Chương 80
Khóe miệng của Thẩm Cận dường như cong lên: “Nghĩ đến công việc mà có thể nghĩ tới khóc, người làm ông chủ như tôi đây cần phải kiểm điểm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói thấp dần.
Hạ Ngôn cũng miễn cưỡng cong môi: “Phải kiểm điểm, nào có ai giam giữ người nghĩ kế hoạch...”
Rồi tiếp theo dời đi đến đề tài khác: “Vì sao anh cũng không đi xuống đó?”
“Có tôi ở đó mọi người chơi đùa không thoải mái.”
Thẩm Cận hờ hững đáp lại, ngón tay dài nhẹ nhàng rơi trên mặt cô, khi da thịt chạm nhau Hạ Ngôn cứng người lại theo bản năng, ngước lên nhìn anh.
Thẩm Cận hơi cụp mi mắt như có điều suy nghĩ, ngón tay nhẹ nhàng lau khóe mắt ướt đẫm của cô, động tác rất nhẹ, rất chậm.
Thẩm Cận như vậy dịu dàng khác thường.
Cô nhìn có chút giật mình, cả người cũng bị vây trong cái bóng của cơ thể anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Động tác lau của anh từ từ dừng lại, đôi mắt chậm rãi đối điện với đôi mắt của cô.
Tầm mắt mơ hồ vướng mắc theo ánh sáng lóe lên.
Hạ Ngôn còn định chạy, lại giống như bị mê hoặc lần nữa, kinh ngạc đứng ở chỗ kia, nhìn con ngươi đen nhánh trong mắt anh dần dần tối sầm lại, hơi thở tới gần cho đến khi môi anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô, mềm mại lại quen thuộc, quen thuộc làm cho cô đột nhiên không muốn đẩy ra, thậm chí còn không tự chủ hơi hơi hé mở cánh môi, hơi thở của anh tràn vào, thoáng cái điên cuồng, bàn tay không khống chế được luồn vào trong tóc cô, vững vàng đỡ lấy gáy cô, động tác dần dần kịch liệt, bàn tay còn lại không biết đã đặt lên lưng cô từ lúc nào, ngón tay thon dài không khống chế được khẽ cong vào, từng chút từng chút níu chặt lấy phía sau áo của cô.
Cảm xúc mất khống chế dần dần tăng lên cùng với cảm xúc ham muốn lan tràn trong không khí, âm thanh hơi thở nặng nề dần dần làm trầm trọng thêm loại mơ hồ này, Thẩm Cận gần như thô bạo đẩy cô lên ván cửa, hơi thở ấm áp từ khóe miệng lan xuống chiếc cổ trắng nõn, áo bị kéo xuống, thân thể run rẩy được ôm lấy dính thật sát vào cơ thể anh, đầu nâng lên một cách vô thức…
“Cốc cốc cốc…” Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa phá vỡ tất cả những thứ này, giọng nói lanh lảnh củaThẩm Kiều có thể nghe rõ ràng qua tấm ván cửa, “Anh hai, chị hai, cánh gà nướng xong rồi, em mang một ít lên cho hai người.”
Lửa nóng trong căn phòng đột ngột kết thúc.
Hạ Ngôn hoảng sợ nhìn cái đầu chôn trong gáy mình, sau hai giây đầu óc trống rỗng cô luống cuống tay chân đẩy Thẩm Cận ra, kéo lại áo bị kéo xuống trước đó, vội vàng quay lưng lại.
Thẩm Cận thở ra thật dài, đẩy cửa hở ra một nửa, nhìn về phía Thẩm Kiều bưng theo đĩa cánh gà và thịt nướng: “Chuyện gì?”
Giọng nói nhạt nhẽo hời hợt, lại khàn khàn khác thường.
Thẩm Kiều đưa tới cánh gà và thịt nướng còn bốc hơi nóng: “Thấy anh và Hạ Ngôn không xuống, mang lên cho hai người một ít.”
Thẩm Cận nhìn cậu ta một cái, đưa tay nhận lấy: “Sắc trời không còn sớm, nên sớm đi nghỉ ngơi.”
Đóng cửa lại.
Hạ Ngôn còn đang đưa lưng về phía anh, bóng lưng mảnh khảnh cũng lộ ra vẻ ảo não.
Không khống chế được trôi qua, tiếp theo là bối rối, Hạ Ngôn thật không biết tại sao lại ý loạn tình mê.
Thẩm Cận ho nhẹ một tiếng: “Chú sáu đưa lên chút thịt nướng, tới ăn một chút.”
Xoay người đặt mâm nhỏ lên bàn.
Hạ Ngôn chậm rì rì đi tới, ngồi xuống trước bàn, cầm lấy cánh gà cái có cái không gặm lấy, mắt không dám nhìn thẳng vào Thẩm Cận, tóc rũ xuống che đi hơn nửa gương mặt.
“Tóc dính vào miệng.” Khi giọng nói anh vừa dứt, Thẩm Cận đã duỗi tay tới, vừa chạm vào tóc cô, Hạ Ngôn đã phản ứng thật lớn nghiêng đầu tránh đi, rồi sau mới thấy mình phản ứng thái quá, không tự nhiên vén vén tóc, “Cái kia… tôi đi xuống nướng thêm chút.”
Không đợi Thẩm Cận đáp lại đã đứng dậy đi rồi, giống như chạy trốn.
Náo nhiệt dưới lầu vẫn còn, hòa tan đi chật vật mới vừa rồi.
Hạ Ngôn không phải rất muốn tham gia, cảm giác cảnh còn người mất quá mức mãnh liệt, nhưng mà không có biện pháp thản nhiên trở về phòng đối mặt với Thẩm Cận, chỉ có thể viện cớ trở lại tiêu phí thời gian với mọi người.
Mọi người náo nhiệt ầm ỉ đến 1 giờ sáng mới giải tán, náo nhiệt hơn một tiếng này đã xua tan sự xấu hổ của Hạ Ngôn, nhưng trở về phòng nhìn thấy Thẩm Cận vẫn chưa ngủ sự xấu hổ ấy lại hiện ra nhàn nhạt.
Thẩm Cận đang bận việc trước bàn, trước mặt bày laptop đang mở, ngón tay thon dài đẹp mắt đang gõ thoăn thoắt trên bàn phím.
Nghe được tiếng mở cửa, anh quay đầu nhìn sang, tầm mắt chậm rãi hướng về hai tay trống không của cô: “Thịt nướng đâu?”
Hạ Ngôn: “...”
Nhớ tới mới vừa nãy mình lấy cớ này để rời đi, cô ho nhẹ, không tự nhiên gãi đầu một cái: “Bọn họ… ăn xong rồi.”
“Lần sau lại chừa cho anh một ít.” Giả bộ bình tĩnh đi tới tủ quần áo, cô khắc chế không cho ánh mắt nhìn lung tung, cầm quần áo xong liền vào toilet.
Lúc từ toilet đi ra Thẩm Cận cũng đã tắt máy tính, đang trải giường.
Phòng chỉ có một cái chăn, giường 1m5, chăn cũng không lớn hơn.
Hạ Ngôn rối rắm nhìn cái chăn màu trắng xanh.
Thẩm Cận quay sang nhìn cô: “Còn chưa ngủ sao?”
Hạ Ngôn nhìn anh, khẽ gật đầu, thân thể như khúc gỗ đi tới, vén chăn lên nằm xuống dọc theo mép giường, kéo một góc chăn, nằm thẳng đơ.
Thẩm Cận nhìn cô: “Tôi cho rằng em hẳn đã rất quen loại chung chăn gối này.”
Hạ Ngôn hơi nghiêng đầu nhìn anh, yên lặng một lát: “Có vài thứ không phải là thói quen.”
Cô quả thực rất không quen.
Trước kia ở nhà đều là Thẩm Cận mạnh mẽ, cô yếu, đều không thích nói chuyện, tuy rằng cơ thể thân mật, nhưng tâm không gần, cô lại yêu anh, ở trước mặt anh luôn cẩn thận từng li từng tí.
“Cũng có thể là em chưa cố gắng làm quen.” Thẩm Cận nói, tắt đèn lên giường.
Thân hình anh cao lớn, chăn đắp lên người 1 cái thì mảnh vải dệt kia trên người Hạ Ngôn cũng bị kéo đi, cô không thể không nhích vào trong, đợi cho trên người được phủ chăn toàn bộ thì cả người gần như đều áp vào trên người của Thẩm Cận, dưới hai lớp vải dệt, nhiệt độ trên người anh rõ ràng có thể cảm nhận được trong bóng tối.
Thẩm Cận nghiêng đầu nhìn cô, cô vẫn chưa ngủ, đang mở to mắt nhìn trần nhà.
Ánh mắt của cô rất xinh đẹp, dịu dàng lại rất long lanh, thậm chí phát sáng trong đêm tối.
Thẩm Cận nhớ đến vài lần ngủ cùng giường, tư thế ngủ của cô cũng không phải rất lịch sự, hiện tại lại giống như cụ non, thân thể nằm thẳng đơ, cách cái chăn rồi vẫn có thể cảm giác rõ ràng cơ thể cứng ngắc của cô.
Thẩm Cận nghiêng người sang, cánh tay dài duỗi ra, bất thình lình Hạ Ngôn bị anh kéo vào trong ngực, giống như trong mọi đêm dài ở khoảng thời gian 5 năm đó.
Thân thể cô có chút cứng đờ, muốn đẩy anh ra, bị anh ấn vào lưng giam vào trong lòng.
“Tôi sẽ không làm càn.” Anh khàn giọng nói.
Hạ Ngôn hiển nhiên biết anh sẽ không làm bậy, hai năm đầu vừa kết hôn anh đều ôm cô như vậy mà ngủ, quả thật rất quân tử, ba năm về sau biến thành ăn một lần là nhớ hương vị, khi ôm cô thì môi theo quán tính hạ xuống, tay cũng theo thói ngựa quen đường cũ.
Hiện tại tay anh chỉ quy quy củ củ chụp lên lưng cô, giữ cô ổn định trong ngực anh.
Cô vụng trộm giương mắt nhìn anh, Thẩm Cận đã nhắm mắt lại, hơi thở dài, nhìn như là đã ngủ.
Hạ Ngôn thử xoay người, thân thể khẽ nhúc nhích, bàn tay chụp lên lưng cô lại chặt thêm chút nữa.
“Đừng lộn xộn.” Trong bóng tối giọng nói khàn khàn mê hoặc, dáng vẻ ngủ như không ngủ.
“Tôi thế này ngủ một lát sẽ không thoải mái.” Cô thấp giọng nói, nói rất đúng sự thật, cô thích ngủ đưa lưng về phía anh, hô hấp tự do hơn chút.
Thẩm Cận tùy ý để cô xoay người, bàn tay vẫn nhẹ nhàng để sau lưng cô, làm cho cô dán vào trong ngực anh.
Cảm giác trong ngực có cô, anh ngủ rất ngon.
Hạ Ngôn cũng ngủ rất ngon, chỉ là hôm sau khi tỉnh dậy cô đã biến thành treo trên người anh, một tay ôm eo anh, tay còn lại gập lại rúc trong tay anh, một chân gác ngang qua đùi anh, cuộn tròn rúc lại trong lòng anh, Thẩm Cận nằm thẳng tắp, thân thể căng thẳng quá mức, đã sớm tỉnh lại.
Ý thức xâm nhập vào đầu với đôi mắt chậm chậm mở ra, đôi mắt chạm phải đôi mắt đen thâm sâu khác thường của anh, sau khi đầu óc trống rỗng nhất thời, Hạ Ngôn thoáng cái thu tay chân về, đưa lưng về phía anh ngồi dậy.
Phía sau truyền đến tiếng động của Thẩm Cận rời giường, ván giường bị đè ép bỗng dâng lên, Thẩm Cận xuống giường, trong thoáng chốc, truyền đến âm thanh rửa mặt trong toilet.
Thẩm Cận rửa mặt chải đầu xong, tâm tình của Hạ Ngôn cũng đã bình phục lại, rất trấn định đứng dậy rửa mặt thay quần áo, sau đó là cả ngày hội họp.
Hôm nay Thẩm Cận không nhân từ nương tay như tối qua, tuy rằng vẫn là dáng vẻ thật yên lặng kia, nhưng trong ánh mắt đều lộ ra một luồng khí thế, nhẹ nhàng quét mắt qua một cái, trong lòng đều đang run rẩy.
Vào buổi chiều khi Giang Dập tới, cùng đi theo còn có Kỷ Trừng Trừng.
“Cấp bách hò hét kêu tôi đến, có chuyện gì tốt chia sẻ sao?” Người còn chưa thấy, giọng nói cà lơ phất phơ đã truyền đến từ ngoài cửa.
Thẩm Cận đứng dậy đón anh ta: “Anh đến đây là điều tốt rồi.”
Lại hỏi anh ta: “Thế nào, gần đây bận việc sao?”
Giang Dập cười: “Mình làm ông chủ, ở đâu ra có bận rộn hay không.”
Thẩm Cận cũng cười theo: “Ý là không vội vàng?”
“Vừa vặn, công ty còn thiếu một Tổng giám thương hiệu, anh kiêm nhiệm vài tháng.”
Đôi mắt xếch của Giang Dập nhìn sang phía anh: “Trên danh nghĩa?”
Thẩm Cận gật đầu: “Trên danh nghĩa.”
Thẩm Cận hào phóng đến nỗi anh ta không dám nhận: “Sẽ không cất giấu cái hố nào chứ?”
Thẩm Cận cười: “Giang tổng vẫn sợ sập bẫy người khác sao?”
Giang Dập không hào hứng, ngay tại chỗ tiếp nhận chức Tổng giám thương hiệu, không nghĩ, Thẩm Cận thật là chuẩn bị hố cho anh ta, anh muốn dùng tài nguyên khách hàng chính của anh ta để làm cửa chắn cho Ngộ Giám phá vòng vây.
Cuộc họp “Động não” tiến hành được đến ngày thứ 3 thì mọi người đã chuyển từ trạng thái hưng phấn sang mệt mỏi, không ai có thể nghĩ ra kế hoạch marketing làm hài lòng Thẩm Cận.
Ngày thứ 4, Thẩm Cận nói ra phương hướng trong cuộc họp, từ bỏ chính sản phẩm, bắt đầu với kịch bản khách hàng chính.
Hạ Ngôn nhớ một chút về vài năm sau, trường hợp tiếp thị của một số phần mềm phổ biến chiếm lĩnh thị trường marketing, giơ tay nói: “Nếu chúng ta xác định là thương hiệu cao cấp, vậy sao không thực hiện nó trong bối cảnh thực sự trong một ngôi nhà của khách hàng cao cấp, tập trung vào thể hiện cá tính của thương hiệu chúng ta?”
Một lời làm bừng tỉnh người trong mộng, ánh mắt của Thẩm Cận dứt khoát chuyển sang hướng của Giang Dập, khách hàng cao cấp, thiết kế, cá tính, còn có ai thích hợp hơn so với Giang Dập.
Còn lại 3 ngày, trong một cuộc họp không ngừng nghỉ, xác định kế hoạch marketing cụ thể, xác định các ứng cử viên, và xác định điểm tiếp thị cho từng người… Ngày thứ 7, hết thảy kế hoạch kết thúc, chấm dứt bế quan, viết bản thảo, tiếp cận cộng đồng, thiết kế, bắt đầu phân công hợp tác, ai làm việc nấy.
Mấy ngày họp tàn khốc, mỗi người giống như bị lột một lớp da, mỏi mệt không chịu nổi, nhất là thể chất của Hạ Ngôn yếu, sự mệt mỏi trên gương mặt không thể nào che giấu.
Chấm dứt bế quan, Thẩm Cận đưa cô về nhà, Hạ Ngôn vừa vào xe một lúc đã ngủ, đầu dán vào trên cửa xe, cô ngủ thật say, đến nhà vẫn chưa tỉnh, Thẩm Cận không đành lòng đánh thức cô, lại vòng xe chạy thêm nửa vòng, khi đi qua ngã tư đường nhà anh, anh lái xe qua, nghĩ trước hết để cho mẹ anh lấy một ít tư liệu cho anh, không nghĩ tới xe vừa đi vào đường mòn Hạ ngôn đã tỉnh, vừa vén tóc vừa nhìn xung quanh: “Đến rồi…”
Khi dừng lại “chưa” nhìn thấy cảnh vật quen thuộc bên ngoài, người có hơi hoảng, vội vàng kêu một tiếng “Dừng xe.”
Thẩm Cận dừng xe lại, quay sang nhìn cô.
“Không thoải mái sao?” Thẩm Cận hỏi.
Hạ Ngôn khẹ gật đầu: “Uhm, ngực có chút khó chịu.”
Bàn tay của Thẩm Cận đưa tới, kiểm tra nhiệt độ trên trán cô.
Hạ Ngôn hơi nghiêng đầu tránh được: “Không có chuyện gì, chỉ là trong xe có chút ngột ngạt, xuống xe hít thở không khí thôi.”
Thẩm Cận mở cửa xe, cùng cô bước xuống xe.
Gió đêm có chút lạnh, thổi đầu óc cô thanh tỉnh hơn..
Nhà của Thẩm Cận ở phía trước, cách mấy trăm mét, trong nhà vẫn còn sáng đèn.
“Sao lại lái xe đến đây?” Hạ Ngôn hỏi.
Thẩm Cận: “Trở về lấy ít đồ.”
Ngón tay chỉ về phía trước: “Nhà tôi ở phía trước, có muốn tới ngồi một chút không?”
Hạ Ngôn lắc đầu: “Không cần, tôi có chút mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi trước.”
Thẩm Cận: “Tôi đưa em trở về.”
Mở cửa xe còn chưa kịp lên, mẹ anh gọi điện thoại tới, hỏi anh về chỗ nào.
Hạ Ngôn nghe được loáng thoáng câu hỏi trong điện thoại, cũng nhìn thấy bóng người trong cửa cách đó không xa, quay đầu nói với anh: “Anh hãy đi lấy đồ trước đi, tôi ở chỗ này cho gió thổi một lúc.”
Thẩm Cận không quá yên tâm.
Hạ Ngôn cười: “Nơi này bên đường đều là cửa hàng, đểu mở cửa, không có chuyện gì đâu.”
Thẩm Cận gật đầu: “Đừng chạy lung tung, tôi lấy xong đồ đạc quay lại ngay.”
Hạ Ngôn “uhm” đáp lại, nhìn anh trở về, bản thân chặn một chiếc taxi, lên xe đi trước, khi ở trên xe gửi cho Thẩm Cận một tin nhắn: “Tôi đón xe trở về trước, anh bận rộn mấy ngày cũng quá mệt rồi, trước tiên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, đưa tôi về rồi anh lại quay ngược trở lại, quá dày vò rồi.”
Nhận được tin nhắn ngắn Thẩm Cận đã chuẩn bị nhận đồ đạc trên tay Khương Cầm, động tác hơi khựng lại, quay đầu nhìn về chiếc xe cách đó không xa, bên cạnh xe đã không còn ai.
Anh gọi điện thoại cho Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nhận cuộc gọi rất nhanh, mở miệng trước: “Tôi đã ở trên xe, lúc nữa là tới nhà, anh không cần đưa tôi về, trước hết ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Thẩm Cận: “Biển số xe bao nhiêu?”
Hạ Ngôn sửng sốt.
Thẩm Cận lặp lại: “Em ngồi trên xe taxi biển số là bao nhiêu?”
Anh nói nhỏ với Khương Cầm đang hoang mang ở bên cạnh trước quay về đi, rồi Thẩm Cận xoay người đi về hướng xe mình.