Chương 78
Khi Thẩm Cận và Hạ Ngôn đến nhà hàng, Chu Thiếu Huy cũng vừa đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Thiếu Huy hơn 40 tuổi, đeo kính gọng vàng, người nhìn nhã nhặn nho nhã, khóe miệng thường lộ ý cười, nhưng không giấu được dã tâm trong ánh mắt.
Nếu không phải bởi vì phần dã tâm này, Chu Thiếu Huy năm đó cũng sẽ không bị Tống Càn thuyết phục, mang theo toàn bộ đoàn đội đi ăn máng khác đến Tử Thịnh, nhưng nếu không phải phần dã tâm này, hắn ta cùng Tống Càn cũng sẽ không náo loạn rạn nứt, cho Thẩm Cận cơ hội định ngày hẹn với hắn ta.
Năm đó Tống Càn là hứa lấy vị trí lãnh đạo thứ hai trong công ty mới thuyết phục được hắn ta đi qua, không nghĩ sau khi qua vẫn chỉ là tổng giám thiết kế, Tống Càn ngược lại nhanh chóng biến hóa thành lãnh đạo thứ hai của công ty, trên đầu bị chức vị đè ép, đãi ngộ cũng không so được với bên tập đoàn Nhuyễn Thần, trong lòng hắn ta nhịn cả một bụng tức giạn không có chỗ phát tiết, thế nhưng không có biện pháp, Thẩm Cận sụp đổ, Tử Thịnh thành một nhà độc đại, công ty nhỏ khác so ra kém Tử Thịnh, thanh danh và đãi ngộ càng không cách nào so sánh được, cũng chỉ có thể nhịn xuống tức giận kia, trông cậy dựa vào tài hoa của mình làm cho Trình Khiêm nhìn hắn ta với cặp mắt khác xưa, đè ép Tống Càn.
Trình Khiêm quả thật thưởng thức tài ba của hắn ta, lại chưa bao giờ có ý tứ thăng chức cho hắn ta, Tống Càn từ đầu đến cuối vẫn chèn ép trên đầu hắn ta.
Mục đích hôm nay Thẩm Cận hẹn hắn ta là vì đào góc tường, tính cả nhóm người kia năm đó hắn ta mang đi.
Anh hứa cho Chu Thiếu Huy vị trí Phó tổng trong công ty, đãi ngộ so với lúc hắn ta ở Tử Thịnh tăng ⅓, cho cổ phần ban đầu.
Điều kiện như vậy làm cho Chu Thiếu Huy rất động tâm, với hắn ta mà nói, công tác cũng là việc kiếm cơm sống qua ngày, mà còn có thể tăng lên thân phận địa vị, chuyện này có thể thỏa mãn dục vọng làm lãnh đạo của bản thân hắn ta.
Nhưng động tâm thì động tâm, khác xa nhau giữa công ty của Thẩm Cận và Tử Thịnh bày ra đó, Tử Thịnh lại đang chèn ép toàn diện, công ty Thẩm Cận có thể sống được hay không đều là chuyện chưa biết được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì phần lo lắng này, Chu Thiếu Huy không dám bất chấp đồng ý.
Thẩm Cận cũng không hối thúc, chỉ nói sẽ cho hắn ta ba tháng cân nhắc, hơn nữa đưa cho hắn ta một xấp nhỏ hợp đồng lao động của công ty, trên hợp đồng thể hiện tất cả điều khoản đãi ngộ cùng chức vụ và cấp bậc ghi rõ ràng, thời hạn nhậm chức để trống.
Nhóm người dưới hắn ta, ai am hiểu phong cách gì, Thẩm Cận thăm dò được rành mạch, chức vị tương ứng cho bọn họ cũng đã sắp xếp xong.
Theo ý của Thẩm Cận, để cho Chu Thiếu Huy cầm xấp hợp đồng này về, khi nào muốn đến nhận việc, ghi ngày nhận chức và ký tên trên hợp đồng, trực tiếp mang theo hợp đồng đến báo cáo với phòng nhân sự của công ty là được.
Chu Thiếu Huy mang hợp đồng lao động về.
“Anh cảm thấy, khả năng Chu Thiếu Huy đồng ý nhiều không?” Trên đường về, Hạ Ngôn hỏi Thẩm Cận.
Thẩm Cận đáp lại cô là 100%, Chu Thiếu Huy chỉ là đang xem như thế nào. Năm đó anh cất nhắc Chu Thiếu Huy, cho hắn ta không gian phát triển tương đối tự do mới có được hắn ta của ngày hôm nay, Chu Thiếu Huy cũng phát triển lớn mạnh kinh nghiệm bản thân ở Nhuyễn Thần, đối với năng lực của hắn ta, Chu Thiếu Huy vẫn được công nhận, đồng thời ôm vài phần cảm kích với anh. Chỉ là phần cảm kích này không đủ để làm cho năm đó hắn ta buông một nhà già trẻ chờ anh trở về. Khi đó Nhuyễn Thần bấp bênh, người ngoài nhìn thấy đã là dữ nhiều lành ít, không có ai biết Thẩm Cận anh có thể trở ra hay không, Chu Thiếu Huy vẫn luôn xác định vị trí của mình trên công nhân, cũng không có ý thức cùng hoạn nạn gì đó, bởi vậy có cơ hội ôm đến đại thụ tốt hơn, đương nhiên là thừa dịp giá trị còn lại của mình còn có thể bị ép thì phải tranh thủ thời gian nhảy, nhóm người dưới quyền hắn ta là điều kiện cần thiết để anh ta tới ôm chặt cây đại thụ Tử Thịnh này.
Thẩm Cận có thể hiểu được hành vi bám vào cành cây khác của Chu Thiếu Huy, đây là chuyện bình thường của con người, không có gì đánh trách, nhưng đứng ở địa vị của anh, Chu Thiếu Huy nhân cơ hội công ty sụp hố đào hết đoàn đội nồng cốt đi, cho nên anh đòi người, lại không muốn người.
“Vậy anh cảm thấy…” Hạ Ngôn nhíu mày, “Đại khái lúc nào hắn ta sẽ quay lại?”
Thẩm Cận quay sang nhìn cô: “Điều chúng ta phải giải quyết không phải khi nào thì hắn ta trở về, mà là trong vòng 2 tháng hắn ta phải mang theo người trở về.”
“...” Ánh mắt hỏi thăm của Hạ Ngôn chuyển hướng sang anh.
“Chu Thiếu Huy vốn tán thành năng lực của tôi, nhưng đồng thời hắn ta cũng biết Tử Thịnh đang chèn ép tôi, còn có “Ngộ Giám” là thương hiệu mới, có thể có chỗ đứng ở thị trường này hay không cũng không ai dám nói. Tuy rằng thông qua triển lãm thiết kế và độ nổi tiếng của Giang Dập, danh tiếng của “Ngộ Giám” nổ ra, nhưng rốt cuộc nó chỉ là một thương hiệu mới, công chúng đối với ý nghĩa thương hiệu, đặc tính một chút đều không biết, cũng có nghĩa là không có cái gọi là nhận thức thương hiệu, không hình thành nhận thức không có gì kích thích bọn họ muốn mua/ ngắm nhìn.”
“Cái này xét đến cùng vẫn thuộc loại thị trường gia cư, một ngành liên quan mật thiết đến cuộc sống hàng ngày và sức khỏe cá nhân, liên quan đến các vấn đề bảo vệ môi trường. Đối với người tiêu dùng mà nói, họ có xu hướng tin tưởng các thương hiệu lớn nổi tiếng, các thương hiệu cũ, như Tử Thịnh. Chu Thiếu Huy rõ ràng biết điểm này, cho nên hắn ta muốn xem thế nào, xác định chúng ta có thể thành công phá vòng vây chèn ép của Tử Thịnh, đứng vững bước rồi, hắn ta mới có thể quay lại.”
“Chúng ta không có khả năng bị động chờ hắn ta trở về, không có lúc này, cho nên chỉ có thể chủ động tấn công, làm sao trong hai tháng, mang “Ngộ Giám” đột phá vòng vây ra ngoài, hơn nữa còn thành công đặt chân vào thị trường này.”
Thẩm Cận trực tiếp ném vấn đề khó khăn này cho Hạ Ngôn, cùng với toàn bộ phòng thiết kệ và bộ phận thương hiệu, hơn nữa thời gian thật sự rất eo hẹp, chỉ cấp cho bọn họ thời gian 1 tuần để nghĩ kế hoạch.
Thẩm Cận để cho Thẩm Kiều thuê một biệt thự ở vùng ngoại thành, trong thời gian 1 tuần này, mọi người dời đến biệt thự, họp kín, tư duy bão táp, viết kế hoạch, nghĩ không ra bản kế hoạch, ai cũng không được phép rời khỏi biệt thự.
Thẩm Cận cũng cùng đi qua, hơn 10 người, cả nam lẫn nữ, chỉ có 4 phòng ngủ và 1 chiếu trải Tatami, Thẩm Kiều với tư cách hậu cần, phụ trách sắp xếp phòng, Thẩm Cận với Hạ Ngôn trong mắt mọi người là ông chủ bà chủ, hiển nhiên bị Thẩm Kiều sắp xếp ở trong 1 phòng.
Đoàn người xách hành lý đi vào phòng khách thì Thẩm Kiều cầm cuốn vở, vừa giới thiệu bên trong biệt thự vừa bố trí vấn đề chỗ ở.
Hạ Ngôn và Thẩm Cận là người cuối cùng xuống xe vào nhà, vừa đi tới cửa liền nghe được Thẩm Kiều sắp xếp cho mình cùng Thẩm Cận ở chung 1 phòng, dưới chân lảo đảo một cái gần như ngã sấp xuống, rồi sau đó rất bình tĩnh giơ tay: “Mọi người đều là tới làm việc, không cần phải phân biệt cái gì lãnh đạo không lãnh đạo, nam với nam ở chung phòng, nữ với nữ ở chung phòng.”
Thẩm Kiều sững sờ gật đầu: “Là như vầy nha.”
Cậu ta quơ quơ cuốn vở trong tay về hướng cô: “Lâm Vũ không lại đây, thêm chị tổng cộng là có 3 nữ, phòng đều chỉ có 1 giường, cho nên em để Từ Phỉ và Lý Lượng Lượng một phòng, chị và anh hai 1 phòng, không phù hợp sao?”
Hạ Ngôn: “...”