Chương 81:
Hạ Ngôn nào có chú ý đến biển số xe, nhẹ giọng trả lời lại với anh: “Bác tài tốt lắm, anh không cần lo lắng, đến nhà tôi gọi điện thoại cho anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Cận đã lên xe, vẫn là câu nói kia: “Cho tôi biển số xe.”
Hạ Ngôn im lặng một lúc, hỏi bác tài biển số xe là bao nhiêu, báo cho anh, không bao lâu xe của Thẩm Cận xuất hiện ở kính chiếu hậu.
Anh cũng không đuổi theo, chỉ không nhanh không chậm lái phía sau xe taxi.
Bác tài là một người trung niên dẻo miệng, nghe được đối thoại của bọn họ đồng thời nhìn qua kính chiếu hậu thấy có một chiếc xe màu đen theo sát, cười nói: “Bạn trai sao? Chàng trai thật không tệ.”
Hạ Ngôn khẽ nhúc nhích môi nói: “Cám ơn.”
Nhìn trong kính chiếu hậu của xe, nhớ lại những năm đó cùng với Khương Cầm, tâm tình phức tạp có chút khó chịu.
Xe taxi đưa cô đến cửa nhà thì xe của Thẩm Cận đã dừng lại phía sau xe taxi, hai người cùng lúc xuống xe.
Hạ Ngôn ở bên kia xe, quay đầu nhìn về phía anh: “Anh xem, tôi đều đã nói đi không bao lâu là tới, anh cứ vậy đi theo một chuyến, một lúc nữa lại phải lái trở về, thật mệt mỏi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tầm mắt của Thẩm Cận dừng lại trên mặt cô một lúc: “Em cũng có thể nói, buổi tối mệt mỏi điều khiển xe không an toàn, để tôi ở lại qua đêm rồi mai lại về.”
Hạ Ngôn cười cười, rồi khẽ gật đầu một cái: “Tôi mời người đưa anh trở về.”
Thẩm Cận cũng cười, đi về hướng cô: “Tôi đưa em về trước.”
Hạ Ngôn khẽ gật đầu.
Người trong nhà đều chưa ngủ, Thẩm Cận tới nhà đã nhiều lần, mọi người cũng dần tập mãi thành thói quen, chào hỏi một chút liền để cho bọn họ tự nhiên.
Thẩm Cận không lập tức rời đi, cùng Hạ Ngôn trở về phòng cô.
Phát hiện ra anh đi theo sau lưng, Hạ Ngôn quay đầu hỏi anh: “Rất trễ rồi, anh còn chưa trở về sao?”
Thẩm Cận nhẹ nhàng đóng cửa: “Không biết vì sao luôn luôn có loại dự cảm, nếu bây giờ tôi trở về, chúng ta sẽ quay trở lại điểm bắt đầu.”
“Giống như, nếu vừa rồi tôi không đuổi theo, chúng ta sẽ không vượt qua nổi.”
Hạ Ngôn bị anh chọc cười: “Không phải vẫn luôn như vậy sao?”
Thẩm Cận lắc đầu: “Không giống.”
Hạ Ngôn dừng cười, cũng không biết đáp lại thế nào, quả thật vẫn là không quá giống nhau.
Cô và Thẩm Cận bây giờ, giống đang nói yêu đương, trong lòng ngọt ngào ấm áp rất thực tế, đây là thể nghiệm anh và cô chưa từng có, nhưng ngoài cảm xúc, luôn có một số điều thực tế không vượt qua được, xen lẫn mâu thuẫn cùng với không cam lòng.
“Ngoại trừ Lâm Vũ, còn có liên quan tới mẹ tôi phải không?” Thẩm Cận nhẹ giọng hỏi.
Hạ Ngôn ngước mặt, nhìn chằm chằm anh một lúc: “Tôi có thể hỏi anh một chuyện trước đó không?”
Thẩm Cận gật đầu: “Em nói.”
Hạ Ngôn: “Anh đề phòng Lâm Vũ, nguyên nhân thực sự là gì?”
“Thật ra ngay từ đầu nhận cô ta, đúng là nhìn trúng tiềm lực của cô ta, không có nghĩ nhiều. Nhưng lúc em thấy cô ta thì phản ứng không đúng lắm, xin phép, mất tích, trong đầu có ý niệm rời đi, theo trực giác của tôi có phải trong đoạn trí nhớ kia của em, ba người chúng ta có phải có tồn tại chuyện gì. Tôi muốn mượn Lâm Vũ để phá bỏ cửa đi tìm hiểu đoạn trí nhớ này.” Thẩm Cận nói xong nhìn sang cô, “Nhưng sau mấy ngày nay, chuyện tôi vô duyên vô cớ sa thải Lâm Vũ, tăng cường trực giác này, tôi bức thiết muốn biết vì sao, thử lần nữa giữ lại cô ta, nhưng mà tôi không thể giải thích hành vi của mình ở một đêm kia, em đề cập tới Lâm Vũ, cũng từng nhắc qua, trong giấc mộng của em, trong mộng đó tôi ngoại tình, cho nên tôi đoán người kia có phải là cô ta hay không. Khoảng thời gian này ở chung, rõ ràng nhìn ra được em nhẫn nhịn chịu đựng, cho nên tôi buông tha ý niệm trong đầu lúc bắt đầu, tôi hy vọng em chính miệng nói cho tôi biết những chuyện kia, mà không phải thông qua em và Lâm Vũ rồi phỏng đoán ra.”
“Ngày đó chuyện phát sinh ở nhà hàng là một cơ hội, cô ấy làm như vậy, là tâm cơ cũng tốt, hoặc chỉ là quá nhiệt tình, đều xác nhận chuyện từ một phía, cô gái này không đủ bình tĩnh, loại không bình tĩnh này rất dễ dàng bị người lợi dụng, triển khai bước kế tiếp tiết lộ một ít tin tức sản phẩm mới không nên tiết lộ, nhất là đối tượng còn là người thân có liên hệ máu mủ với cô ta. Đó cũng là một trong những lý do quyết định không dùng cô ta, đối với đoàn đội những người khác mà nói, không có lý do gì làm cho em lo lắng cả.”
Hạ Ngôn miễn cưỡng cười cười: “Cô ta bây giờ thật sự không làm gì sai.”
Thẩm Cận: “Thời điểm cô ta thay tôi can thiệp vào cũng đã sai lầm rồi. Tôi không hy vọng cô ta trở thành một Tống Càn tiếp theo. Năm đó, Tống Càn chính là đi bước như vậy mà lấy đi tín nhiệm của tôi.”
“Là người đều sẽ phạm sai lầm, nhất là một người mới đến nơi làm việc, nếu cô ta là người khác, tôi có thể sẽ cho cơ hội. Nhưng cố tình cô ta là cái gai ghim ở trong lòng em, tôi không thể chờ đúc thành sai lầm lớn rồi lại đi nghĩ lại.”
Khóe miệng gượng gạo nở một nụ cười, Hạ Ngôn quay đầu đi nơi khác, mũi có chút chua xót, ngực có cảm giác mâu thuẫn nhau, vừa chua xót vừa ngọt ngào.
“Thực ra…” Hồi lâu Hạ Ngôn rốt cuộc lên tiếng, “Những chuyện mà tôi cho anh biết, đều là nhìn từ góc nhìn của tôi, hiểu theo quan điểm của tôi, là mang theo tư tưởng cá nhân tôi, thậm chí là thành kiến, ngay cả tôi đều sắp không phân rõ cái nào là thật cái nào là giả. Dù sao cũng sẽ có một ngày anh nhớ ra.”
“Như vậy…” Giọng nói của Thẩm Cận hơi khựng lại, nhẹ giọng hỏi cô: “Cái nút thắt này có thể bỏ xuống trước được không?”
Hạ Ngôn không tự chủ cắn môi dưới, chần chờ nhìn anh, mũi chua xót mãnh liệt, cô không biết.
Thẩm Cận không hỏi tới, giơ cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Cô im lặng mặc cho anh ôm, tâm tư mâu thuẫn phức tạp.
Ngày hôm sau không cần đi làm, sau khi bế quan mấy ngày mỗi người bị giày vò đến sức cùng lực kiệt, đều rất cần nghỉ ngơi.
Hạ Ngôn ngủ thẳng đến sắp giữa trưa mới thức dậy, nghỉ ngơi cả đêm tinh thần đã khá lên nhiều, vừa đẩy cửa ra liền thấy được Thẩm Cận ngồi ở phòng khách, đang nói chuyện phiếm cùng với ba cô.
Tối hôm qua anh không ở lại, đợi một lát rồi trở về.
Không nghĩ tới anh sẽ ở đây, Hạ Ngôn hơi sửng sốt, lên tiếng chào hỏi.
Thẩm Cận đứng lên đi về hướng cô: “Hôm nay tinh thần khá hơn chút nào không?”
Hạ Ngôn gật gật đầu.
Thẩm Cận: “Một lúc nữa sau khi ăn cơm xong, cùng nhau đi ra bên ngoài một chút.”
Hạ Ngôn do dự một chút rồi gật đầu.
Cái gọi là đi ra bên ngoài một chút, cũng không phải là tản bộ thuần túy.
Thẩm Cận mang cô đi đến phòng triển lãm thủ công truyền thống của An Thành, gần đây có triển lãm nghệ thuật và thủ công truyền thống dân gian, lại đúng dịp cuối tuần, vẫn có một vài người, nhưng hoàn cảnh rất đẹp và thanh tĩnh.
Hạ Ngôn không biết cái này có tính là hẹn hò hay không, cô thuận theo cảm giác đi thử.
Hai người đều là người yêu thích thủ công mỹ nghệ truyền thống dân gian, Thẩm Cận lại chuyên về cái này, cùng nhau dạo tại nơi này, cảm giác rất tốt.
Trên đường Thẩm Cận có cuộc gọi đến, anh đi ra ngoài nghe.
Hạ Ngôn một mình dạo trong phòng triển lãm, không quá may mắn, gặp Trình Khiêm, Trình Nhượng.
Trình Nhương thấy cô trước, trực tiếp lên tiếng gọi cô, người cũng thoáng cái đi về hướng cô.
“Đi dạo ở đây một mình à? Sao không gọi cho tớ, gần đây tớ rảnh rỗi đến sợ.” Người đến trước mặt, miệng đã huyên thuyên không ngừng.
Sau khi từ trấn La Lương bị Thẩm Cận bẫy chở mấy xe gia cụ trở về, Trình Nhương liền rất ít đến An Thành Thực Nghiệp, một trận kia cũng là nhất thời cao hứng.
Trình Khiêm cũng nhìn thấy cô, ánh mắt hắn ta quét một vòng qua mặt cô và Trình Nhượng mới đi về hướng bọn họ.
Hạ Ngôn nhớ tới chuyện lần trước ở nhà hàng hắn ta ép cô vào góc tường, không tự nhiên hướng về phía hắn ta lên tiếng chào hỏi: “Trình tổng.”
Trình Khiêm khẽ gật đầu, nhìn về phía Trình Nhượng: “Đi ra cửa nhìn xem mấy người ông Từ có tới không.”
Trình Nhượng đưa tay ra dấu ok, quay đầu nói với Hạ Ngôn: “Chờ tớ một lúc, tớ đi ra ngoài một chút sẽ trở lại.”
Rồi nói về hướng Trình Khiêm: “Anh, anh nói chuyện với Hạ Ngôn giúp em.”
Trình Khiêm không đáp lại cậu ta, tầm mắt luôn ở trên người Hạ Ngôn, mãi đến khi Trình Nhượng ra khỏi cửa, mới lên tiếng: “Tôi nghe Lý Lực nói bên cô đuổi cả hàng cả người của hắn ra ngoài.”
Hạ Ngôn gật đầu: “Cám ơn ý tốt của Trình tổng.”