấy trên mặt anh rất bình thản.
Cô thật sự không thể nhìn thấy một nam nhân cao lớn không nhiễm bụi ở trong lòng cô lâm vào loại tình cảnh khó xử này, nhưng lại không có lý do đứng bên cạnh anh một lần nữa mà không do dự, sốt ruột giải thích cho anh, anh không phải là người như vậy.
Hạ Ngôn lựa chọn đứng dậy rời đi.
Thẩm Cận nhìn thấy cô, tầm mắt nán lại trên người cô.
Nam sinh vẫn còn tiếp tục hét lên, hiện trường từ yên lặng thành rất nhiều tiếng thảo luận, tiếng thảo luận càng lúc càng lớn, rồi không biết ai dẫn đầu lên tiếng phá vỡ trầm lặng, âm thanh rống lên: “Rác rưởi, lăn xuống đi!”
Hiện trường rất nhanh đã sôi động, tiếng sau cao hơn tiếng trước, tiếng hô vang vọng trong không gian hội trường.
Lãnh đạo học viện sợ có chuyện không hay, hai tay liên tục ép xuống ý bảo mọi người bình tĩnh, rồi vội vàng lên sân khấu, để cho Thẩm Cận đi xuống trước.
Thẩm Cận thu hồi tầm mắt dừng lại trên người Hạ Ngôn, tay cầm micro, hơi nhếch môi nhìn về phía mọi người.
“Trước khi tôi đến nơi này, tôi đã tự hỏi bản thân, tôi có thể lại lấy thân phận Thẩm Cận hay không, xuất hiện trước mặt công chúng với thân phận người phụ trách của An Thành thực nghiệp. Đáp án là không. Tôi đã từng ngồi tù 2 năm, từng lập ra tập đoàn Nhuyễn Thần, nhìn nó từng bước lớn mạnh rồi chết trên tay tôi, tôi như quả bóng xì hơi, nhanh chóng teo lại, còn làm ảnh hưởng đến một nhóm bạn và người thân đã tin tưởng tôi trong suốt đoạn đường, đến nay, tôi vẫn nợ bọn họ một đáp án công bằng.”
“Khi tôi thân vẫn còn mang tội, kỳ thật tôi không thích hợp để xuất hiện trước đám đông. An Thành Thực Nghiệp là do vài bằng hữu của tôi lập nên, bất cứ người nào trong số họ đều thích hợp đứng trên sân khấu này hơn tôi, hơn nữa lực hấp dẫn cùng lời kêu gọi càng tốt hơn so với tôi. Nhưng tôi không hy vọng, sau khi mọi người tiến vào công ty mới phát hiện, ông chủ vốn dĩ là một tội phạm lừa đảo. Mọi người không nên bị nhận sự lừa gạt như vậy, mà tôi, cũng không phải là tội phạm lừa đảo.”
“Chuyện của 2 năm trước tôi sẽ cho tất cả mọi người một công đạo, bao gồm chính tôi.”
Sau một tiếng “cám ơn” trầm thấp, Thẩm Cận đưa micro cho lãnh đạo bên cạnh, xoay người xuống sân khấu.
Dưới sân khấu, trong góc phòng vang lên tiếng vỗ tay.
Một giọng nữ hơi nhát gan lại kiên định bỗng nhiên vang lên: “Tôi tin tưởng thầy Thẩm.”
Tiếng vừa dứt thì một cô gái cao gầy đã đứng trên đài.
Hiện trường lại ồ lên.
Giọng nói rất quen thuộc, Hạ Ngôn quay đầu nhìn cô ta, bước chân hơi khựng lại, cô biết cô ta, cô Lâm, Lâm Vũ.
Rất nhiều năm về sau, cô trở thành trợ lý của Thẩm Cận.
Hạ Ngôn không nghĩ tới cô ta là bạn học với mình.
Trái tim lại bắt đầu dâng lên cảm giác đè ép quen thuộc, không phải rất thoải mái.
Hạ Ngôn thu hồi tầm mắt, xoay người đi, trời chưa khuya lắm, gió nhẹ vừa vặn, trên đường cũng không còn người nào.
Trong tay cô ôm một tập tranh thật dày, vốn định trực tiếp quay về ký túc xá, không nghĩ tới vừa đi qua cổng sau thì gặp Thẩm Cận phía sau cổng.
Cô không nghĩ tới anh lại ở chỗ này, bên trong đài còn có một người ủng hộ anh vô điều kiện.
Sắc mặt Trần Cận thật bình tĩnh, trên mặt không có chút gì là xấu hổ khi bị đuổi xuống sân khấu.
“Cô Hạ.” Anh khách sáo chào hỏi.
Hạ Ngôn cũng khách sáo lên tiếng đáp lại: “Anh Thẩm.”
Cô vòng qua anh đi trước, lúc đi sát bên người ,Thẩm Cận nhìn thấy trên tay cô đang ôm một tập tranh, bên trên là hình mẫu ống đựng bút được vẽ tỉ mỉ đập vào mắt, Thẩm Cận gọi cô lại: “Cô Hạ.”
Hạ Ngôn kinh ngạc quay đầu.
Thẩm Cận nhìn nhìn về hướng tập tranh của cô: “Có tiện để xem không?”
Hạ Ngôn: “Xin lỗi, có thể không tiện.”
Thẩm Cận gật đầu, không cưỡng ép, tầm mắt bình tĩnh dừng lại trên mặt cô: “Tôi cùng cô Hạ … trước kia từng có khúc mắc sao?”
Hạ Ngôn ngẩn người: “Không có, sao anh lại hỏi vậy?”
Thẩm Cận: “Mỗi lần gặp mặt, cô Hạ dường như có sự phòng bị rất nặng cùng với chống đối.”
Hạ Ngôn: “…”
“Có lẽ anh Thẩm nghĩ nhiều rồi.”
Thẩm Cận yên lặng nhìn cô trong chốc lát, bàn tay đưa về phía cô, ý tứ rất rõ ràng, anh muốn mượn tập tranh của cô.
Người rõ ràng không nói gì, nhưng cảm giác áp bức trong ánh mắt rất lớn.
Hạ Ngôn rất không muốn đưa cho anh, cũng không có gì quý giá, cô không biết anh muốn có thứ này để làm gì, chỉ đơn giản cô không muốn có quá nhiều dính líu đến anh.
“Ngại quá.”
Cự tuyệt lần nữa, Hạ Ngôn áy náy gật gật đầu, xoay người đi về ký túc xá.
Thẩm Cận không cản trở cô, cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ đi theo cô, duy trì khoảng cách không gần không xa, không nói chuyện.
Đèn đường soi ra hai cái bóng thật dài, một trước một sau, đan chéo cùng một chỗ.
Gió thổi nhè nhẹ trên đường, thỉnh thoảng có tình nhân dắt tay nhau cười đùa đi qua, đèn đường mờ vàng, lộ ra thân ảnh xa cách quen thuộc, không gian xa lạ… Đủ loại ý tưởng hỗn tạp chồng lên nhau, sinh ra chút thương cảm không thể hiểu được.
Hạ Ngôn dừng bước chân lại.
Thẩm Cận nghiêng đầu nhìn cô.
Cô không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói: “Anh không cần đi theo tôi nữa.”
Bước chân Thẩm Cận khẽ dừng, nhìn về phía cô, nửa gương mặt ẩn trong bóng đêm, ở góc độ của anh chỉ thấy được nét mặt nghiêm mềm mại, rất trẻ, gương mặt rất hiền lành, lại ít nói, khuôn mặt điềm tĩnh, lại luôn trông giống một điều gì đó.
Thẩm Cận không nói được.
“Thật có lỗi.” Giọng anh áy náy.
Cô không đáp lại, xoay người đi rồi, anh cũng không còn đi theo.
Hạ Ngôn ở lầu 5 ký túc xá, ngay cửa hướng ra con đường trong trường học.
Cô đi lên cầu thang vừa nghiêng đầu đã thấy được bóng dáng cao lớn vẫn còn đứng trên đường, một tay bỏ vào trong túi, hơi ngước đầu, đang nhìn tác phẩm thiết kế của sinh viên hiện ra trên màn hình led đối diện với tòa nhà dạy học.
Điểm đặc sắc ở học viện của cô là định kỳ đưa tác phẩm thiết kế ưu tú hoặc thể hiện tài năng của sinh viên thông qua màn hình lớn.
Lâm Vũ từ lễ đường đuổi theo tới, gọi một tiếng, chạy về phía anh.
Thời điểm này tiệc tối đã sắp kết thúc, sinh viên đang lục tục ra về, trên đường dần dần có nhiều người. Rất nhiều người ở lễ đường đều tận mắt nhìn thấy anh từ tâng bốc theo đuổi đến nghìn người thóa mạ, nhìn anh mắt anh mang theo ý vị sâu xa, tốp ba tốp năm đều cố ý vượt qua nơi anh đang đứng, thỉnh thoảng vụng trộm quay đầu nhìn lại. Hạ Ngôn từ trên lầu nhìn xuống, có thể nhìn ra được mọi người đột nhiên thì thầm chỉ trỏ vào anh.
Anh là người đàn ông mang tiếng xấu.
Năm đó cô quen biết anh thế nào, hiện tại quay lại một vòng vẫn giống nhau.
Anh dường như rất quen thuộc với loại phỉ nhổ này, không cãi lại, cũng không đỏ mặt trước người khác, dù ánh mắt chỉ trích thế nào, trước giờ anh vẫn bình tĩnh tiếp nhận.
Sau khi được rửa sạch oan khuất thì mọi người nịnh nọt lấy lòng, anh thủy chung vẫn bình tĩnh, không có vui sướng, không có đắc ý.
Anh như vậy, từng làm cho cô hiểu lầm anh là người Phật hệ, tất cả cảm xúc đến chỗ anh dường như bị bắt quay trở lại thành bền lòng, thong thả, bình thản. Yêu hận giận dữ, si mê, tham luyến, điên cuồng, tất cả cảm xúc người thường nên có đều giống như không tồn tại với anh. Về sau cô mới biết được, có một con mãnh thú ẩn nấp trong anh. Trong ung dung thản nhiên của anh, đều cất giấu kiểu rút gân lột xương cực tàn nhẫn.
Hạ Ngôn không biết 5 năm lặp lại này sẽ đi tới kết quả thế nào. Cô cùng anh không quen biết rồi kết hôn theo quỹ đạo của 5 năm trước, công ty của anh cùng với hoàn cảnh khó khăn anh gặp phải, không thể dựa vào trí nhớ 5 năm trước của cô mà có thể kết luận. Cô chỉ biết là, với thanh danh Thẩm Cận bây giờ, đoạn đường gây dựng sự nghiệp sẽ cực kỳ gian khổ.
Ở tốp năm tốp ba cố ý đi vượt qua anh ấy, Lâm Vũ đi đến gần anh hơn thì càng dẫn đến sự chú ý hơn.
Bạn cùng phòng với cô Dư Thanh Thanh cùng Trần San San cũng vừa lên lầu, liếc mắt một cái liền thấy Thẩm Cận và Lâm Vũ dưới lầu.
Dư Thanh Thanh “a” một tiếng: “Đây không phải là người đàn ông mới vừa bị đuổi xuống sân khấu cùng với nữ sinh nói hộ cho anh ta sao?”
“Nữ sinh kia đầu óc chắc có lỗ, người như thế cũng dám công khai.” Trần San San căm giận nói tiếp, “Loại đàn ông này chỉ dựa vào khuôn mặt đi lừa gạt, cái này rõ ràng muốn lừa tiền gạt tình.”
Hạ Ngôn quay đầu, mắt nhìn Trần San San, cô ấy khinh thường Thẩm Cận không che giấu chút nào.
“Anh ta… Nói không chừng là bị hãm hại…”
Chần chừ một lát, Hạ Ngôn vẫn là không nhịn được nói một câu vì Thẩm Cận, đổi lấy một cái vỗ nhẹ vào ót của Trần San San.
“Đúng nha, bộ dáng rất soái, bị thiết kế hãm hại…” Nói xong cô ta cười trước, lại vỗ đầu Hạ Ngôn một cái, “Bạn coi nhiều phim truyền hình, bạn cho rằng toàn thế giới ngay cả anh ta cũng vô tội hả.”
Hạ Ngôn xoa đầu bị vỗ đau không nói gì.
Chuyện ở trường học lần này không dấy lên phong ba quá lớn, nhưng đối với thông báo tuyển dụng của An Thành Thực Nghiệp vẫn là trở ngại không nhỏ, sinh viên trúng giải không có được mấy người dám ký với An Thành Thực Nghiệp, các vị trí khác cũng không tuyển được người.
Cái này phải đến vài ngày sau Hạ Ngôn mới nghe được Dư Thanh Thanh bà tám, lúc về nhà cũng nghe được mẹ cô Từ Giai Ngọc nói một ít.
Sau ngày nằm viện hôm đó, Từ Giai Ngọc với Khương Cầm không hiểu sao lại vừa mắt đối phương, không chỉ ngầm tác hợp quan hệ của hai người, mấy ngày gần đây còn bắt đầu qua lại với nhau.
Hạ Ngôn không thích Từ Giai Ngọc thân cận quá với người bên Thẩm Cận, bởi vậy về nhà gặp được Khương Cầm ngay cửa thì tâm tình cô có chút phức tạp. Nhưng hai mươi mấy năm giáo dục làm cho cô không có biện pháp bày sắc mặt hoàn toàn vô tình với người lớn tuổi, bởi vậy sau khi khách khí chào hỏi, cô vội lấy cớ trong trường còn có việc mà trốn chạy.
Hôm nay cuối tuần, Dư Thanh Thanh với các bạn cùng phòng khác đều đi KTV thư giãn. Tim cô không được tốt, vốn muốn về nhà nghỉ ngơi, bây giờ nhà không thể quay về, một mình bên ngoài lắc lư có chút mờ mịt, dứt khoát gọi cho Dư Thanh Thanh, cùng đến chỗ các cô ấy.
Dư Thanh Thanh cùng Trần San San đang ca hát, Hạ Ngôn vừa đẩy cửa bước vào đã bị kéo đến trước màn hình, nhét micro cho cô.
Hạ Ngôn vì thân thể có bệnh, hơn nữa ba mẹ luôn luôn nhắc nhở bên tai, vì không muốn để họ lo lắng, hơn hai mươi mấy năm qua vẫn luôn luôn sống rất cẩn thận, hai mươi mấy năm không đi ra khỏi thành phố này không nói, ngay cả loại hoạt động tập thể thế này cũng ít khi tham gia.
Cô ở phòng ICU trải qua cảm giác hấp hối thật rõ ràng, khi đó cô có chút tiếc nuối, hai mươi mấy năm, cô chưa từng sống thực sự.
Nay đối với tình cảnh giống như mộng mà không phải mộng, cô ngoại trừ thản nhiên đón nhận, trái lại trong đầu có ý niệm trải nghiệm lại cuộc sống mà trước đây cô chưa từng, tất cả muốn được thử qua một lần, công việc, yêu đương, du lịch, phiêu lưu… Cùng cuộc sống không có Thẩm Cận.
Cho nên khi Dư Thanh Thanh nhét micro vào tay cô, cô có chút căng thẳng vì chưa từng hát qua, tiếp theo đó cứ hát theo nhịp điệu, hơn nữa cô hát cũng không phải quá tệ.
Thân thể của cô kỳ thật cũng không phải đến nỗi làm cho cô thở mạnh khi hát, Hạ Ngôn cảm thấy cô trong trí nhớ của hai mươi mấy năm qua giống như sống vô dụng rồi. Cô dường như không có bất cứ cuộc sống tập thể nào.
Đây là cảm nhận đầu tiên của cô, cô kỳ thật cũng là người bình thường.
Nhưng rốt cuộc tính cách hướng nội, không giống Dư Thanh Thanh, có thể không chút kiêng kị ôm micro gào thét trong phòng, hoặc giống như Trần San San, xốc lên một lon bia, mở khóa đổ thẳng vào trong miệng. Trong phòng còn có nam sinh, khi cô hát xong một bài hát hai má vẫn còn có chút nóng, đưa micro cho người bên cạnh rồi im lặng ngồi một bên.
Trong góc bỗng vang lên tiếng vỗ tay, từng tiếng từng tiếng, mang theo một chút thờ ơ.