Chương 83
Thẩm Cận quay đầu nhìn nhìn người phục vụ mặt đỏ hồng, chậm rãi ngồi thẳng người, tùy ý để người phục vụ mang món ăn lần lượt bày lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhỏ tiếng nói “cám ơn”, Thẩm Cận múc cho Hạ Ngôn chén canh, lúc này mới trở lại đề tài chính: “Tôi và Trình Khiêm ngoại trừ chuyện cạnh tranh trong kinh doanh, không có bất kỳ quan hệ nào khác. Cho nên mặc kệ anh ta xuất phát từ mục đích gì năm đó thu mua Nhuyễn Thần, anh ta không phải đang làm từ thiện, không có khả năng trả lại mọi thứ năm đó y nguyên không thay đổi.”
“Trình Khiêm xuất thân tốt, gia đại nghiệp đại, Tử Thịnh chỉ là một trong những sản nghiệp, thua lỗ trong kinh doanh với anh ta mà nói là không sao cả, anh ta hưởng thụ là cảm giác cùng tôi nhất quyết tranh cao thấp. Vậy đại khái chính là kỳ phùng địch thủ…”
Anh hơi khựng lại, Hạ Ngôn đã tiếp lời: “Anh hùng hiểu nhau không cần nói sao?”
Thẩm Cận gật đầu: “Gần giống với ý này. Với anh ta mà nói, muốn thấy tôi một lần nữa đứng lên, có anh ta tư bản tranh cao thấp, lại muốn biết tôi làm thế nào để có thể đứng dậy dưới sự chèn ép của anh ta, cho nên rõ ràng dung túng Tống Càn. Nhưng với chúng ta mà nói, mặc kệ anh ta xuất phát từ mục đích gì, Ngộ Giám muốn đứng lên, chỉ có thể dựa vào chính mình. Chúng ta không phải đang đấu cùng ai, mà là đang chân tâm thật ý làm nên thương hiệu, cho nên sách lược của chúng ta không có bất cứ vấn đề gì.”
Hạ Ngôn hiểu rõ, chỉ là đổi đề tài đến công việc tâm tư cũng tránh không được lại đi theo trở lại công việc: “Cũng không biết Giang Dập có thể thu phục nhóm khách hàng kia của anh ta hay không.”
Thẩm Cận nhìn cô: “Thời gian hẹn hò không bàn công việc.”
“...” Hạ Ngôn cười cười, “Nghe theo ông chủ.”
Nói là không bàn công việc, nhưng tâm tư vẫn vòng trở về vấn đề mới vừa rồi, cô nhíu mày hỏi Thẩm Cận: “Không đúng nha, ngày đó chúng ta họp không chú ý một vấn đề, nếu Giang Dập không thuyết phục được khách hàng của anh ta thì sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Điều kiện tiên quyết cho tất cả phương án của chúng ta là anh ta nhất định có thể thuyết phục, nhưng nếu anh ta không thể thì sao?”
Thẩm Cận nhìn sang cô: “Em cũng ý thức được vấn đề này?”
Hạ Ngôn thôi không nhíu mày nữa: “Ý là anh có chuẩn bị kế hoạch thay thế?”
Thẩm Cận: “Trước tiên nói một chút về cái nhìn của em.”
Hạ Ngôn đặt thìa xuống: “Mục tiêu của chúng ta là nhắm đến các doanh nhân nổi tiếng có hình ảnh cộng đồng và ảnh hưởng xã hội tốt trong cộng đồng nghệ thuật biểu diễn học thuật kinh doanh, phải không? Nhưng ngay cả khi họ thực sự có mối quan hệ tốt với Giang Dập, bọn họ dựa vào cái gì phải quảng cáo cho chúng ta?”
Cuộc họp ngày hôm đó thảo luận về việc sử dụng các ứng dụng cảnh thực trong lớp nhà của người dùng này để tập trung giới thiệu thương hiệu Ngộ Giám và xây dựng một loạt các chiến lược quảng bá mềm cho việc này.
Giang Dập bởi vì bối cảnh gia đình và thành tích cao trong công việc, trong vòng bạn bè phần nhiều là tinh anh công thành danh toại, nhân vật nổi tiếng, giới chính trị, giới kinh doanh, giới học thuật, giới y học, giới diễn viên nghệ sĩ… Gần như mỗi lĩnh vực đều có khách hàng và bạn của anh, Giang Dập nói lời son sắt anh có thể thu phục nhóm người này, bởi vậy thảo luận trọng điểm của cuộc họp đã rơi vào chọn nhân viên cùng điểm marketing.
Lo lắng đến công chúng cảm thấy hứng thú đối với cuộc sống của tinh anh các giới, nhân vật nổi tiếng ở mức độ không đồng đều, trọng điểm của cuộc họp đặt ở giới thương nhân cùng giới diễn viên nghệ sĩ. Giới kinh doanh lại chia nhỏ làm tài chính kinh tế tài chính và danh nhân, hỗ tương là gã khổng lồ internet, trùm truyền thông, những kẻ săn mồi bất động sản, có ảnh hưởng xã hội nhất định, và độ hảo cảm cao trong công chúng.
“Lui 10 ngàn bước mà nói,” Hạ Ngôn tiếp tục nói, “Ngay cả khi bọn họ thật sự nguyện ý giúp chúng ta, nhưng hiệu ứng chúng ta có thể mang tới cũng chỉ là từng trận từng trận, giống như triển lãm thiết kế lần trước, phạm vi của bức xạ vẫn rất hạn chế.”
“Nếu nói như vậy, tại sao chúng ta không làm lần hoạt động mềm này thành điểm nóng sự kiện marketing toàn dân tham dự? Không chỉ là chúng ta nhờ ảnh hưởng của khách hàng Giang Dập, đồng thời ở sự kiện lần này chăm sóc cha mẹ bọn họ, đạt thành cục diện mỗi người đều thích?”
Đến đây thì Thẩm Cận hứng thú: “Nói xem thế nào?”
Cụ thể Hạ Ngôn chưa nghĩ ra, tay cầm thìa, như có như không gõ nhẹ miệng bát, trong đầu tìm kiếm thương hiệu marketing đã nghiên cứu trong quá khứ.
Từ nhỏ có trở ngại của cơ thể, quá nửa thời gian đều nán lại trong nhà, đi theo cha cùng ông ngoại học chút nghề mây thủ công. Việc chữa bệnh của cô tốn nhiều tiền, khi trung học sơ cấp đã nảy sinh ý tưởng tự mình kiếm tiền để trợ cấp chi phí y tế, đã ký gửi các sản phẩm thủ công của mình cho các cửa tiệm trước cổng trường, đại khái tay nghề không bị trở ngại, lượng tiêu thụ cũng tạm, nhưng buôn bán cho học sinh, định giá cao không được, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, hơn nữa loại hàng mỹ nghệ này khác với cái khác, giá trị ở hàm ý nghệ thuật, giá có thể cao có thể thấp, nhưng cô không muốn bán đồ của mình giá thấp, bởi vậy bắt đầu nghiên cứu rất sớm làm thế nào để tăng giá trị tài sản cho tác phẩm của mình.
Việc học ở đại học thoải mái, lại là đi học tại nơi sinh sống, đi về thuận tiện, cô mở một cửa hàng trên Taobao, càng tập trung hơn làm thế nào để tăng lượng tiêu thụ và giá trị thương hiệu, nhất là mấy năm gả cho Thẩm Cận, ở nhà một mình rảnh rỗi đến hoảng sợ, tất cả tâm tư của cô đều dồn hết vào nghiên cứu và phát triển thủ công mỹ nghệ của bản thân, cửa hàng không lớn, nhưng miễn cưỡng được xem là cửa hàng trực tuyến nhỏ, có lượng khách hàng ổn định, nổ lực một chút có thể không phụ thuộc, khám bệnh mua thuốc không cần dùng tiền của Hạ gia cũng như của Thẩm Cận.
Cuộc sống gia đình trong mấy năm kia, cô có một đống thời gian lên mạng và nghiên cứu một số thứ có hay không đều được, đối với các loại marketing thương hiệu và sự kiện nóng thuộc như lòng bàn tay.
Thẩm Cận thấy cô lúc nhíu mày lúc chống má, nghĩ cô bị cơn đau đầu, cánh tay anh vắt ngang qua bàn vỗ vỗ đầu cô, “Ăn cơm trước, vấn đề này ngày mai đi làm thảo luận lại.”
Hạ Ngôn “uhm” một tiếng, không yên lòng cầm lấy thìa, múc một thìa canh bỏ vào miệng, lại ngừng lại.
“Tôi nghĩ ra rồi.” Đặt thìa xuống, ánh mắt nhìn về phía anh đều vì phấn khích mà trở nên sáng long lanh, “Bên chỗ cha mẹ chú năm mở công ty điện ảnh và truyền hình đúng không? Dưới cờ có mấy nghệ sĩ đang nổi tiếng.”
Thẩm Cận nhắc nhở cô: “Chúng ta mời không nổi ngôi sao đại ngôn, cũng tạm thời không có chi phí bỏ vào quảng cáo bất kỳ cái gì.”
Hạ Ngôn: “Chúng ta không đi tuyến đường đại ngôn quảng cáo, không làm bất cứ quảng cáo gì, cũng không tốn một phân tiền, không cần bọn họ quảng cáo gì cho chúng ta, cho nên cũng hoàn toàn không cần lo lắng ảnh hưởng hình tượng công chúng của bọn họ.”
“Chỉ 2 điều kiện, đang nổi tiếng, gần đây có tạp chí phỏng vấn, hoặc là Weibo có lực ảnh hưởng cao nhất.”
“Khách hàng của Giang Dập cũng vậy, chọn người rồi chúng ta phải chọn lại lần nữa, vẫn là 2 điều kiện, hình tượng công chúng tốt, gần đây có tạp chí phỏng vấn.”
Đôi mắt của Thẩm Cận chậm rãi hướng về ánh mắt cô.
Hạ Ngôn nghĩ anh chưa rõ, buông thìa cầm trên tay ra, đứng lên: “Bây giờ tôi về viết phương án, ngày mai gửi cho anh, anh xem có thể thực hiện hay không.”
Thẩm Cận ho nhẹ một tiếng: “Cô Hạ, chúng ta đang hẹn hò.”