Chương 69
Sự dịu dàng quen thuộc cùng với nụ hôn dần sâu thêm của anh ùn ùn kéo đến, hơi thở lúc này đều là hương vị của anh, bàn tay anh dừng lại sau gáy cô để kéo gần khoảng cách giữa anh và cô, trong mắt là mặt mày đẹp mắt của anh, mi mắt khẽ cong che đi tròng mắt sạch sẽ sâu sắc bình thản của anh, môi lưỡi anh từ từ tiến sâu hơn làm cho giữa trán anh nhuốm lên sắc tình nhàn nhạt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu óc Hạ Ngôn mơ hồ lợi hại, từ lúc sáng thức dậy nhìn thấy anh toàn bộ cảm xúc của cô bị kẹt lại như con sóng nhỏ không biết tên, trước mặt cô, là anh, vừa dường như không phải anh, cô không phân biệt được rõ ràng.
Dáng vẻ hốt hoảng của cô làm cho anh đối với cô gần như là tôi cần tôi cứ lấy, từ dịu dàng đến thô bạo, lại dừng lại, động tác của anh dừng lại, môi không rời khỏi môi cô, chỉ ngước mắt nhìn cô.
Dáng vẻ sững sờ của cô đổi lấy một cái cắn nhẹ của anh trên môi cô.
Cô nhìn con ngươi của anh rốt cuộc bắt đầu có tiêu cự.
Môi anh hơi rời môi cô, trán nhẹ nhàng tựa vào trán cô, hôn cô khi thả cô vào trong xe, hơn nửa người anh còn ở ngoài xe, anh dựa vào lòng bàn tay cô dùng chống đỡ thân thể anh tới gần cô.
Hạ Ngôn đối diện với ánh mắt anh, nhẹ giọng hỏi anh: “Anh là ai?”
“Anh là Thẩm Cận.” Anh nói.
“Thẩm Cận nào?” Giọng nói vẫn rất nhẹ như trước đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt anh chậm rãi rơi vào tiêu cự trong con ngươi của cô: “Còn có Thẩm Cận thứ hai sao?”
Có không?
Không có.
Từ đầu đến cuối cũng chỉ có một Thẩm Cận, chỉ khác nhau ở chỗ nhớ rõ và không nhớ mà thôi.
Cô rũ mi mắt, bàn tay nhẹ nhàng dừng trước vai anh, nhẹ nhàng đẩy ra.
Thẩm Cận rũ mắt nhìn về bàn tay trước vai mình, không nói.
Lưng Hạ Ngôn nhẹ nhàng dán vào ghế.
“Đi về trước đi.” Cô nói khẽ.
Thẩm Cận im lặng một hồi, gật đầu.
Dọc theo đường đi ai cũng không nói chuyện, theo thói quen im lặng, trạng thái bình thường của anh và cô trong 5 năm đã qua.
Hạ Ngôn cũng đã quen với loại im lặng này, không bị đè nén, hay bất bình, chính là bình thản, yên tĩnh.
Trên đường Thẩm Cận sắp xếp xe tải, tài xế và công nhân đốn cây đến núi hỗ trợ, màn đêm vừa buông thì mấy người kia đã quay lại với hăng hái ngút trời, cùng đem về ngoại trừ nhóm mây loại trắng Hạ Ngôn tìm được, còn có một lượng lớn đường kính nhỏ hơn, thích hợp dùng làm vật liệu bện.
Vừa đi vào quầy tiếp tân trong đại sảnh tòa nhà,từ xa đã thấy Thẩm Cận và Hạ Ngôn cùng nói chuyện trong khu nghỉ ngơi, Thẩm Kiều liền nắm một bó mây đi về hướng Thẩm Cận: “Anh hai, đồ tốt.”
“Đây là một loại tỉnh đằng tụi em vừa tìm được.” Thẩm Kiều đưa tới cho Thẩm Cận, “Anh xem, tính mềm dẻo cực kỳ tốt, hơn nữa da còn có lấm tấm, có thể làm đồ trang trí tự nhiên.”
Thẩm Cận lấy tới uốn uốn, nhìn về cậu ta: “Em tìm?”
Thẩm Kiều nắm lấy Lâm Vũ đứng sau lưng đẩy về trước: “Em không dám kể công. Lâm Vũ tìm.”
Cúi đầu lấy từ trong túi ra bản vẽ: “Anh xem, Lâm Vũ thiết kế tác phẩm, chính là lấy loại mây này làm nguyên liệu chế ra hoa văn đan quấn quanh và bề mặt dạng tầng, có phải rất tinh xảo hay không?”
Thẩm Cận cầm lấy nhìn nhìn, nhìn sang phía Lâm Vũ: “Làm sao cô biết loại mây này áp dụng loại thiết kế này?”
“Ông nội tôi và ba tôi đều làm thiết kế mây nghệ thuật, trước kia trong nhà mở qua nhà máy, chỉ là về sau lại thất bại, mới trước đây tôi theo ba tôi đi núi tìm cây mây, nhưng ba tôi không thấy loại này, tôi thấy chúng có bề ngoài đẹp mắt nên cắt một ít đem về, làm thử, phát hiện tính dẻo không kém hơn những loại khác.”
Lâm Vũ nhỏ giọng đáp lại, bởi vì chuyện sa thải ngày hôm qua đến giờ trong lòng vẫn còn lo sợ, cả người cô ta nhìn có chút sơ sệt, khi đáp lời dè dặt hơn rất nhiều.
Thẩm Cận gật đầu không nói gì, nhìn chăm chú bản thảo thiết kế của cô ta.
Người trong văn phòng đối diện ở xa xa nhìn thấy một màn này, nhớ tới chuyện ngày hôm qua Thẩm Cận đã dặn dò trước khi đi ra ngoài, sau hồi lâu rối rắm, cô ta cầm đơn từ chức đi tới, lo sợ gọi Thẩm Cận một tiếng: “Thẩm tổng.”
Thẩm Cận nhìn cô ta: “Chuyện gì?”
“Sáng hôm qua Thẩm tổng có phân phó cho tôi…” Cô ta cẩn thận di chuyển về phía Thẩm Cận, chần chờ nhìn Lâm Vũ, giọng nói không tự giác hạ thấp hơn, “Sáng qua Thẩm tổng dặn dò tôi việc xử lý cho Lâm Vũ từ chức… có cần tiếp tục hay không ạ?”
Giọng nói đã tận lực đè thấp xuống, nhưng rốt cuộc là ở trước mặt lãnh đạo xác nhận tin tức, âm lương vẫn là không nhỏ, không chỉ Thẩm Cận nghe được, Lâm Vũ, Thẩm Kiều nghe được, Hạ Ngôn cũng nghe được không tự giác nhìn về phía Thẩm Cận.
Thẩm Cận có nhớ chút chút là có chuyện như vậy, nhưng cùng giống với vài lần trước đây, nghĩ không ra nguyên nhân vì sao làm như vậy.
Thẩm Cận hơi nhíu mi tâm lại, cố ý tìm ra một vài nguyên nhân, từ đêm trước khi anh gọi cuộc điện thoại kia cho Hạ Ngôn, vẫn là lần đối thoại không rõ ý tứ hàm xúc, anh canh giữ cô một đêm, đến công ty không hỏi nguyên do cương quyết sa thải Lâm Vũ, Hạ Ngôn ngăn anh lại…
Người chuyên trách bên nhân sự chần chờ nhìn anh: “Thẩm tổng.”
Thẩm Cận nhìn bảng thiết kế trong tay, nhìn về phía cô ta: “Trước cứ giữ lại đi.”
Cảm xúc của Lâm Vũ có chút khống chế không được, tay bụm miệng, nhìn như muốn khóc.
Thẩm Kiều vỗ nhẹ vai cô ta, mặt mày hớn hở: “Tôi nói rồi mà, anh hai tôi là người tiếc người tài, người có tài hoa anh ấy không nỡ buông tay.”
Hạ Ngôn nhìn Thẩm Kiều, bất giác mỉm cười, nhớ tới vài năm kia, cậu ta cũng thế, chú bảy cũng vậy, đều sớm cùng Lâm Vũ chơi chung trong vòng bạn bè, bọn họ là đồng nghiệp, đồng nghiệp cộng sự nhiều năm, mỗi ngày 8 giờ, một tuần 5 ngày, một tháng 22 ngày, một năm còn có ít nhất 264 ngày sớm chiều chung đụng, trong một tập thể như vậy, tình cảm một nhóm như vậy rất bình thường. Cô hàng năm buồn bực ở nhà, lại không giao tiếp với bọn họ nhiều, hơn nữa tính tình không phải người quá cởi mở, bọn họ ở trước mặt cô nhiều hơn chính là một loại kính trọng cùng cảm giác khoảng cách, cũng do vậy ở cùng một chỗ với bọn họ thì cô càng giống như một người ngoài.
Hạ Ngôn không thể nói rõ tư vị giờ phút này là gì, không phải oán Thẩm Cận, anh là luyến tiếc người tài, Lâm Vũ đúng là có tài hoa, có năng lực, cũng chịu khổ được, cô ở bên cạnh Thẩm Cận vài năm, an bài công việc của anh đâu vào đấy, cô không biết bọn họ chung đụng lén lút thế nào, chỉ là nếu bên người cô xuất hiện một người thân cận riêng tư như vậy, cô nghĩ cô có lẽ sẽ thất thủ.
Ngày hôm qua chuyện cô làm trong lúc vô ý thức, hôm nay Thẩm Cận đã lặp lại trong vô ý thức, ngoại trừ cô đánh bậy đánh bạ bước vào vòng công tác của bọn họ, trở thành biến số duy nhất, Hạ Ngôn phát hiện, cô dường như vẫn là vô ý lặp lại quỹ tích của 5 năm trước, nhân sinh của cô vẫn là không trốn khỏi Thẩm Cận.
Cái này có phải không có ý nghĩa hay không, cứ u mê như vậy đến năm thứ 5, cô vẫn sẽ chết đi? Vậy Đồng Đồng đâu?
Tâm tư cô bỗng chốc hỗn loạn, Hạ Ngôn nhớ tới lời thề son sắt khi vừa tỉnh lại, muốn biết cuộc đời không có một người là Thẩm Cận, cuối cùng sẽ đi về hướng nào.
Vội vội vàng vàng, đột nhiên đã quên mất sơ tâm.
Tin tức Lâm Vũ có thể lưu lại làm cho tất cả mọi người phấn chấn, cũng không phải nói thích Lâm Vũ bao nhiêu mà là đoàn đội này còn quá nhỏ, sống chung vài tình cảm phát sinh, không nỡ để đoàn đội này có bất kỳ thiếu hụt nào, quan trọng hơn chính là, giữ Lâm Vũ lại, có nghĩa là ông chủ vẫn bình thường, hoặc là ông chủ đang lưu tâm đến những người nhân viên bọn họ, nguyện ý cùng bọn họ đứng chung một chỗ.
Hạ Ngôn không thể hiện ra sự phức tạp trong lòng, trước sau thật bình tĩnh, không có ý định mang sự nghiệp vừa mới khởi bước của cô chắp tay nhường người ta, nên cô vẫn nắm trong tay tự mình đến, một ngày này có phần bận rộn, Thẩm Cận vẫn làm liên tục chưa tan ca, không biết là đang bận việc hay đang chờ cô.
Trình Khiêm vẫn hẹn cô, tán gẫu về mây nghệ thuật, thủ công mỹ nghệ, chuyện công việc.
Anh ta hẹn cô hơi thường xuyên, làm cho Hạ Ngôn bắt đầu sinh ra cảm giác vớ vẩn rằng có phải anh ta coi trọng cô hay không, thậm chí không tự giác mà lo lắng, muốn nếm thử một loại khả năng khác, cô sống hai đời còn chưa biết yêu đương là cảm giác thế nào.
Hơn 7 giờ tối, lúc Trình Khiêm gọi điện thoại cho cô, theo thói quen anh ta đến gần công ty mới gọi cho cô, lý do cho mỗi lần đều là đi ngang qua.
Khi điện thoại của cô vang lên cuộc gọi đến của hắn ta, Hạ Ngôn theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy Trình Khiêm đang chậm rãi lái xe tới gần.
Thẩm Cận cũng ngẩng đầu nhìn cô khi nghe chuông điện thoại cô reo vang, thấy được động tác nhìn ra cửa sổ của cô, tầm mắt anh cũng di chuyển theo hướng ngoài cửa sổ, vừa nhìn về hướng cô, thấy cô một tay nhận cuộc gọi, còn tay kia nhanh chóng thu dọn sạch sẽ bàn làm việc, tắt máy tính.
Thẩm Cận nhẹ nhàng đẩy bút trong tay, thân thể cũng đứng lên.
Hạ Ngôn còn đang tiếp điện thoại, bớt chút thời gian vẫy tay tạm biệt anh.
Thẩm Cận bình tĩnh không đáp lại, xoay người lấy áo khoác âu phục trên giá, cùng cô đi ra cửa.
Hai người cùng ở một chỗ đợi thang máy, Hạ Ngôn đã không còn nghe điện thoại, đang ngửa đầu nhìn chăm chú con số trên màn hình.
Cửa thang máy mở ra, hai người cùng đi vào.
Thang máy không có người.
Hạ Ngôn đứng ở một góc khác trong thang máy, hai tay nhẹ nhàng khoát lên quai của túi đeo vai, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú màn hình hiển thị, nhìn thật biết điều, rất im lặng, vẫn luôn không nói chuyện.
Thẩm Cận cũng không nói chuyện.
Cửa thang máy mở ra, rốt cuộc Hạ Ngôn đã có động tác, quay đầu vẫy tay với anh: “Tôi đi trước.”
“Bựt”, đầu óc căng như dây đàn của Thẩm Cận đứt phựt, một tay níu lại cánh tay cô, tay kia nhanh chóng ấn nút đóng cửa thang máy, cửa vừa mở ra lại chậm rãi khép lại, Hạ Ngôn bị anh đẩy chống lên vách của thang máy.
Pass chương 70: hangon