Chương 71
Một đêm ngủ ngon.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày hôm sau Hạ Ngôn vẫn đi làm như bình thường, lúc ra cửa gặp Thẩm Cận cũng đang chuẩn bị đi.
“Chào buổi sáng.” Thẩm Cận chủ động chào hỏi.
“Chào buổi sáng.” Hạ Ngôn mỉm cười đáp lại.
Thẩm Cận đóng cửa mới huơ huơ túi hồ sơ trong tay về hướng cô.
“Làm việc này trước đi.”
“...” Hạ Ngôn có chút không hiểu được, cho đến khi nhìn thấy quyển sổ đỏ trong túi hồ sơ.
Lúc 10 giờ, hai người đã ngồi ở cục Dân chính, vẻ mặt Thẩm Cận từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh, trong bình tĩnh lại mang chút đàng hoàng không nói rõ được, hơn nữa khi nhân viên công vụ đưa thỏa thuận ly hôn qua, anh nhìn chăm chú mấy chữ nọ một hồi lâu, có chút thất thần.
Hạ Ngôn nhìn về phía anh, trong lòng cũng không thể nói rõ là tư vị gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhân viên công tác nhìn thấy dáng vẻ hai người không giống thật sự muốn ly hôn, giọng ôn tồn khuyên: “Vợ chồng son sống với nhau, luôn không tránh khỏi có chút xung đột nhỏ, xung đột xong là tốt rồi, không có gì không qua được…”
Vừa nói vừa rút lại thỏa thuận ly hôn, bị Thẩm Cận ngăn lại, cầm thỏa thuận để lên bàn, đầu ngón tay ấn xuống chuôi bút, cầm lên lập tức muốn ký tên, khi ngòi bút chạm vào trang giấy anh dừng lại, quay đầu nhìn Hạ Ngôn, cũng không nói chuyện.
Hạ Ngôn liếc nhìn thỏa thuận kia, nhẹ giọng nói: “Nếu anh không muốn ký thì coi như chấm dứt.”
Thẩm Cận khẽ nhấp nhấp môi, ngón tay rất nhanh chặn lấy thỏa thuận, hạ bút, giống như sợ bản thân mình đổi ý, ngòi bút không dừng, một mạch ký xong, ném bút “bốp” một tiếng nhìn cũng không nhìn, đầu ngón tay đè lên thỏa thuận chuyển sang cho Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn cũng cầm bút lên, nhìn nhìn thỏa thuận, chần chờ một chút cũng rất nhanh ký tên lên, trả thỏa thuận lại cho nhân viên công tác.
Giấy chứng nhận kết hôn bị thu hồi.
Khi giao quyển sổ hồng kia ra, tay Thẩm Cận có thoáng dừng lại, sau khi nhắm chặt mắt lại đưa tới thật nhanh.
Từ cục Dân chính đi ra, Thẩm Cận không thể nói rõ bản thân có cảm giác gì, lồng ngực như bị nghẹn lại.
Anh chuyển hướng sang Hạ Ngôn: “Chúc mừng em, em tự do.”
Khóe miệng Hạ Ngôn miễn cưỡng cong lên: “Cũng chúc mừng anh, anh cũng tự do.”
Thẩm Cận không cười.
“Đừng nói chúc mừng với tôi, vẫn còn đang hối hận.”
“Chứng nhận kết hôn kia là lợi thế của tôi.” Anh nhìn cô, “Tôi không biết tôi buông lợi thế này ra có đúng hay không. Biết em lâu như vậy, em dường như vẫn là ăn mềm không ăn cứng.”
“Giữ lại quyển chứng nhận kia, sợi dây liên kết này nọ của em vẫn trên tay tôi, em muốn bay cũng bay không xa, hiện tại chặt đứt sợi dây…” Giọng nói anh thoáng dừng, “Nếu cô Hạ là người không có lương tâm, tôi quá thiệt thòi rồi.”
“Vậy không phải có nghĩa là kịp thời dừng lại tổn thất sao?” Hạ Ngôn nghiêng đầu nhìn anh, “Đến lúc đó, Thẩm tổng hẳn là đốt pháo ăn mừng mới đúng.”
Thẩm Cận: “Tôi thấy em dường như đang muốn đốt pháo chúc mừng.”
Hạ Ngôn bất giác mỉm cười: “Muốn cùng nhau ăn mừng?”
Đột nhiên, gáy bị vỗ một cái, không nặng không nhẹ, nhưng lần nữa đánh tan buồn rầu trong lồng ngực.
Trên mặt Thẩm Cận đã không còn vẻ nặng nề như vừa rồi nữa, tay phải cầm chìa khóa xe nhấn hai cái mở khóa xe cách đó không xa, khóa xe mở, Thẩm Cận đi trước tới xe.
“Loại chuyện như chúc mừng này vẫn nên giữ lại để sau này đi. Ly hôn vốn không phải ngày đại hỉ, buổi sáng trì hoãn thời gian làm việc, buổi tối làm bù.”
Trở lại công ty đã là giữa trưa, vượt qua mấy người Thẩm Kiều đang xuống lầu ăn cơm.
Ký ức về giấy chứng nhận kết hôn của hai người mấy hôm trước đối với Thẩm Kiều hãy còn mới mẻ, thấy hai người giờ này mới đến, nghĩ hai người gần đây bận chuẩn bị hôn lễ, cậu ta cười nói: “Anh hai, gần đây anh ba ngày hai bữa lại đến muộn, bận rộn chuẩn bị hôn lễ hả, quyết định ngày rồi sao?”
Lại cười hì hì nhìn phía Hạ Ngôn: “Chị hai, chuyện hôn lễ này chị để anh hai xử lý là tốt rồi, chị cùng nhau bận rộn vậy sẽ không vui mừng rồi.”
Hạ Ngôn mím môi cười cười, không nói chuyện nhìn về phía Thẩm Cận, muốn xem ý tứ của anh.
Sắc mặt Thẩm Cận như thường: “Bảo đưa mấy nhánh mây đi kiểm tra đều đưa đi hết rồi sao, khi nào thì có kết quả?”
Thẩm Kiều: “Đoán chừng khoảng hai ngày sẽ có.”
Lâm Vũ cùng đi chung với Thẩm Kiều, nhìn sang Hạ Ngôn: “Hạ Ngôn, hai người ăn cơm rồi sao? Cùng nhau đi.”
Có lẽ là ngày đó cô u mê nói chuyện giúp cô ta, Hạ Ngôn phát hiện Lâm Vũ hai ngày nay nhiệt tình với cô không ít, cũng không còn mang theo cảm giác sợ hãi khi đối diện với cô như mấy ngày hôm trước.
Hạ Ngôn cũng không thích có bất kỳ tiếp xúc công việc nào với Lâm Vũ, nên không keo kiệt thể hiện sự lạnh nhạt của mình trước mặt cô ta.
Cô khách khí cong khóe miệng: “Ăn rồi, cám ơn.”
Thấy cửa thang máy mở, cô vào thang máy trước.
Lâm Vũ dường như không nhận thấy được sự lạnh nhạt của cô, lúc cơm nước xong trở về còn xách theo cho cô phần cơm trứa, còn bốc hơi nóng, đều là những món cô thích.
Hạ Ngôn có chút ấn tượng bởi sự kỹ càng tỉ mỉ của Lâm Vũ, cô nhậm chức tới nay, hai người chưa từng chân chính ăn cơm chung, nhiều lắm là cùng xếp hàng với công nhân ở nhà ăn thì có ngẫu nhiên chạm mặt.
“Tôi thấy bình thường cô giống như đều chỉ ăn mấy món này, cũng không biết cô thích ăn gì, nên tùy tiện chọn vài thứ.” Lâm Vũ đẩy hộp cơm đến trước mắt cô thì cười có chút ngại ngùng, “Cô hẳn là chưa ăn cơm trưa, nhân lúc còn nóng ăn một chút đi.”
Hạ Ngôn kinh ngạc nhìn cô ta.
Ngón tay Lâm Vũ chỉ chỉ lên môi của chính mình: “Màu môi vẫn nguyên vẹn, nếu trang điểm lại không phải là màu sắc này.”
Đặt hộp cơm xuống: “Ít nhiều gì ăn một chút đi, buổi chiều còn có 5 giờ làm đấy.”
Hơi hơi mím môi, xoay người đi ra ngoài.
Hạ Ngôn ngẩng đầu nhìn cô ta, cô ta đi thẳng ra ngoài, ngang qua trước bàn làm việc của Thẩm Cận thậm chí không ngẩng đầu nhìn Thẩm Cận, bước chân không hề có chút chậm chạp.
Cô bất giác nhìn nhìn Thẩm Cận.
Thẩm Cận ngẩng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Hạ Ngôn đẩy đẩy hộp cơm trên bàn: “Tặng anh.”
Thẩm Cận: “Người ta cũng không phải đưa riêng cho tôi mà là mang cho em.”
Hạ Ngôn: “Có lẽ cô Lâm chính là muốn mang cho Thẩm tổng.”
Thẩm Cận không để ý cô: “Tôi đã nói chú năm lúc về lấy hộ hai phần cơm, có lẽ sắp về tới. Muốn ăn của ai tự mình quyết định.”
Hạ Ngôn đương nhiên là ăn của Thẩm Ngộ mang về.
Cơm chưa ăn được một nửa, ông Tào cấp bách ồn ào bước vào, không phải tìm cô, tìm Thẩm Cận.
“Thẩm tổng, lô mây tuần trước đã nói đến sao đến nay còn chưa có tin tức gì?” Ông Tào hỏi, “Mài, chưng, gia công, đánh bóng, lên màu, lắp ráp, đan, phun dầu, cái nào cũng phải cần thời gian, bây giờ nếu không đến, nhóm hàng hóa đầu tiên của ta cũng không có biện pháp xuất kho đúng hẹn.”
Thẩm Cận nhíu mày: “Hàng hóa còn chưa tới?”
Anh gọi với ra ngoài cửa: “Gọi chú ba vào đây.”
Phía nhập hàng nguyên vật liệu do chú ba phụ trách, công đoạn trước đó do Thẩm Cận liên lạc với bên Thanh Nghệ Đằng Nghiệp, khách hàng lâu năm, phần phía sau giao cho chú ba xử lý.
Chú ba tới rất nhanh, khuôn mặt nhăn nhó, nhìn giống như mới chịu tức giận trở về.
“Bên Thanh Nghệ Đằng Nghiệp sao vẫn còn chưa chở nguyên vật liệu tới?” Thẩm Cận hỏi, đi thẳng vào vấn đề.
“Mấy ngày nay vẫn luôn hối chuyện này.” Chú ba vừa nhắc tới chuyện này liền sốt ruột, “Vốn dĩ đã đặt hàng với công ty bọn họ trước khi triển lãm thiết kế cải tiến nhà, giao hẹn thời gian giao hàng, sau triển lãm lại tăng thêm hai đơn hàng, theo kế hoạch tuần trước hàng cần phải đến, nhưng bên kia lại phản hồi cho em, tồn kho không đủ, gần đây hải quan kiểm tra nghiêm ngặt, Mấy chuyến hàng từ Đông Nam Á chở tới còn vướng ở hải quan chưa thông quan được, sẽ mất vài ngày, em nghĩ chuyện này cũng thuộc trường hợp bất khả kháng, là chuyện không có cách nào khác. Hai ngày trước em lại đi một chuyến tìm người phụ trách bên họ, vẫn là lấy lý do hải quan qua loa tắc trách, buổi sáng em lại tìm bọn họ lần nữa, nói là bị thúc giục không có cách nào khác, muốn hủy hợp đồng, bọn họ trả tiền vi phạm hợp đồng, em đang muốn tìm anh nói chuyện này.”
Thẩm Cận: “Hiện tại bên kia nói thế nào?”
Chú ba: “Lý tổng kiên trì muốn giải ước.”
“Có bồi thường hay không, tiền là vấn đề nhỏ, mấu chốt là nguyên liệu mây trên thị trường luôn luôn khan hiếm, mây mã não chất lượng tốt vẫn luôn tiêu thụ rất tốt, giao hẹn này nếu như thực sự giải ước, trong khoảng thời gian ngắn chúng ta đi đâu để nhập hàng.”
“Nghe hắn ta đánh rắm.” Chú sáu tính tình nóng nảy, lập tức phun một câu thô tục: “Nếu hàng nhà hắn ta thật sự bị hải quan giữ lại, anh Năm lại không biết? Em thấy hắn ta là không muốn bán. Lý Lực kia keo kiệt có tiếng, ngay cả tiền vi phạm hợp đồng còn nguyện ý bồi thường, nếu không phải mua đi bán lại gả cho người khác với giá cao, đầu này của em cho hắn ta cắt xuống làm cầu đá.”
Tay Thẩm Cận gập laptop xuống, nhìn sang ông Tào: “Công ty đã nhận được một lô hàng trước triển lãm, ngài dẫn người làm trước, có thể làm được bao nhiêu thì làm.”
Nhìn về phía chú sáu: “Hối thúc một chút lô mây đưa đi kiểm tra ngày hôm qua, kết quả kiểm tra đo lường trước khi tan làm phải giao cho anh.”
Lại nhìn về hướng chú ba: “Thanh Nghệ bên kia để anh xử lý, em hiện tại tìm người đến nông thôn, thương lương giá cả thu mua lượng lấy mây trắng, rồi chú sáu mang xe kia về, càng nhiều càng tốt, càng nhanh càng tốt.”
Cầm lấy chìa khóa xe trên bàn: “Anh đi trước qua bên Thanh Nghệ, đều đi làm việc trước đi.”
Hạ Ngôn cầm lấy túi bên cạnh: “Tôi cùng đi với anh.”
Thẩm Cận dừng bước, quay đầu chờ cô.
Hạ Ngôn vừa nhét văn kiện vào túi, vừa hướng về phía Thẩm Cận đi qua, động tác có hơi vội, tay rút ra khỏi túi, không cẩn thận lôi luôn đồ vật bên trong ra ngoài, “Bộp” một tiếng rơi trên mặt đất, Lâm Vũ ngồi gần cửa, phản ứng nhanh, ra tiếng nhắc nhở: “Hạ Ngôn, rớt đồ.”
Hạ Ngôn theo phản xạ quay đầu, ba chữ “Giấy ly hôn” làm cho tay cô cứng đờ giữa không trung, Lâm Vũ đang muốn nhặt đồ giúp cô cũng ngẩn người, ngẩng đầu nhìn cô.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy quyển sổ nhỏ trên đất, một đám người nhìn về phía Hạ Ngôn và Thẩm Cận, nhìn đến da đầu Hạ Ngôn tê dại.