Yêu lại từ đầu

 
Chương 58


 
Trong thang máy, Thẩm Cận thử gọi lại cho Hạ Ngôn thêm lần nữa, điện thoại rất nhanh đã kết nối.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em đang ở đâu?” Thẩm Cận hỏi, nhìn cửa thang máy “đinh” một tiếng rồi mở ra.
 
Giọng của Hạ Ngôn truyền đến từ đối diện cửa thang máy: “Về nhà á, sao vậy?”
 
Thẩm Cận ngẩng đầu, vừa liếc qua đã thấy chiếc Rolls-Royce màu đen đậu trước cổng lớn, Hạ Ngôn cùng Trình Khiêm xuống xe cùng lúc.
 
Hạ Ngôn còn dán di động ngay bên tai, sườn mặt quay về phía tiểu khu, cô không nhìn thấy Thẩm Cận.
 
Trình Khiêm lại thấy được anh, liếc Hạ Ngôn một cái, nhìn về phía sau cô.
 
Hạ Ngôn theo phản xạ quay đầu lại, nhìn Thẩm Cận đang đi đến gần, cô khách khí chào hỏi: “Thẩm tổng.”
 
Trình Khiêm mỉm cười chào hỏi: “Trễ vậy rồi Thẩm tổng còn ra ngoài sao?”
 
“Không.” Thẩm Cận cúp điện thoại, nhìn phía Trình Khiêm nói, “Thấy cô Hạ trễ vậy còn chưa về, tôi không yên tâm, muốn xuống lầu xem thử.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trình Khiêm cười: “Thẩm tổng thật sự rất chăm lo cho nhân viên.”
 
Hắn nhìn Hạ Ngôn: “Cô Hạ, tôi sẽ không tiễn cô lên vậy, cô nghỉ ngơi sớm một chút.”
 
Hạ Ngôn gật đầu: “Tối nay đã làm phiền anh, trên đường đi nhớ chú ý an toàn.”
 
“Được.” Trình Khiêm đáp lời, trầm ngâm một lúc rồi lại nói với cô: “Vấn đề tôi vừa đề nghị lúc nãy, cô Hạ hãy suy nghĩ về nó và gọi lại cho tôi nếu đã nghĩ kỹ.”
 
Nói xong, người đã lên xe rời đi.
 
Thẩm Cận nhìn xe Trình Khiêm đi xa, rồi quay sang Hạ Ngôn: “Trình Khiêm định đào em đi à?”
 
Hạ Ngôn cũng không giấu giếm anh, rất thẳng thắn gật đầu: “Đúng là anh ta có ý này.”
 
Lúc ăn cơm tối, quả thật Trình Khiêm có hỏi qua, hỏi xem cô có hứng thú đến làm việc tại Tử Thịnh không, ban đầu khi Trình Khiêm hẹn đi ăn cơm cô còn có chút thấp thỏm không yên, không rõ lý do Trình Khiêm bỗng nhiên chú ý tới cô, tối nay nghe anh ta nói ra chuyện công tác, trong lòng Hạ Nhiên có chút thản nhiên, xem chừng tác phẩm của cô trong buổi triển lãm kia đã vừa mắt Trình Khiêm nên anh ta muốn đào cô đi.
 

“Ý em thế nào?” Thẩm Cận hỏi, đi cùng cô về hướng thang máy, sắc mặt hay giọng nói của anh đều như nhau, bình thản như cũ.
 
Hạ Ngôn không nắm bắt nổi tâm tư của Thẩn Cận, ném ngược vấn đề lại cho anh: “Thẩm tổng cảm thấy tôi nên có ý gì?”
 
Thẩm Cận nhìn cô: “Ý kiến của tôi đối với em mà nói có quan trọng không?”
 
Hạ Ngôn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu: “Không quan trọng.”
 
Tầm mắt Thẩm Cận bình tĩnh dừng lại trên mặt cô, sắc mặt cô bình tĩnh như thường.
 
Đối với anh, cô không có sợ hãi.
 
Còn anh không cố kỵ điều gì dụ dỗ cô hết lần này tới lần khác.
 
“Cô Hạ.” Lúc cửa thang máy đóng lại, Thẩm Cận bình tĩnh lên tiếng, “Ngộ giám” là thương hiệu chúng ta cùng tạo ra, nó đeo tương lai trên lưng, thiếu bất kỳ một người nào trong chúng ta đều không được. Nó chỉ mới vừa cất bước, còn có thể phát triển rất tốt, nếu có thể, tôi hy vọng em có thể ở lại, cùng nhau làm cho nó kiêu ngạo.”
 
Ánh mắt anh chậm chạp dừng lại trên mặt cô: “Tôi không hy vọng em vứt bỏ nó.”
 
Hạ Ngôn chưa từng nghĩ tới vứt bỏ nó, đó là tâm huyết cùng chờ mong của cô, cô luyến tiếc phải chắp tay dâng cho người khác, cô chỉ cần thời gian thôi, để cho bản thân hoàn toàn thoát khỏi quá khứ.
 
Cô không ngừng tự nói với chính mình, Thẩm Cận này không phải Thẩm Cận của kiếp trước, Lâm Vũ này cũng không phải Lâm Vũ, cô lại càng không muốn là Hạ Ngôn của kiếp trước. Ngoại trừ quan hệ đồng nghiệp, cô sẽ không có bất kỳ liên quan nào tới bọn họ.
 
Mi mắt cô khẽ cong lên, rồi cụp xuống, rồi lại ngước lên.
 
Ánh mắt cô trong sáng bình tĩnh: “Tôi biết.”
 
Cửa thang máy mở ra, cô bước đi ra trước, lúc mở cửa muốn vào nhà Thẩm Cận bước lên để tay lên cánh cửa.
 
Hạ Ngôn quay đầu nhìn anh: “Thẩm tổng còn có việc gì sao?”
 
Thẩm Cận nhìn cô, ánh mắt phức tạp.
 
Có chuyện gì sao?
 
Anh tự hỏi bản thân, không có việc gì, chỉ là giống như có một thứ gì đó, bỗng nhiên phải mất đi.
 
Hạ Ngôn nhìn anh mỉm cười: “Không có việc gì tôi nghỉ ngơi trước, anh cũng ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
 
Cửa đóng lại.
 

Một đêm không thể nào ngủ được, ký ức về Thẩm Cận giữ chặt lấy tâm trí Hạ Ngôn, đau như rút gân nhổ xương.
 
Ngày hôm sau Hạ Ngôn không đi làm, cô có hai ngày nghỉ, cộng thêm hai ngày cuối tuần nữa, là bốn ngày.
 
Khi thói quen bận bịu cùng đi làm với Thẩm Kiều, Từ Phỉ, bọn họ vui đùa cười giỡn không chút kiêng kị, làm cho cô có chút không biết theo ai.
 
“Ngộ giám” cũng tốt, Thẩm Kiều, Từ Phỉ cũng tốt, bọn họ cho cô sự phong phú, thỏa mãn còn có vui sướng. Đều là những thể nghiệm cô chưa từng trãi qua ở cuộc đời trước kia. Cô đã phải chết đi vì Thẩm Cận và Lâm Vũ, hiện tại cô không muốn lại vì một người Thẩm Cận, Lâm Vũ khác làm cho một đời hiện tại vất vả tìm lại được, trở nên cằn cỗi hoang vu.
 
Một đêm không ngủ, cho nên cô thức dậy càng sớm hơn, cô ra khỏi nhà rất sớm, vội vàng đi xuống lầu lúc 6 giờ để đi xe bus, nhìn trong nắng sớm, cô đã sống hai kiếp người ở nơi thành thị này.
 
Cô vừa lên be bus thì điện thoại đổ chuông, là Thẩm Cận gọi tới.
 
Hạ Ngôn không biết Thẩm Cận sao lại gọi cho cô sớm như thế, có lẽ tiếng cô mở cửa đánh thức anh, anh lo lắng an toàn gọi điện thoại cho cô dựa theo quan hệ cấp trên cấp dưới.
 
Hạ Ngôn cảm thấy, bây giờ cô đang trong thời gian nghỉ phép, có quyền từ chối cuộc gọi của cấp trên.
 
Cô ngắt cuộc gọi của anh, gửi đi cho anh một tin nhắn: “Thẩm tổng, hiện tại tôi đang nghỉ phép, có chuyện gì đợi tôi đi làm lại nói sau.”
 
Xong xuôi cô tắt máy, ngồi trên xe bus, nhìn mặt trời dần dần phá tan màn sương buổi sáng, gió nhẹ thổi, tâm tình cô cực kỳ bình thản, cũng thật bình tĩnh.
 
Lúc hơn 10 giờ Hạ Ngôn tới trạm xe bus, mua vé quay về trấn La Lương. Khi cô đến trấn La Lương đã hơn 12 giờ, hỏi một chiếc xe ba bánh, đi đến thôn Tào gia cách trấn trên không xa lắm, nhà ông bà ngoại cô ở đó.
 
Trong nhà chỉ có ông bà ngoại cùng với cậu nhỏ của Hạ Ngôn, nhà rất lớn, ngay sườn núi trước thôn là một căn nhà ba tầng nhỏ kiểu Tây Dương, được bao bọc bởi hàng rào sắt chung quanh tạo thành khoảng sân rất lớn, phía trước trồng không ít cây ăn quả, phía sau còn đất trống dùng trồng rau nuôi gà.
 
Lúc Hạ Ngôn đi vào ông ngoại cô đang chơi cờ dưới bóng râm, người ở quê đều thích tới nơi này, dưới bóng cây ngồi không ít người.
 
“Ông ngoại.” Hạ Ngôn gọi ông.
 
Đang nhặt quân cờ, ông lão ngẩng đầu lên theo tiếng gọi, tay vịn mắt kính, vừa nhìn thấy cô, ông lập tức nở nụ cười: “Ngôn Ngôn? Cháu về bằng cách nào? Đã ăn cơm rồi sao?”
 
Ông đặt quân cờ trong tay xuống, vừa hét lớn nhờ người bên ngoài thế chỗ, vừa đứng lên đi về hướng Hạ Ngôn, bước đi vừng vàng, thân thể cường tráng, hoàn toàn không giống với dáng vẻ của một ông lão ở độ tuổi này.
 
“Cháu vừa ăn rồi.” Hạ Ngôn thân thiết kéo cánh tay ông, “Đã lâu không gặp ông, nhớ ông.”
 
Giọng nói mềm nhũn, ngọt ngào, dỗ cho ông cụ mặt mày rạng rỡ, nhưng ông cụ vẫn giả vờ giận dỗi xỉa ngón tay vào trán cô mắng yêu: “Cháu lừa ai đó.”
 
“Cháu thật sự nhớ ông mà.” Hạ Ngôn nói lời chân thành, nói xong còn không tin được bản thân, “phì” một cái nở nụ cười, trán cô đổi lấy đầu ngón tay của ông xỉa tới.
 

Từ nhỏ Hạ Ngôn ở đây không ít, rất nhiều kỹ thuật của cô đều do ông ngoại dạy cho, cô có tình cảm sâu đậm với ông cụ, khó có lúc được trở về một lần, trong lòng ông cụ rất vui vẻ, sau khi đưa cháu gái vào nhà, lập tức gọi cho bà ngoại cô, nói bà chuẩn bị thức ăn, sợ cô đói bụng.
 
“Nghe mẹ cháu nói, cháu kết hôn rồi?” Trao đĩa trái cây cho Hạ Ngôn xong, ông cụ đột nhiên hỏi.
 
Hạ Ngôn đang uống trà, bị hỏi bất thình lình nên sặc.
 
Một tấm khăn giấy được đưa tới, kèm theo khiển trách: “Cận thận, gấp cái gì chứ, ông cũng không trách cháu mà.”
 
Hạ Ngôn cầm khăn lau miệng, đặt tách trà xuống, dời đề tài: “Vậy, ông ngoại có xem tin tức gần đây không ạ?”
 
Ông cụ nhíu mày: “Tin tức gì?”
 
“Chính là tin về triển lãm thiết kế gia cư.” Hạ Ngôn lấy điện thoại ra, mở Wechat tìm đoạn video clip, xong cô xoay màn hình về phía ông cụ: “Chính là cái này, ông thấy không, có cháu đấy.”
 
Ông cụ vừa nghe có cô, lập tức trở tay cầm lấy, đeo kính lên lại: “Ở đâu? Ở đâu?”
 
Đến lúc nhìn thấy Hạ Ngôn vui vẻ trong video clip: “Thật đúng là cháu, cô gái nhỏ có triển vọng rồi, được lên tivi.”
 
Hạ Ngôn ôm lấy cánh tay ông: “Do ông ngoại dạy dỗ tốt.”
 
Ông cụ chuyên tâm nhìn chăm chăm vào bộ tác phẩm kia, liên tục gật đầu: “Ừ, không sai, không sai.”
 
Rồi ông quay sang nhìn Hạ Ngôn: “Đều do cháu thiết kế?”
 
Hạ Ngôn gật đầu: “Đúng ạ, do cháu và ông chủ cùng thiết kế.”
 
“Bộ sản phẩm này của chúng cháu nhận được mấy triệu đơn đặt hàng.”
 
Hạ Ngôn nói xong còn đưa số cho ông.
 
Ông cụ sửng sốt, cười càng vui vẻ hơn: “Có triển vọng, thật sự có triển vọng.”
 
Hạ Ngôn được ông ngoại khen không được tự nhiên: “Ông ngoại, ông đừng khen nữa, cháu sẽ kiêu ngạo.”
 
Tiếp theo gáy cô bị ông vỗ nhẹ: “Ông ngoại cho phép cháu kiêu ngạo.”
 
Hạ Ngôn tìm đến chỗ bị ông vỗ, mím môi có chút phiền muộn: “Cái này có thể không kiêu ngạo được. Đơn đặt hàng nhiều lắm, có thể không xuất kịp hàng.”
 
Ông cụ nhướng mày, thu lại nụ cười: “Thật hay giả?”
 
“Là thật ạ, vốn muốn mời chú Vương đến trấn thủ, để cho chú ấy phụ trách nguyên vật liệu đánh bóng, gia công. Không nghĩ tới chú Vương lại xảy ra chuyện.” Hạ Ngôn nói đại khái chuyện của chú Vương, “Hiện tại chú Vương không có biện pháp lại đây, toàn bộ kỳ hạn đều phải kéo dài.”
 
Hạ Ngôn nói xong ngẩng đầu nhìn ông mình: “Ông ngoại, ông có thể tới giúp cháu không?”

Gáy cô lại bị vỗ một cái.
 

“Kéo dài vòng vo nãy giờ, hóa ra là vì chuyện này nên cháu đến đây.”
 
Hạ Ngôn không dám phủ nhận: “Do cháu cũng muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy ông chứ bộ.”
 
“Ông xem, từ lúc ông quay về sống ở thôn này, liền cứ vậy không đi đâu, muốn gặp mặt ông một lần còn phải lắc lư trên xe mất hai giờ mới tới được, thân thể cháu lại không tốt lắm, thật không có biện pháp thường xuyên đến thăm ông…”
 
Hạ Ngôn đánh một bài tình cảm yêu mến làm cho ông ngoại lập tức không chịu nổi, liên tục kêu cô dừng lại.
 
“Ông ngoại, không phải ông đang lo lắng toàn bộ tay nghề của ông phải mang vào quan tài không có người thừa kế sao? Ông xem, người trong thôn cũng không nguyện ý học nghề này, mọi người một lòng muốn đến thành phố làm công, có ai còn có kiên nhẫn học kỹ thuật lâu đời này, nhưng mà ông vào công ty sẽ không giống vậy, toàn bộ ngành do ông quản lý điều khiển, phía dưới vừa tuyển vào một lượng lớn thợ thủ công, có tay nghề lẫn người mới, đều một lòng muốn nâng cao tay nghề, ông có thể dạy toàn bộ kỹ thuật giỏi giang của mình cho bọn họ nha.”
 
“Giỏi lắm, giỏi lắm, nói thêm nữa cháu đáng ra phải đi buôn.” Ông cụ ngắt lời cô, “Để ông suy nghĩ chút đã.”
 
Hạ Ngôn không giục ông nữa, ở lại nhà ông hết bốn ngày, chủ nhật vốn phải trở về, nhưng cô không bắt kịp xe trở về thành phố, dứt khoát đợi thêm một ngày nữa, cô gửi cho phòng nhân sự môt tin nhắn xin nghỉ thêm một ngày.
 
Lúc Thẩm Cận đến công ty đã gần 9 giờ, người vừa bước vào phòng thiết kế đúng lúc Thẩm Kiều ôm chồng tư liệu từ bên trong đi ra.
 
“Hạ Ngôn tới chưa?” Thẩm Cận hỏi.
 
Thẩm Kiều lắc đầu: “Không có tới.”
 
Nhìn thấy mi tâm Thẩm Cận hơi chau lại, cậu thấp giọng hỏi: “Đừng nói là thật sự không tới nữa?”
 
Mấy ngày nay cô tắt di động, khắp nơi đều không liên lạc được, trong lòng Thẩm Kiều thật sự không chắc lắm.
 
Thẩm Cận không nói chuyện, lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạ Ngôn, điện thoại thông, nhưng không ai nhận.
 
Thẩm Cận bấm tắt, ném lên trên bàn: “Anh mở cuộc họp, một lúc nữa cô ấy đến em gọi cô ấy đến phòng họp một chuyến.”
 
Thẩm Kiều kinh hồn bạt vía nhìn điện thoại bị ném lên bàn, gật đầu liên tục: “Được.”
 
Buổi sáng là cuộc họp cấp cao cùng với mấy người chú tư, Thẩm Ngộ, và các trưởng bộ phận.
 
Thẩm Cận ngồi trong cuộc họp mà tâm trạng có chút không yên, anh nhớ tối hôm thứ tư, trong thang máy Hạ Ngôn trầm mặc nhìn về phía ánh mắt anh, cùng với âm thanh khi cô ra cửa lúc sáu giờ sáng thứ năm, và tin nhắn cô lưu lại trước khi tắt điện thoại.
 
“Anh hai?” Trên bàn vang lên âm thanh gõ nhè nhẹ.
 
Thẩm Cận ngước lên, nhìn về phía chú tư đang gõ lên bàn.
 
Chú tư khẽ hất cằm về phía cửa: “Chú sáu tìm.”
 
Thẩm Cận bỗng đứng dậy, không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người khác, xoay người đi ra cửa.
 
“Người đã đến sao?” Thẩm Cận hỏi.
 
Chú sáu lắc đầu: “Hạ Ngôn không tới, chẳng qua dưới lầu có một vị tự xưng là ngài Tào Hoa, nói có chuyện tìm anh.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận