Yêu lại từ đầu

 
Chương 84


 
Hạ Ngôn: “...”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai tay không tự nhiên lắm quơ quơ, cô ngồi xuống lần nữa.
 
Có chút quên mất.
 
Dáng vẻ ảo não của cô làm cho Thẩm Cận bất giác nở nụ cười, gắp cho cô chút đồ ăn: “Trước ăn chút gì đi.”
 
Hai má của Hạ Ngôn từ từ phồng lên, cẩn thận thương lượng với anh: “Chúng ta có thể đi về trước viết kế hoạch hay không? Tôi sợ trong chốc lát cảm giác chạy mất, lại quên.”
 
Thẩm Cận nhìn cô trong 1 giây, sảng khoái gật đầu: “Có điều tôi phải nói trước, tôi không trả tiền làm thêm giờ.”
 
Hạ Ngôn cười cười: “Tôi làm miễn phí cho anh.”
 
Thẩm Cận cũng cười cười, đưa tay vẫy người phục vụ đến tính tiền.
 
Hạ Ngôn nhìn một bàn thức ăn chưa động tới, đáng tiếc là lãng phí rồi, để cho người phục vụ đóng gói mang về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai người trở về nhà của Thẩm Cận, vừa viết vừa thảo luận hiệu suất cao hơn chút, quay về nhà cô Hạ Ngôn lo lắng Thẩm Cận lại bị mẹ cô giữ lại, quay về bên chỗ của Kỷ Trầm cũng không thích hợp, vẫn là ổ độc thân của Thẩm Cận tiện hơn.
 
“Máy tính ở thư phòng, mật mã bốn số 1.” Nhấn công tắc đèn, Thẩm Cận vỗ vỗ vai cô nói. “Em viết trước đi, tôi hâm nóng lại thức ăn. Hẹn hò có thể tạm thời không có, nhưng bụng thì không thể bị đói.”

 
Hạ Ngôn gật đầu, quay đầu nhìn nhìn vào thư phòng, hỏi anh: “Máy tính có thể tùy tiện dùng sao? Anh không sợ có cái gì… uhm, cái riêng tư ấy, anh có muốn sửa sang máy tính trước một chút không?”
 
Thẩm Cận: “Cảm thấy lộn xộn thì em cứ sửa sang lại. Email, công cụ trò chuyện, web tùy ý sử dụng, máy tính tôi không có riêng tư.”
 
Hạ Ngôn: “Công cụ trò chuyện không phải là tự động đăng ký chứ?”
 
Thẩm Cận nhìn cô: “Muốn mượn cơ hội kiểm tra không?”
 
Lấy điện thoại di động ra đưa cho cô: “Mật mã cũng là bốn số 1.”
 
Hạ Ngôn giật mình, gả cho Thẩm Cận, mấy năm đó máy tính của anh và cô đều là tách biệt, không xài chung, tuy rằng đều biết mật mã của nhau, nhưng cô chưa từng mở máy tính anh, cũng không điều tra qua điện thoại di động của anh, nhiều nhất là những lúc ngẫu nhiên anh đang tắm, điện thoại reo lên, cô sẽ liếc sang xem ai gọi đến, sau đó nói cho anh biết anh có điện thoại. Anh cũng sẽ không xem máy tính và điện thoại của cô, riêng tư của hai người phân rất rõ.
 
Cô cảm thấy hứng thú với điện thoại di động của anh, cô muốn biết vòng bạn bè của anh, muốn biết anh trò chuyện với bạn bè những gì, nhất là trong thời gian hoài nghi anh lạc lối, tuy nhiên trời sinh tính tình cô yếu đuối, cô nghĩ lại không dám đi xem.
 
Trong mối quan hệ hôn nhân, cô và anh vô cùng mới lạ, cô ngay cả dũng khí để hỏi anh có thể mượn điện thoại di động của anh nhìn xem đều không có. Lúc điện thoại của anh được tùy tiện đặt trên bàn vẫn không dám cầm lấy liếc mắt nhìn, nhiều lần thừa dịp anh không chú ý lén lút xem điện thoại di động của anh, cái loại chột dạ của việc lén lút ép tới mức cô không thở nổi. Thỉnh thoảng bị anh bắt gặp cô đang nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, anh sẽ khó hiểu hỏi lại cô sao vậy, sau đó đưa điện thoại cho cô, hỏi cô có muốn dùng hay không, thản nhiên đến làm cho cô tự hổ thẹn với sự không tin tưởng về anh, vì vậy đối với việc hoài nghi anh vẫn lang thang trong sự lập đi lập lại của khẳng định và phủ nhận.
 
Quá mức chìm đắm trong việc nhớ lại chuyện cũ, cô không chú ý tới bàn tay của Thẩm Cận đang đến gần, cho đến khi trên mặt truyền đến cảm giác ấm áp, cô ngước lên, tầm mắt chạm vào đôi mắt đen nhánh của anh, trong ánh mắt của anh xen lẫn dịu dàng thương tiếc cùng với tìm tòi nghiên cứu làm cho tâm tình của cô bỗng chốc mang theo phức tạp không rõ không thể nói thành lời.
 
Cô mỉm cười đẩy điện thoại di động của anh trở về: “Anh đây là đang đào hố cho tôi à. Xem xong gốc gác của anh xong tôi còn không phải tự mình đưa ra gốc gác của bản thân giải thích rõ ràng hả.”
 
Thẩm Cận cười: “Em còn có thể có cái gốc gác gì.”
 
Kéo tay cô qua nhét điện thoại di động vào lòng bàn tay cô: “Cầm giúp tôi, tôi đi hâm nóng lại thức ăn.”
 
Thẩm Cận vội vàng đi tới phòng bếp, Hạ Ngôn đến trước máy tính viết kế hoạch.
 
Máy tính của anh giống như người của anh, có tổ chức lại sạch sẽ, thiết lập hồ sơ chỉnh tề, phần mềm chat và email tự động bật lên, mật mã đã được nhập tự động, nhấn vào đăng nhập là được.

 
Hạ Ngôn thật không có can đảm đăng nhập mấy thứ này của anh, tuy rằng anh cấp cho cô đặc quyền.
 
Tâm tư của cô cũng không đặt trên mấy cái này, đã đặt hết ở kế hoạch rồi. Mở văn bản cô bắt đầu gõ phím, ngay cả Thẩm Cận bưng thức ăn đã hâm nóng đi vào cô vẫn không phát hiện ra.
 
Thẩm Cận thấy cô nghiêm túc làm việc, cũng không lên tiếng quấy rầy, vặn một miếng bánh đường đỏ đút tới bên miệng cô, sau khi thấy cô một ngụm cắn toàn bộ miếng bánh, anh rút khăn giấy lau ngón tay, thân thể cao lốn mới chậm rãi cúi xuống, một tay vịn sau lưng ghế dựa của cô, một tay chống lên bàn làm việc, nhìn cô đang gõ văn bản. Khi hơi thở của anh bao phủ lấy, Hạ Ngôn mới hồi phục tinh thần, quay đầu hỏi Thẩm Cận: “Anh xem như vậy có thể không?”
 
Cô chuyển động chuột để cho anh xem chữ viết từ trên xuống.
 
Thấm Cận quét mắt qua tổng thể: “Em viết xong trước đi.”
 
Thấy trong miệng cô đã ăn xong, lại vớt miếng bánh cho cô, Hạ Ngôn cắn xuống theo bản năng, ngón tay gõ trên bàn phím vẫn tiếp tục, nhưng gõ gõ thì ngừng lại, chậm chạp quay đầu, kinh sợ nhìn bánh đường đỏ trong tay Thẩm Cận bị cắn mất phân nửa.
 
Thẩm Cận nhíu mày nhìn cô: “Thế nào?”
 
“...” Hạ Ngôn cẩn thận cầm lấy bánh trong tay anh, “Tôi… tôi tự ăn là được rồi.”
 
Thẩm Cận buồn cười nhìn cô: “Ông chủ của em mặc dù không muốn cho em tiền làm thêm giờ, nhưng mà loại chuyện nhỏ như đút ăn này vẫn có thể làm giúp.”
 
“Cám ơn ông chủ.” Hạ Ngôn nhìn về phía bàn cơm vẫn còn đang tỏa ra hơi nóng, “Hay là ngài cho tôi tiền làm thêm giờ đi.”
 
Đổi lấy một cái vỗ nhẹ vào đầu, Thẩm Cận bưng cơm đến cho cô: “Ăn từ từ, ăn xong rồi lại làm việc tiếp.”
 
Cô chậm thì vẫn chậm, đầu óc không dùng cơm, miệng cũng không đang dùng cơm, tận dụng khoảng trống cô lại thương lượng với anh kế hoạch thực thi chi tiết, thỉnh thoảng đặt đũa xuống gõ bàn phím, ăn xong một bữa cơm thì bản thảo của kế hoạch cũng đã có.
 
Thẩm Cận giúp cô thu dọn bát đĩa, cô vùi đầu sửa chữa.

 
Thẩm Cận rửa chén đũa xong trở về, bản kế hoạch của cô đã sửa gần xong, Thẩm Cận lại cúi người xuống lần nữa, một tay khoác lên lưng ghế tựa, một tay chống trên bàn để máy tính, nhìn về phía màn hình máy tính.
 
Hạ Ngôn gõ xong câu cuối cùng, kéo lên dòng đầu tiên: “Anh xem, có cần phải sửa đổi ở chỗ nào hay không.”
 
Thẩm Cận rất nhanh đã xem xong, tay chỉ trang cuối cùng của văn bản: “Đặt kết quả win-win vào hợp đồng dưới dạng dữ liệu. Ví dụ như đối với nghệ sĩ, sau khi kết thúc kỳ marketing thứ nhất, có thể mang đến cho họ bao nhiêu sự chú ý, độ chú ý này được thể hiện một cách khách quan thông qua chỉ số của Baidu, mục tin tức, chỉ số vi mô và các dữ liệu khác, đối với xí nghiệp gia đình, bọn họ có thể chú ý đến các thương hiệu dưới tên của họ như thế nào, hoặc doanh số sản phẩm tăng một vài điểm, những điều này phải được thực hiện trong hợp đồng và con số cụ thể sẽ được bàn lại khi ký hợp đồng.”
 
“Thẩm, tiên, sinh.” Hạ Ngôn gằn từng tiếng, còn thật sự nhắc nhở anh, “Ngài đây là đang đào hố cho chúng ta. Cái này có chút giống với đánh nhau, quá mạo hiểm, nếu như chúng ta không có biện pháp đạt được, sẽ thành chúng ta vi phạm hợp đồng.”
 
Thẩm Cận nhìn cô: “Nếu chúng ta không nói rõ ràng thực tế có lợi, giống như em vừa nói, bọn họ dựa vào cái gì giúp chúng ta? Chúng ta bây giờ là nói giao dịch, không phải đang nói giao tình, cho nên cần phải làm cho đối phương nhìn thấy rõ ràng, bọn họ có thể được cái gì trong lần hợp tác này.”

“Nhưng mà…” Hạ Ngôn có chút lo lắng, “Nếu chúng ta không đạt được hiệu quả dự trù thì làm sao bây giờ?”
 
Thẩm Cận nhìn cô: “Em không tin bản thân em?”
 
Hạ Ngôn thoáng do dự, gật đầu: “Tôi cảm thấy áp lực rất lớn.”
 
“Tôi chưa từng thử qua, tôi thực không nắm chắc.”
 
Thẩm Cận: “Còn tôi thì sao? Cũng không tin tôi?”
 
Ánh mắt hai người đối nhau, nhìn nhau vài giây Hạ Ngôn lắc đầu: “Không có.”
 
Thẩm Cận cười cười: “Vậy em còn lo lắng cái gì?”
 
Toàn bộ lo lắng của Hạ Ngôn bỗng chốc không còn, theo yêu cầu của anh thêm điều khoản vào.
 
Thẩm Cận nhìn cô gõ phím, thỉnh thoảng đề cập đến một chút cách dùng từ, vừa nói: “Mục đích của chúng ta là vì gia tăng sức thuyết phục, không phải là vì đào hố cho mình. Điều khoản thể hiện sự chân thành của chúng ta, nhưng chân chính tạo nên tác dụng là con số trên hợp đồng. Con số được thương lượng. Chúng ta đòi hỏi gì đó đối với bọn họ mà nói là râu ria, bọn họ đương nhiên sẽ không dùng công phu sư tử ngoạm, dù thế nào đi nữa, còn có mặt mũi của Giang Dập, chú năm ở tầng quan hệ này.”
 
“Hơn nữa còn có điều khoản này ở đây, người của chúng ta tuyển chọn không cần hoàn toàn giới hạn trong vòng luẩn quẩn của Giang Dập và chú năm, chúng ta có không gian lớn hơn để lựa chọn.”
 
Hạ Ngôn hiểu rõ, theo ý anh hoàn thiện xong bản kế hoạch, khi gõ xong quay đầu hỏi anh: “Như thế này nhỉ?”

 
Thẩm Cận nhìn lại một lần nữa, gật đầu: “Tốt lắm.”
 
Sợi dây đàn kéo căng trong lòng Hạ Ngôn được nới lỏng, ngón tay nhẹ nhàng gõ một cái, nhấp lưu, gửi qua email cho Thẩm Cận và bản thân một bản, tắt file, nhẹ nhàng duỗi lưng một cái, mũi chân để ở góc bàn muốn đẩy ghế lùi về sau, không đẩy mạnh, lúc này mới chợt phát hiện ra bản thân gần như là bị Thẩm Cận vây lại trong vòng tay và bàn của máy vi tính. Thân thể anh cao lớn, hơn nửa người cúi xuống, gần như vây thân thể cô trong cái bóng của anh, tư thế có chút mập mờ, vừa nãy bận rộn không để ý tới, hiện tại hồi phục tinh thần lại, có chút… không được tự nhiên.
 
Hạ Ngôn ho nhẹ một tiếng, lấy điện thoại di động qua nhìn nhìn thời gian: “Ể? Đã hơn 2 giờ,”
 
Thẩm Cận cười cười: “Em mới phát hiện ra.”
 
Đưa tay tắt máy vi tính, song Hạ Ngôn không có ý định đứng lên.
 
Hạ Ngôn cẩn thận chọc chọc cánh tay anh: “Tôi phải trở về.”
 
Đầu hơi ngước lên, dáng vẻ thật cẩn thận lại cảnh giác, hợp với ánh mắt mở lớn vô tội, khiến cho ngực Thẩm Cận hơi ngứa.
 
Anh hơi hơi cúi thấp xuống gần cô, hơi thở bắt đầu giao hòa.
 
Hạ Ngôn không tự giác nín thở, căng thẳng nhìn anh, cô thực sự không cưỡng lại được Thẩm Cận lẳng lặng nhìn cô như vậy, độ sâu và tối trong đôi mắt anh dịu dàng như một xoáy nước, khiến cho tim cô từng chút đập nhanh hơn, da mặt theo đó dần ửng đỏ, lại thêm bàn tay của anh khoác lên lưng ghế chậm rãi trượt vào tóc cô, mạnh mẽ nâng ót của cô.
 
Điềm báo anh hôn cô.
 
Tim cô đập sắp không còn là của chính mình, tiếp theo cái ót hơi căng là một cái bóng áp tới, môi anh cũng nhẹ nhàng hôn lên, ngậm mút cánh môi khẽ nhếch của cô, rất dịu dàng, không nôn nóng, chậm rãi hòa tan cả hai dẫn ra ham muốn kiều diễm, hơi thở bắt đầu trở nên nặng nề, bàn tay trên ót cô thoáng cái đã mất khống chết siết chặt hơn, vò rối mái tóc cô, nhưng chuyển động trên môi vẫn khắc chế động tác dịu dàng như trước đó, thậm chí từ từ dừng lại, đôi mắt đen phản nhìn vào cô.
 
“Đêm nay ở lại, hửm?” Giọng nói trầm thấp khàn khàn, khiến cho cô gần như đã gật đầu.
 
Đôi mắt của Hạ Ngôn nhẹ nhàng đối diện với anh, với giọng nói yếu đuối gần như nỉ non đáp lại anh: “Mới ngày đầu tiên mà đã một đắp thành 2 thành 3 còn muốn đánh toàn bộ, có phải hơi quá đáng rồi hay không.”
 
Tiếng cười thật thấp tràn ra khỏi yết hầu, Thẩm Cận cắn nhẹ lên môi cô một cái: “Tôi còn muốn quá đáng hơn một chút.”
 
Anh buông cô ra.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận