Yêu lại từ đầu

 
Chương 64: 


 
Điện thoại rất nhanh đã kết nối được, giọng nữ khàn khàn truyền đến từ đầu dây bên kia: “A lô?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói quen thuộc, yết hầu của Thẩm Cận có chút nghẹn ngào.
 
Đợi không thấy có tiếng đáp lại Hạ Ngôn hoang mang hỏi ngược lại: “Thẩm tổng?”
 
Trầm mặc trong chốc lát, Thẩm Cận mở miệng với giọng khản đặc: “Là tôi, Hạ Ngôn.”
 
Đầu kia điện thoại lại có chút yên lặng.
 
Sự yên lặng lan tỏa trong đêm tối.
 
“Hạ Ngôn.” Hồi lâu, rốt cuộc Thẩm Cận lên tiếng, âm thanh khàn khàn: “Tôi muốn gặp em.”
 
“Thực… thực xin lỗi…” Trong tiếng hoảng hốt có chút nghẹn ngào, Hạ Ngôn cúp điện thoại.
 
Âm thanh “Tút tút” vang lên bên tai, Thẩm Cận thoáng giật mình, lại ngồi dậy thật nhanh, kéo cửa nhà ra đến gõ cửa nhà cách vách, vừa gõ cửa vừa gọi cho Hạ Ngôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Điện thoại không có người nhận, cửa cũng không mở.
 
Động tác gõ cửa của Thẩm Cận biến thành đập cửa, đập rất mạnh, vừa đập vừa kiên nhẫn gọi tên cô.
 
Cửa được kéo ra thật mạnh từ bên trong, Kỷ Trầm đang lau khô tóc đen mặt đứng ở cửa: “Quá nửa đêm ồn ào cái gì hả, có để cho… người khác yên tâm tắm rửa một cái hay không…”
 
Còn chưa phát tác xong cơn bực tức, cả người đột nhiên bị Thẩm Cận dùng sức đẩy sang một bên, anh đã mạnh mẽ xông vào, nhắm thẳng hướng phòng của Hạ Ngôn mà đi.
 
Kỷ Trầm đứng vững vàng lại được thì cả gương mặt càng đen hơn, vừa lau tóc vừa quay đầu nhìn Thẩm Cận: “Thẩm tổng thực xem nhà tôi là nhà anh à? Có tin tôi kiện anh tội tự ý xông vào nhà dân hay không?”
 
Nhìn thấy Thẩm Cận dùng sức đẩy cửa phòng của Hạ Ngôn, rồi động tác đẩy cửa ngừng lại, quay đầu lại hỏi mình: “Hạ Ngôn đâu?”

 
Kỷ Trầm vẫn thong thả lau tóc, nghiêng đầu lành lạnh nhìn Thẩm Cận: “Tìm em ấy có chuyện gì?”
 
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Cận cực kỳ căng thẳng: “Cô ấy đi đâu?”
 
Kỷ Trầm không đáp lời, vắt khăn lau tóc tùy tiện lên lưng ghế dựa, xoay người rót nước uống.
 
Thẩm Cận kiềm chế tính tình, cố hết sức làm cho giọng nói của mình ôn hòa: “Bác sĩ Kỷ, xin hỏi Hạ Ngôn đi đâu vậy? Tôi nhớ rõ cô ấy đã về nhà lúc hơn 8h.”
 
Kỷ Trầm giang hai tay: “Em ấy trở về lúc hơn 8h, tôi hơn 11h mới về, tôi làm sao mà biết?”
 
Thẩm Cận theo dõi anh ta một hồi, xoay người đẩy cửa phòng Hạ Ngôn lần nữa, đến phòng vệ sinh, ban công tìm một vòng, không có người.
 
Anh lại quay người đẩy ra cửa phòng của Kỷ Trầm, vẫn không có người.
 
Phòng bếp cũng không, ban công lớn cũng không có người.
 
Kỷ Trầm bưng ly nước, vừa uống vừa nhìn Thẩm Cận đang đi khắp nhà tìm người, mãi đến khi Thẩm Cận quay lại phòng khách lần nữa, mới nhún vai: “Tôi đã nói rồi, em ấy không ở nhà.”
 
Thẩm Cận không để ý tới anh ta, quay người đi ra cửa, trở về phòng cầm chìa khóa xe, tiếp tục gọi điện thoại cho Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn nhìn điện thoại trên sàn nhà không ngừng rung thì tái mặt, không dám nhận cuộc gọi đến.
 
Từ Giai Ngọc trở về phòng đi ngang qua thấy cô dựa lưng vào giường ngồi chồm hổm trên sàn nhà, sắc mặt không được tốt, lo lắng đi tới: “Sao vậy con, có phải lại khó chịu hay không?”
 
Hạ Ngôn mờ mịt ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với ánh mắt của mẹ cô, hai dòng nước mắt trượt xuống từ khóe mắt.
 
Từ Giai Ngọc bị cô dọa sợ: “Sao vậy con, xảy ra chuyện gì?”
 
Nhìn thấy bên chân Hạ Ngôn còn bày vali hành lý, bên trong mới đóng gói được phân nửa, lúc còn sớm cô trở về bảo ngày mai phải đi công tác vài ngày, trở về chuẩn bị hành lý, lúc đó cả người nhìn rất tốt, không nghĩ tới mới trong chốc lát cả người đều như biến thành một người khác như vậy.
 
Bà ngồi chồm hổm xuống bên cạnh Hạ ngôn, nhìn đáy mắt cô đầy nước mắt, bà cực kỳ đau lòng, cộng thêm lo lắng.
 
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả con? Có phải con khó chịu chỗ nào không? Chúng ta lên giường ngồi đã, trên sàn lạnh, đừng để bị lạnh.”
 
Bà khoát lên tay cô, muốn kéo cô đứng lên.

 
Hạ Ngôn chỉ lắc lắc đầu, nước mắt có chút không dừng được.
 
Điện thoại nằm trên sàn vừa mới ngưng lại rung lên lần nữa, theo phản xạ Từ Giai Ngọc nhìn sang, nhìn thấy hai chữ “Thẩm Cận” trên màn hình thì đưa tay sang.
 
“Đừng nhận…” Hạ Ngôn bối rối ngăn cản mẹ mình.
 
Từ Giai Ngọc lo lắng nhìn cô: “Con cãi nhau với Thẩm Cận?”
 
Hạ Ngôn lắc đầu: “Không có.”
 
Cho tới bây giờ vốn không có cãi nhau, chỉ là bỗng nhiên nghe được giọng của anh, đột nhiên rất ấm ức, rất khổ sở, không biết làm thế nào đối mặt với anh.
 
Không quen biết của cô và Thẩm Cận, kéo dài từ quá khứ cho đến hiện tại.
 
Từ Giai Ngọc đau lòng vỗ vỗ vai cô: “Giữa vợ chồng sẽ luôn có va chạm, có chuyện nói ra là tốt rồi, đừng giấu trong lòng.”
 
Hạ Ngôn khẽ gật đầu, hai mắt đong đầy nước mắt nhìn mẹ: “Mẹ, con có thể ở một mình không? Con thật sự không có chuyện gì.”
 
Từ Giai Ngọc gật đầu, đưa tay vuốt tóc cho cô: “Có chuyện gì gọi mẹ.”
 
Lúc đi ra ngoài bà khép cửa phòng lại.
 
Cảm xúc của Hạ Ngôn ổn định hơn chút, di động của cô vẫn còn đang rung, cuộc gọi của Thẩm Cận tiếp nối hết cuộc này đến cuộc khác.
 
Cô do dự một lúc, cầm điện thoại lên.
 
“A lô…” Giọng nói sau khi khóc xong, rất khàn.
 
Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, Thẩm Cận cũng đáp lại với giọng khàn khàn: “Hiện tại em đang ở đâu?”
 
Hạ Ngôn im lặng một lúc, nhẹ giọng hỏi anh: “Đây là đâu?”
 

“Đồng Đồng… có khỏe không?”
 
“Tôi… còn sống không?”
 
Ba câu hỏi, Thẩm Cận hoàn toàn im lặng rồi, xe chầm chậm dừng lại, điện thoại dán bên tai trượt đi một chút.
 
Ngoài cửa xe bóng đêm dài đặc, bầu trời dần dần yên tĩnh.
 
Đêm khuya An Thành, quen thuộc, yên tĩnh, không phân biệt rõ hư và thực.
 
“Thẩm Cận.” Giọng của Hạ Ngôn khàn khàn vang lên trong đêm tối, “Ngày đó… còn chưa kịp nói lời từ biệt với anh, em thật ra… cũng không phải là không muốn gặp anh, nhưng thật sự không còn sức lực rồi. Cảm ơn anh đã chăm sóc em nhiều năm như vậy, em rất biết ơn anh, thật đó.”
 
“Chỉ…” Môi Thẩm Cận khẽ nhúc nhích, thấp giọng hỏi cô: “Chỉ có biết ơn thôi sao?”
 
Hạ Ngôn không nói gì, im lặng một hồi, cố ý làm cho giọng mình trở nên ung dung hơn: “Anh xem, chúng ta thế này cũng rất kỳ quái, anh nói xem, lúc này có phải em đang báo mộng cho anh hay không?”
 
Thẩm Cận không đáp lại.
 
“Hiện tại em đang ở đâu?” Anh khẽ hỏi, “Anh muốn gặp em.”
 
“Sau đó thì sao?” Cô hỏi, âm thanh rất nhẹ.
 
Đầu dây bên kia không có hồi âm.
 
“Thẩm Cận, em buông tay, anh cũng như thế đi.” Cô nói, “Anh với Lâm Vũ là thật cũng tốt, giả cũng tốt, em đều không trở về được. Đời người dài như vậy, dù sao vẫn sẽ gặp được một hai người thực sự muốn đi hết cả cuộc đời.”
 
“Nếu có một ngày, anh thật sự gặp được người anh thật lòng thích, nhất định phải nhớ nói cho người ta.” Cô cười khẽ, “Có hiểu lầm giải thích là tốt rồi, có người khi dễ cô ấy thì giúp cô ấy một chút…”
 
Giọng nói bỗng trở nên nghẹn ngào, Hạ Ngôn dừng một chút: “Về sau Đồng Đồng phải làm phiền anh rồi, nếu anh thật sự không có cách chăm sóc con bé, cứ cho con bé về nhà ba mẹ em. Em cúp máy.”
 
Âm thanh “Tút tút” truyền đến, Thẩm Cận vẫn duy trì dáng ngồi lúc nãy không thay đổi, dạ dày co rút đau đớn, cảm thấy đau đớn đến nghẹt thở, từ lục phủ ngũ tạng lan ra khắp toàn thân.
 
“Đây là đâu?”
 
“Đồng Đồng... có khỏe không?”
 
“Em… còn sống không?”
 
“Anh nói, lúc này có phải em đang báo mộng cho anh không?”
 
Anh từ từ nhắm mắt lại, dáng vẻ Hạ Ngôn bị vải trắng quấn kín, lẻ loi nằm trong đất, mỗi ngày anh mở mắt trong căn phòng trống rỗng… Hình ảnh lần lượt vụt qua trong đầu, hốc mắt anh chua xót, giống như có cái gì đó cấp bách muốn tuôn ra.

 
Thẩm Cận mở mắt ra, hơi ngẩng đầu lên, ép cho nước mắt chảy ngược vào, anh lấy điện thoại ra, gửi cho Hạ Ngôn một tin nhắn: Người mà trong lòng rất thích rất thích, anh đã gặp rồi, chỉ là đã quên nói cho cô ấy. Sẽ không bao giờ có người thứ hai.
 
Hạ Ngôn nhìn tin nhắn kia, những giọt nước mắt vừa bị cô ép chảy ngược vào giờ lại chảy xuống, cô không hồi âm lại tin nhắn kia, chống khuỷu tay lên ván giường rồi ngồi xuống giường, tay kéo chăn, cuộn tròn trong ổ chăn.
 
Thẩm Cận nhìn chằm chằm di động một lúc lâu, cảm giác ngực hít thở không thông từ từ dịu lại, anh khởi động xe lần nữa, lái về hướng nhà Hạ Ngôn.
 
Khoảng cách từ công ty đến nhà cô khá xa, đoạn đường này phải đi hơn 1h30 phút.
 
Cửa được mở ra ngay khi Thẩm Cận vừa gõ, Từ Giai Ngọc đứng ở cửa, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
 
“Hạ Ngôn… có ở đây không ạ?” Anh hỏi.
 
Từ Giai Ngọc gật đầu, nhưng không có ý định nhường cửa cho anh vào, chỉ nhẹ giọng hỏi anh: “Con với con bé sao vậy? Vừa nãy lúc thu dọn hành lý còn rất tốt, đang dọn đột nhiên lại khóc.”
 
“Chỉ là có chút mâu thuẫn nhỏ. Là chuyện do con.” Thẩm Cận nhìn nhìn vào trong nhà, “Mẹ, con có thể vào nhìn cô ấy không?”
 
Từ Giai Ngọc lưỡng lự rồi gật đầu, kéo cửa ra.
 
Hạ Ngôn đã ngủ.
 
Thẩm Cận đẩy cửa ra thấy cô đang co người lại trong chăn, nằm trên giường theo chiều ngang, chăn chỉ đắp ngang eo, giày còn chưa cởi ra.
 
Thẩm Cận đi đến tháo giày cho cô, nhẹ nhàng thả hai chân cô lên giường, kéo chăn qua đắp lên, động tác của anh rất nhẹ nhưng vẫn làm cô thức giấc.
 
Thẩm Cận nhìn cô từ từ mở mắt, trong đôi mắt sưng đỏ còn có chút mơ hồ do vừa tỉnh.
 
Bàn tay của Thẩm Cận nhẹ nhàng duỗi về phía cô, khẽ run.
 
Khi ngón tay anh dừng trên mặt cô, ánh mắt cô cuối cùng nhìn về phía anh, hoang mang kêu lên một tiếng: “Thẩm Cận?”
 
Lại có chút vui mừng nhỏ: “Anh cũng tới rồi sao?”
 
Còn mang theo chút nhút nhát, hỏi xong lại xấu hổ kéo chặt cái chăn trên người mình, ánh mắt tránh né, thật sự không dám nhìn thẳng vào anh, vẫn như năm đó.
 
Ngón tay của Thẩm Cận dừng trên gương mặt Hạ Ngôn có chút cứng nhắc, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
 
Ý thức được anh không thoải mái, Hạ Ngôn hoang mang ngẩng đầu: “Anh sao vậy?”
 
Thẩm Cận lắc đầu không nói gì, đưa tay qua, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận