Yêu lại từ đầu

 
Chương 59


 
“Tào Hoa?” Thẩm Cận nhíu mi, “Hiện tại người đang ở đâu?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Kiều: “Trong phòng nghỉ dưới lầu.”
 
Lúc Thẩm Cận đến phòng nghỉ bên trong chỉ có một người là Tào Hoa ở đó, ông đang ngồi uống trà, trong tay lật quyển tạp chí.
 
Thẩm Cận vừa đẩy cửa ra, ông đã ngẩng đầu lên nhìn, tay vịn kính mắt, đánh giá Thẩm Cận.
 
Là thực sự đánh giá, ánh mắt ông di chuyển chầm chậm từ đầu tới chân, rồi lại từ chân lên đầu, tỉ mỉ quan sát toàn bộ, không chút che giấu.
 
Vài năm trước Thẩm Cận đã gặp qua ông, ông vẫn khỏe mạnh như trước, xác thực là chính người đó.
 
“Ngài Tào.” Thẩm Cận khách sáo lên tiếng chào hỏi.
 
Tào Hoa đặt tạp chí xuống, đứng lên, ánh mắt vẫn mang theo đánh giá như trước.
 
“Cậu chính là Thẩm Cận.” Ông hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Cận gật đầu: “Là cháu.”
 
Rồi anh nhìn thấy sự đánh giá trong mắt ông quá mạnh mẽ, mang theo nghiên cứu phê phán, giống như đang đánh giá cái gì đó.
 
Biểu hiện của ông, cuộc viếng thăm đột ngột của ông, đều lộ ra chút kỳ lạ, một loại cảm giác kỳ lạ Thẩm Cận không thể nói rõ.
 
“Ngài Tào.”
 
Thẩm Cận lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ sâu xa của ông, còn chưa kịp nói tiếp anh đã bị Tào Hoa xua tay ngắt lời: “Anh Thẩm, nghe nói công ty các anh gần đây đang tuyển sư phụ dạy thủ công mỹ nghệ, người có một bó tuổi giống ta, không biết còn có thể được tuyển hay không?”
 
“...” Tâm tư Thẩm Cận xoay chuyển thật nhanh, mỉm cười nói: “Công ty vẫn cần bậc thầy như ngài Tào trấn giữ, nếu ngài Tào nguyện ý chịu thiệt, đúng là vinh hạnh cho cháu cùng toàn bộ công ty, thậm chí là toàn bộ chức nghiệp.”
 
Anh quay lại dặn dò cho Thẩm Kiều ở ngoài cửa: “Chú sáu, bố trí sửa sang lại văn phòng của chú năm, để làm phòng làm việc kiêm phòng nghỉ cho ngài Tào…”
 
“Không cần phiền vậy.” Tào Hoa ngắt lời anh, “Phòng làm việc của ta gần bên văn phòng của anh Thẩm là được rồi, tốt nhất là có thể nhìn thấy cửa, để dễ dàng trao đổi.”
 
Ý của ông là đồng ý lưu lại.

 
Thẩm Cận biết lắng nghe, anh dặn dò Thẩm Kiều: “Cứ theo ý của ngài Tào mà làm, dọn phòng thiết kế đối diện văn phòng, tìm người sửa sang một chút.”
 
Tin tức Tào Hoa nhậm chức ở An Thành Thực Nghiệp chỉ trong một buổi chiều đã lan truyền khắp toàn công ty, bởi vì vài ngày trước lúc họp Thẩm Cận có nhắc tới người có thể thay thế vị trí chú Vương có vài người đặc biệt nói tới vị Tào Hoa này, hơn nữa rất nâng cao trình độ cùng thành tựu nghệ thuật của ông. Hình tượng của ông trong công ty là một cao nhân bí ẩn xuất sắc lánh đời, nay vị cao nhân này đột nhiên xuất hiện ở phàm trần, chủ động đến công ty mưu cầu chức vụ, toàn công ty đều chấn động, sôi nổi chen lách đến cửa phòng thiết kế xem vị cao nhân trong truyền thuyết này.
 
Ông cụ không chỉ có người trông còn trẻ, mà tâm tính cũng trẻ, thấy đám người vọt tới, còn nhiệt tình chào từng người, mời người vào văn phòng, lôi kéo ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, hoàn toàn không có dáng vẻ ta đây.  
 
Thẩm Kiều ở tại cửa phòng thiết kế, cùng Thẩm Cận nhìn náo nhiệt ở phòng làm việc ở phía đối diện, có chút buồn bực: “ông Tào này cùng với người trong truyền thuyết không giống nhau lắm, không phải là người giả mạo, chuyên đi lừa gạt chứ?”
 
Rồi cậu quay đầu nhìn Thẩm Cận: “Anh hai, nghiệm chứng có phải chính người đó không hả?”
 
“Không cần phải nghiệm chứng.” Thẩm Cận nhìn náo nhiệt phía đối diện, rồi nhìn về phía Thẩm Kiều: “Vẫn không có tin tức của Hạ Ngôn?”
 
Thẩm Kiều lắc đầu: “Không có.”
 
Thẩm Cận trầm mặc một lúc, lại cầm điện thoại di động lên, gọi cho Hạ Ngôn, vẫn thông chỉ là không có người nhận.
 
Anh gửi cho cô một tin nhắn: “Nhìn thấy tin nhắn gọi lại cho tôi.”
 
Đợi nửa tiếng vẫn chưa có ai gọi lại. Từ Phỉ, Lâm Vũ đã từ chỗ ông Tào trở về phòng làm việc.
 
Lòng hiếu kỳ của Thẩm Kiều quá nặng, hỏi: “Làm gì ở bên đó lâu vậy? ông Tào thế nào, tìm mọi người tán gẫu chuyện gì?”
 
“Tán gẫu chuyện Thẩm tổng nha.” Từ Phỉ lanh mồm lanh miệng nói tiếp, “ông Tào cảm thấy hứng thú đối với Thẩm tổng, người rất hài hước, không hề phách lối, khác hoàn toàn với người cao nhân tôi nghĩ tới.”
 
Thẩm Kiều cười chế nhạo: “Không phải là trong nhà còn một cô cháu gái chưa gả nên coi trọng Thẩm tổng chúng ta chứ?”
 
“Nói không chừng là thật.” Chú bảy vừa đi ngang qua tiếp lời, “Ngẫm lại một cao nhân ẩn thế vài năm không tin tức, đột nhiên chạy đến địa bàn của cậu, nói muốn làm công cho cậu, cái này không quỷ dị sao?”
 
“Đúng đúng đúng.” Thẩm Kiều phụ họa, nháy mắt với Thẩm Cận, “Anh hai, rất có diễm phúc nha.”
 
Đã thấy Thẩm Cận nghiêng đầu, mặt không đổi sắc nhìn bọn họ.
 
“Đều đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm phải không?”
 
“Tốt lắm.” Thẩm Cận đứng lên, ngón tay chỉ phía chỗ ngồi của Hạ Ngôn. “Tìm cô ấy trở về cho anh, cô ấy bỏ bê công việc một ngày, các cậu bị trừ lương ba ngày.”
 
Thẩm Kiều: “...”
 
Chú bảy: “...”
 
Mọi người như chim tước bay tán loạn, ngoại trừ Lâm Vũ.

 
Trong tay cô cầm tác phẩm vừa thiết kế xong, có chút thấp thỏm nhìn về phía Thẩm Cận, muốn nói lại thôi.
 
Thẩm Cận nhìn về phía cô, “Có việc?”
 
Lâm Vũ do dự một chút: “Thẩm tổng, đây là sản phẩm tôi thiết kế mấy ngày nay, ngài nhìn một chút…”
 
“Đặt ở đó đi.” Thẩm Cận cầm chìa khóa xe, “Sản phẩm thiết kế trước mắt do Hạ Ngôn toàn quyền phụ trách, vì tránh lãng phí thời gian không cần thiết, lần sau tác phẩm thiết kế ra tốt nhất nên thông qua với cô ấy trước. Thiết kế sản phẩm dạng gì, cô ấy quyết định.”
 
Nói xong xoay người đi ra cửa.
 
Thẩm Cận cũng không thể nói rõ cảm giác là gì, trong lòng buồn phiền hoảng sợ, không khỏi nôn nóng, nhất thời không có biện pháp tiến vào trạng thái làm việc, muốn nhân lúc này đến nhà Hạ Ngôn một chuyến, xem một chút đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
 
Người vào thang máy, theo quán tính lại cầm điện thoại gọi cho cô.
 
Đầu bên kia vẫn là tiếng nhạc chuông quen thuộc, “mười năm” của Trần Dịch Tấn.
 
Nhạc chuông của cô vẫn là giai điệu này, từng đợt giai điệu trôi qua, vẫn là trạng thái không ai nghe máy.
 
Cửa thang máy mở ra, Thẩm Cận hung hăng ấn tắt, chân dài sải bước khỏi thang máy, ngẩng đầu rồi dừng bước lại, ánh mắt dán vào thân ảnh nhỏ nhắn ngược sáng.
 
Hạ Ngôn vừa nâng cổ tay nhìn đồng hồ, vừa túm lấy túi xách đang trượt từ vai xuống, vội vàng đuổi cho kịp thang máy, cách buổi làm chiều còn hai phút nữa, cô nghĩ còn kịp không bị lỡ buổi làm với hai phút này.
 
Bởi vì vội vàng nên tóc cô lộn xộn rũ xuống, che hơn phân nửa tầm nhìn, cô đâm thẳng vào một bức tường thịt.
 
Tay mò vào vén tóc lên, Hạ Ngôn hoang mang ngẩng đầu, chạm phải một khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc.
 
“Bây giờ mấy giờ rồi?” Thẩm Cận hỏi, giọng nói trong trẻo lạnh lùng.
 
Hạ Ngôn cúi đầu nhận sai: “Thực xin lỗi, tôi đến muộn.”
 
Thẩm Cận nghiêng đầu qua, “Nói gì không nghe rõ?” Giọng điệu vẫn cứng rắn như cũ.
 
Hạ Ngôn bối rối, mở túi xách lấy điện thoại ra, nhìn đến một loạt cuộc gọi nhỡ, cô có chút áy náy: “Xin lỗi, điện thoại để chế độ im lặng, tôi không chú ý đến.”
 
Thẩm Cận nhìn cô: “Có việc không thể tới sao không gọi điện thoại báo một tiếng?”
 
“...” Hạ Ngôn do dự chỉ chỉ phòng nhân sự, “Tôi… có xin nghỉ với phòng nhân sự…”
 

Thẩm Cận: “...”
 
Anh nhìn về phía Thẩm Kiều đã sắp hòa vào đám người ở quầy lễ tân: “Thẩm Kiều, em lại đây.”
 
Da đầu Thẩm Kiều như tê dại khi bị gọi thẳng đại danh, anh mới vừa trên lầu đi xuống tìm người, lại đụng trúng họng súng.
 
“Anh hai... “ Thẩm Kiều bất chấp khó khăn đến gần, “Có chuyện gì ạ?”
 
Thẩm Cận: “Hạ Ngôn có xin nghỉ với phòng nhân sự, tại sao không nói?”
 
Thẩm Kiều dù có miệng cũng khó trả lời: “Phòng nhân sự không có nói với em.”
 
Thẩm Cận: “Phòng nhân sự không nói, em không biết đi hỏi sao?”
 
Thẩm Kiều không dám lên tiếng, đây là anh hai đang giận chó đánh mèo, giận chó đánh mèo một cách đầy trắng trợn.
 
Đôi mắt nhỏ của cậu ta lén lút hướng về phía Hạ Ngôn: “Cứu tôi.”
 
Hạ Ngôn tự cảm thấy nên xin lỗi Thẩm Kiều, cô ho nhẹ: “Việc này không liên quan tới chú sáu, là chuyện của riêng tôi.”
 
Thẩm Cận chuyển hướng sang cô, nhìn cô rồi gằn từng tiếng một: “Cô Hạ, cấp trên trực tiếp liên lạc giao việc cho em là tôi, không phải người bộ phận nhân sự, lần sau có việc xin nghỉ phép, mời liên hệ trực tiếp với cấp trên, OK?”
 
Hạ Ngôn “a” một tiếng, cúi thấp đầu, thấp mi thuận mắt, một dáng vẻ khiêm tốn tiếp nhận.
 
Tâm của Thẩm Cận càng buồn bực thêm, anh hít một hơi thật dài, rồi chầm chậm thở ra, giọng điệu rốt cục đã bình tĩnh lại.
 
“Đi lên trước đi, nếu mệt mỏi thì về nhà nghỉ ngơi.”
 
Hạ Ngôn lắc đầu: “Tôi không sao.”
 
Cô theo Thẩm Cận trở về phòng làm việc, cô vừa đi vào một đám người giống như trông thấy quỷ, mở to hai mắt nhìn cô, nhìn chăm chăm đến nỗi Hạ Ngôn cảm thấy lo sợ.
 
“Mọi người… sao vậy?”
 
Từ Phỉ phản ứng trước tiên, cô ấy lập tức hưng phấn bay lại ôm lấy cô, “ Hạ Ngôn, rốt cuộc cô đã trở lại, tôi còn tưởng rằng cô đi mất rồi.”
 
Trong giọng nói còn mang theo giọng mũi.
 
Những người khác cũng theo cô ấy xúm lại, đều là đồng nghiệp cùng nhau dốc sức làm, vừa ôm cô vừa cười lại vừa nhảy, hỏi han ân cần.
 
Hạ Ngôn không nghĩ tới, cô chỉ xin nghỉ vài ngày thôi, sao lại có thể gây ra hiểu lầm lớn như vậy, cô không có thói quen thế này, nên thân thể cứng ngắc chịu trận cho bọn họ ôm, cũng không dám hỏi vì sao lại hiểu lầm là cô không quay lại, ánh mắt cô mang theo ý hỏi thăm nhìn về phía Thẩm Cận.
 
Thẩm Cận chỉ nhìn nàng bằng sắc mặt thản nhiên, để tùy ý mọi người kéo cô nói đủ thứ chuyện.
 
Ôm xong, Từ Phỉ bắt đầu mở loa phát thanh của bản thân: “Hạ Ngôn, cô không biết đâu, cô rời đi mấy ngày nay công ty chúng ta xảy ra biết bao chuyện lớn đấy.”
 
“Ngài Tào gia nhập công ty chúng ta.”
 

“Đáng ghét, Trình Kiếm, cậu không thể ngưng cướp lời tôi à.”
 
“Hai người các cậu, cái này có gì tốt mà tranh giành. Hạ Ngôn, cô không biết chứ, cách thức mà ông Tào xuất hiện cũng giống như người của ông ấy, rất truyền kỳ...”
 
“Hạ Ngôn, cô còn chưa thấy qua ông Tào tiền bối đúng không, người kia ở cùng rất vui, một chút làm giá cũng không có…”
 
Trong khung cảnh bảy miệng tám lời, Hạ Ngôn nhìn ông Tào trong miệng bọn họ đang chậm rãi đi về phía cô, nghiêng đầu đánh giá cô.
 
Hạ Ngôn: “...”
 
“ông Tào.”
 
“ông Tào.”
 
… Những người khác sôi nổi chào hỏi.
 
ông Tào nhìn Hạ Ngôn: “Cháu chính là nhà thiết kế kia?”
 
“...” Hạ Ngôn chẳng hiểu gì cả, sững sờ gật đầu: “Vâng…”
 
Tiếp theo nhìn thấy ông đưa tay ra với cô: “Chào cháu, tôi gọi là Tào Hoa, nhân viên mới nhậm chức tại công ty, về sau chỉ giáo nhiều hơn.”
 
Hạ Ngôn: “...”
 
Cô nhìn bàn tay giơ ra trước mặt mình, vẻ mặt mờ mịt.
 
Từ Phỉ nhìn cô kinh hỉ quá mức, lặng lẽ kéo kéo tay cô: “Đại sư muốn làm quen cô kìa.”
 
ông Tào ngẩng đầu nhìn về Thẩm Cận: “Thẩm tổng, nhà thiết kế nhỏ này có chút kiêu ngạo nha.”
 
Thẩm Cận nhìn ông một cái, lại nhìn Hạ Ngôn, rồi cười nhìn lại ông, giải vây cho Hạ Ngôn: “Cô ấy vẫn luôn ngưỡng mộ ông Tào, thường xuyên ở trước mặt tôi nhắc tới ngài, bây giờ bỗng nhiên gặp được thần tượng, có chút kích động thôi.”
 
Anh vỗ vai cô trấn an.
 
Hạ Ngôn lúng túng kéo kéo môi, cô cười không nổi, chuyển cho ông Tào ánh mắt hỏi thăm.
 
ông Tào cười đến mức cả gương mặt đầy ôn hòa: “Cô gái nhỏ, đừng nhìn ta như vậy, sẽ tổn thọ.”
 
“Về sau mọi người đều là đồng nghiệp, cháu cũng như mọi người đi, gọi ta một tiếng ông Tào là được rồi, không cần khách khí.”
 
Hạ Ngôn: “...”
 
Người bên ngoài nhỏ giọng giục cô: “Hạ Ngôn, gọi ông Tào.”
 
Hạ Ngôn mất một lúc lâu mới gượng gạo kìm nén xuất ra ba chữ: “Tào… ông Tào…”
 
Vẻ mặt ông Tào thỏa mãn, chủ động nắm lấy tay cô: “Rất hân hạnh được biết cháu.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận