Yêu lại từ đầu

 
Chương 65:


 
Thân thể Hạ Ngôn có chút cứng ngắc để mặc anh ôm, đầu óc còn có chút hỗn loạn, một vài ký ức trước khi ngủ chợt ùa về, bao gồm câu rất thương anh mà cô đã nói với Thẩm Cận, có thể hủy bỏ cuộc hôn nhân này hay không, anh cường hôn cô, cô cùng đi ăn cơm với Trình Khiêm, và còn có câu nói hãy buông tay, mỗi một động tác, mỗi câu nói đều hết sức rõ ràng, nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao bản thân phải nói như vậy, chỉ là đầu cô giống như bị cái gì đó đè ép, nặng nề có chút khó chịu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Cận rõ ràng cảm nhận được cô không yên lòng, rũ mắt nhìn cô.
 
Cô miễn cưỡng mím môi nhìn anh, nhưng không thể cười được, trong đầu nặng nề khiến cô lẩn tránh ánh mắt anh.
 
Thẩm Cận phân biệt được loại né tránh này, anh nhớ tới lời cô nói khi nãy, cô đã muốn buông tay, nhớ tới lời anh hỏi cô, có phải đã có người mình thích rồi không, cô nói cho anh biết cô rất yêu anh ta, có thể giải trừ quan hệ hôn nhân này hay không, người đang ở trước mắt lại giống như cách muôn sông nghìn núi.
 
Cảm giác mất đi rất nặng nề, nhưng lại cố tình không muốn buông tay.
 
“Hạ Ngôn.” Anh khẽ gọi tên cô, mắt nhìn cô, “Em không phải là không muốn anh có phải không?”
 
Ánh mắt cô hơi thất thần, có chút hoang mang, sau đó lắc đầu: “Không có.”
 
Thẩm Cận: “Không có thích người khác sao?”
 
Đáp lại anh là cái lắc đầu kiên định của cô: “Không có.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Môi Thẩm Cận khẽ nhúc nhích, nặng nề trong lòng anh cũng không vì phủ nhận của cô mà trở nên thoải mái, bây giờ cô không thích, nhưng cô nhớ lại cuộc sống hôn nhân ở 5 năm kia sao?
 
Vừa rồi trong điện thoại rõ ràng cô còn rất tốt, anh nghĩ mãi không rõ, sao vừa mới nhắm mắt ngủ chốc lát, cô lại không nhớ rõ.
 
“Anh sao vậy?” Nhìn vẻ mặt cứng lại của anh, cô do dự hỏi, trong ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng.
 
Thẩm Cận lắc đầu, hỏi cô: “Em lại không nhớ rõ Đồng Đồng rồi phải không?”
 
Cô do dự, nhớ tới lời nói trong điện thoại vừa rồi, nếu không có cách chăm sóc sẽ đưa về nhà ba mẹ cô, trong đầu cô như có đồ vật gì đó chặt đứt trí nhớ của cô thành từng lớp.
 
“Hạ Ngôn?” Giọng nói của anh kéo cô trở lại, cô lắc đầu.
 
Thẩm Cận không nói nữa, ôm lấy cô.
 
Từ Giai Ngọc ở bên ngoài gõ cửa, rất không yên tâm về hai người bên trong.
 
Lúc bà đẩy cửa ra Thẩm Cận đã buông Hạ Ngôn ra rồi, hai má Hạ Ngôn ửng đỏ, không dám nhìn mẹ mình, bà nhìn hai người đã không còn chuyện gì.
 
Từ Giai Ngọc thở phào nhẹ nhõm, khuyên hai người đi ngủ sớm một chút, rồi đi ra ngoài.
 

Đã hơn 3h, Hạ Ngôn còn chưa tắm, sau khi trở về liền vội vàng thu dọn hành lý, sau đó bởi vì Thẩm Cận mà khóc một hồi, nhắm mắt ngủ một lát, bây giờ tỉnh lại cũng không có buồn ngủ, dứt khoát đứng dậy tắm rửa, sau khi tắm xong thì thu dọn hành lý cho xong. Khi xong trời đã sắp sáng, cũng chưa đi ngủ.
 
“Đi ngủ một chút đi.”
 
Thẩm Cận kéo cô lên giường, đắp chăn xong, cô mở to mắt đáng thương nhìn anh: “Em ngủ không được.”
 
“Lát nữa còn phải đi làm.”
 
Cô túm chăn muốn đứng dậy, lại bị Thẩm Cận đè vai ép nằm xuống.
 
“Trễ giờ làm cũng không sao, nghỉ ngơi trước.”
 
“Nhưng mà…”
 
“Anh là ông chủ, anh quyết định.” Thẩm Cận đắp chăn cho cô xong, “Trước cứ ngủ một chút.”
 
Cô lúng ta lúng túng “dạ” một tiếng, không dám kiên trì nữa.
 
Thẩm Cận nhìn cô từ từ nhắm mắt lại, không nỡ đi ngủ, cũng không dám đi ngủ.
 
Cô ngủ ngon giấc, luôn chìm vào giấc ngủ trước anh, rất lâu trước kia anh đã có thói quen cứ yên tĩnh như vậy nhìn cô đi vào giấc ngủ, không vì cái gì khác, đó là sự an tâm, kiên định.
 
Rốt cuộc là nghĩ đến công việc, Hạ Ngôn chỉ nhắm mắt ngủ hai tiếng đã tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy Thẩm Cận đang nhìn cô, một ánh mắt nín thở chờ đợi thêm dáng vẻ thận trọng, không nhúc nhích.
 
Cô xòe hai tay, quơ quơ trước mặt anh.
 
Ánh mắt anh đối diện với cô.
 
Cô ngượng ngùng cười cười: “Anh sao vậy, choáng váng?”
 
Khóe miệng anh kéo ra một đường cong rõ ràng, cúi đầu “ừ” một tiếng, trán anh khẽ để lên trán cô, yên lặng một lát, lại hôn cô, hôn rất dịu dàng rất thân mật, nước bọt quấn quýt, không kịch liệt.
 
Một lúc lâu anh mới thoáng buông cô ra, đôi mắt khép hờ.
 
“Hạ Ngôn, anh vừa muốn em nhớ lại, lại sợ em nhớ lại.”
 
Giọng nói anh khàn khàn trầm thấp truyền đến, cô nghe được nửa hiểu nửa không.
 
Anh không nói thêm nữa, dùng ngón tay cái khẽ xoa nhẹ trán cô, lại cúi đầu hôn cái nữa.
 
Lúc đến được công ty đã hơn 10 giờ.
 
Thẩm Kiều vội vã chào đón: “Anh hai, không phải nói 8h30 phải tập họp à, sao giờ mới đến vậy?”
 

“Có chút việc.”
 
Thẩm Cận đáp lại, quét mắt qua văn phòng, ánh mắt Lâm Vũ cũng nhìn lại, đứng lên, rụt rè lên tiếng chào hỏi: “Thẩm tổng.”
 
Thẩm Cận khẽ thở ra một hơi, nhìn hướng Thẩm Kiều: “Nói phòng tài vụ kết toán tiền lương tháng này cho cô Lâm, và quyết toán thêm 3 tháng trợ cấp thôi việc theo hợp đồng.”
 
Sắc mặt Lâm Vũ bỗng chốc chuyển sang trắng bệch, toàn bộ người trong văn phòng cũng thoáng cái lâm vào hoảng hốt, đưa mắt nhìn nhau không biết đã xảy ra chuyện gì.
 
Thẩm Kiều cũng mang một vẻ mặt mông lung, cẩn thận nhìn hướng Thẩm Cận: “Anh hai, đã xảy ra chuyện gì sao?”
 
“Không có việc gì. Năng lực làm việc của cô Lâm tốt lắm, tuy nhiên phong cách thiết kế có thể không phù hợp lắm với định vị thương hiệu của công ty, đổi chỗ làm, cô Lâm sẽ có không gian tốt hơn để phát huy.”
 
Lâm Vũ khóc rồi, sắc mặt tái nhợt dọa người, nhìn vào muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu.
 
Toàn bộ người trong phòng đều lo lắng nhìn về cô ta, không ai dám lên tiếng, không biết người kế tiếp bị cắt giảm có phải là mình hay không.
 
Thẩm Cận không để ý những người khác, kéo Hạ Ngôn qua muốn đi về phòng làm việc, bị Hạ Ngôn trở tay kéo lại.
 
Thẩm Cận quay đầu nhìn cô.
 
Hạ Ngôn do dự nhìn Lâm Vũ, có chút đau lòng cô ta.
 
“Em cảm thấy anh như vậy không đúng.” Cô lưỡng lự nói.
 
Thẩm Cận: “...”
 
Trở tay lôi cô vào phòng làm việc.
 
“Chuyện của cô ta em đừng quản.” Anh nói.
 
“Lâm Vũ từ sau khi nhận việc vẫn liên tục cố gắng, năng lực làm việc ai có mắt đều nhìn thấy được, anh vô duyên vô cớ đuổi người như vậy, sẽ làm lòng người nguội lạnh.” Hạ Ngôn ngửa đầu nhìn anh, đáng thương, “Công ty thật vất vả mới đồng lòng, anh còn muốn làm như vậy, ai còn dám đi theo anh chứ.”
 
“Hơn nữa cô ta cũng không phạm phải sai lầm gì, anh làm vậy, nhiều người đả kích anh, em nhìn thấy đều cảm thấy khó chịu.”
 
Thẩm Cận nhìn cô: “Cô ta mơ ước chồng em, có tính là sai lầm không?”
 
Hạ Ngôn: “...”
 
Cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Anh đang nói chuyện tối qua khi tan làm sao? Nhưng mà em thấy cô ta giống như chỉ muốn tranh thủ cơ hội cùng đi ra ngoài công tác với chúng ta thôi mà, nhân viên làm việc tích cực chút cũng không được sao?”
 
Thẩm Cận: “...”
 

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, cửa bị đẩy ra, Lâm Vũ thút thít đứng ở cửa, cắn môi dưới, hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn về anh: “Thẩm tổng, tôi có thể biết nguyên nhân thực tế tôi bị sa thải không?”
 
Phía sau cô ta, là người trong một phòng cẩn thận nhìn sang, ánh mắt đều để lộ lo lắng, mỗi người đều cảm thấy bất an.
 
Hạ Ngôn lén lút túm cổ tay áo Thẩm Cận, thấp giọng nói: “Hôm nay anh có thể vô duyên vô cớ sa thải Lâm Vũ, những người khác cảm thấy ngày mai sẽ có thể vô duyên vô cớ đến phiên mình, cũng không có biện pháp an tâm cùng nhau làm tiếp với anh.”
 
“Nếu anh thật sự không muốn dùng cô ấy, không thể để qua một giai đoạn lại tìm cơ hội sa thải sao?”
 
Thẩm Cận mím môi không nói, anh có thể qua được một giai đoạn nữa hay không đều không thể nào biết được.
 
“Chú sáu.” Thẩm Cận lạnh lùng gọi Thẩm Kiều một tiếng, không ai dám lên tiếng.
 
Hạ Ngôn len lén nhìn Lâm Vũ, thấy vẻ mặt Lâm Vũ mờ mịt nước mắt hỗn loạn cảm thấy đáng thương, những người khác ở phòng ngoài cũng mất hẳn tươi  cười trên mặt, mọi người đều mang vẻ mặt không yên và cam chịu.
 
Cô khẽ nhấp môi ngẩng đầu nhìn Thẩm Cận, dùng âm thanh chỉ vừa đủ để anh nghe thấy: “Nếu Lâm Vũ không làm, em cũng không làm.”
 
Thẩm Cận: “...”
 
Cô vẫn cắn môi, quật cường cùng giằng co với anh.
 
Thẩm Kiều cũng cười gượng đến hòa giải: “Anh hai, người vừa vào công ty, ngay từ đầu không hiểu thấu ý nghĩa của thương hiệu chúng ta rất bình thường, luôn phải có một quá trình. Nếu sau khi thử việc, Lâm Vũ vẫn không có cách lĩnh ngộ, đến lúc đó lại hủy bỏ hợp đồng lao động cũng không muộn mà, đúng không?”
 
“Công ty không phải trường học.” Giọng nói Thẩm Cận lạnh nhạt, “Tới nơi này là lãnh lương, không phải trả học phí.”
 
Nhìn nhìn Thẩm Kiều nói tiếp: “Còn đang kì kèo cái gì?”
 
Hạ Ngôn buông tay anh ra: “Vậy cũng để phòng tài vụ kết toán luôn tiền lương của em.”
 
Đứng lại bên cạnh Lâm Vũ.
 
Thẩm Cận: “...”
 
Bàn tay hướng về phía cô: “Em lại đây!”
 
Hạ Ngôn mím môi không chịu đi qua.
 
Lâm Vũ quay đầu nhìn Hạ Ngôn, ánh mắt phức tạp.
 
Hạ Ngôn mỉm cười với cô ta, trấn an cô ta, chủ động khoác tay lên tay cô ta.
 
Giọng nói Thẩm Cận đè nén cơn giận: “Hạ Ngôn, em lại đây.”
 
Cô lắc đầu, ôm tay Lâm Vũ không buông.
 
“Em cùng Lâm Vũ rất hợp, thẩm mỹ cùng phong cách yêu thích của chúng tôi đều rất giống nhau, em thích làm việc cùng với cô ấy.”
 
Thẩm Cận: “...”
 
Anh trực tiếp không để ý tới cô, xoay người đi ra ngoài.
 
Thẩm Kiều nhìn anh đi xa, cười hì hì nhìn sang Lâm Vũ: “Không có việc gì, quay về làm việc đi, vừa nãy theo tôi là anh hai đang làm một bài kiểm tra nhỏ, anh ấy dùng người tương đối coi trọng tố chất tâm lý, thường bất ngờ đặt câu hỏi để kiểm tra mọi người, Hạ Ngôn lúc mới vào cũng đã bị dọa qua.”

 
Vụng trộm hướng về phía Hạ Ngôn nháy mắt.
 
Hạ Ngôn không được nhạy bén lắm tiếp lời: “Đúng… đúng vậy… Anh ấy biết cô rất… rất muốn cùng chúng tôi cùng đi tìm cái… cây mây kia, nhưng lại sợ… cô không chịu khổ nổi, mới cố ý lấy cái đề nghị kia kiểm tra cô.”
 
“Đúng đúng đúng.” Thẩm Kiều mặt mày tươi cười vui vẻ tiếp lời, nhìn về phía mọi người: “Đều không còn gì nữa, không còn gì nữa, quay lại làm việc đi.”
 
Không khí vốn dĩ căng thẳng được nới lỏng hơn chút.
 
Lâm Vũ lưỡng lự nhìn về Hạ Ngôn và Thẩm Kiều: “Vậy có phải là nói tôi có thể đi cùng mọi người phải không?”
 
Hạ Ngôn: “...”
 
Và Thẩm Kiều cùng nhìn nhau, Thẩm Kiều vỗ tay: “Uhm, đúng, trên lý thuyết là có thể. Có điều trên núi không thể so với thành thị, vừa mệt lại vừa bẩn tôi cảm thấy…”
 
“Tôi không sợ mệt.” Lâm Vũ vội vàng ngắt lời.
 
Thẩm Kiều: “...” thoáng cái mất luôn ngôn ngữ.
 
Lúc này điện thoại di động của Hạ Ngôn vang lên, là Thẩm Cận gọi: “Còn chưa xuống?”
 
Hạ Ngôn do dự nhìn Thẩm Kiều và Lâm Vũ: “A, vâng.”
 
Thẩm Kiều thu dọn trên bàn cùng đi xuống, Lâm Vũ cũng tự giác đi theo.
 
Hạ Ngôn bước từng bước mà rối rắm ảo não, mới ra khỏi thang máy đã nhìn thấy từ phía xa Thẩm Cận đang ngừng xe ở cửa tòa nhà, đi cùng còn có chú bảy và xe những người khác, đều đã chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát.
 
Thẩm Cận đứng trước xe chờ cô, nhìn thấy cô ra khỏi thang máy liền ngoắc cô, dừng lại nửa chừng khi ánh mắt nhìn thấy hai người phía sau lưng cô.
 
Thẩm Kiều cười vẫy tay đáp lại Thẩm Cận: “Tới rồi.” 
 
Lâm Vũ cúi thấp đầu thấp thỏm không dám nhìn Thẩm Cận.
 
Hạ Ngôn cũng không dám nhìn qua, cô không muốn can thiệp quyết định của Thẩm Cận, chỉ sợ hành động vô duyên vô cớ sa thải Lâm Vũ làm cho lòng người mới vừa vất vả hợp lại lại tan ra, đoàn đội mới không thể so thực lực với công ty lớn, bọn họ chỉ có thể dựa vào bài tình cảm.
 
Chỉ là phản ứng của Lâm Vũ vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của cô, cô không có thói quen cự tuyệt người khác, không biết làm sao uyển chuyển cự tuyệt người khác lại không bị tổn thương cảm xúc.
 
Ánh mắt Thẩm Cận nhìn hướng cô, lại liếc nhìn Lâm Vũ, ý tứ thẩm vấn rất rõ ràng.
 
Hạ Ngôn cúi thấp đầu không dám lên tiếng.
 
Thẩm Cận nắm lấy tay cô xách qua một bên, dùng đầu ngón tay chỉ một cái thật mạnh lên trán cô: “Có biết mình đang làm gì hay không?”
 
“Thực xin lỗi.” Giọng nói nhỏ xíu yếu như muỗi kêu, chỉ có mình anh nghe được.
 
Thẩm Cận khẽ thở ra một hơi, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói thật nhỏ bên tai cô: “Hạ Ngôn, ngày nào đó em nhớ ra rồi, đừng có sẩy tay tự chém mình.”
 
Sau đó lúc Hạ Ngôn đang ngây ngốc ngẩng đầu, anh cúi đầu hôn cô.
 
Mọi người ở hiện trường hóa đá, kể cả Lâm Vũ, kinh ngạc nhìn hai người ôm hôn.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận