Chương 89
Hạ Ngôn: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Muốn cười, lại không cười lớn ra được, trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào, vừa đan xen thêm cảm xúc khác, vẫn là vấn đề anh hay không phải anh, anh của hiện tại và anh trong trí nhớ thay nhau xuất hiện, cùng một gương mặt, khí thế cũng vậy, chỉ là ánh mắt vẫn không giống nhau lắm, Thẩm Cận trong trí nhớ kia, trong ánh mắt không có độ ấm như vậy.
“Cảm giác…” Hạ Ngôn miễn cưỡng cười cười, “Tôi giống như đang yêu đương với một anh Thẩm giả mạo.”
“Anh Thẩm của trước kia, đừng nói là lời ngon tiếng ngọt, ngay cả ánh mắt của anh ta cũng không có độ ấm.”
Trên mặt Thẩm Cận cũng mất đi nụ cười, nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “Hạ Ngôn, chúng tôi là cùng một người.”
“Anh Thẩm trước kia,” anh ngừng lại một chút, “Chỉ là không học được cách biểu đạt.”
Bối rối của cô ngày hôm đó, anh cho cô đáp án.
Hạ Ngôn muốn đồng ý, nhưng trong đầu lưu chuyển đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm cho cô không có cách nào khác để dễ dàng gật đầu.
Anh không có trí nhớ của 5 năm kết hôn với cô, đây là bất đồng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng rồi. Em muốn đi thăm chú Vương.” Cũng không muốn đắm chìm trong loại cảm xúc tiêu cực không kết quả này, Hạ Ngôn chuyển đề tài, “Từ lúc chú Vương xuất viện đến giờ vẫn luôn không có thời gian đến thăm ông, hôm nay vừa vặn không có việc gì, ba nhờ mang theo chút thuốc bổ, để em đi thăm ông thì sẵn tiện mang theo luôn, dù sao hiện tại em cũng chẳng có việc, muốn đi thăm, anh đi cùng không?”
Thẩm Cận nhìn cô, không cưỡng cầu đề tài vừa rồi nữa, nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Lúc nữa tôi còn có buổi họp, sợ là trễ một chút.”
Hạ Ngôn: “Không sao, anh họp đi, em đi trước, anh xem có tiện không rồi hãy tới.”
Thẩm Cận: “Tối tôi qua đón em.”
---------
Từ công ty đế đường cổ không xa, Hạ Ngôn đi bộ qua, cô không nghĩ tới sẽ ở chỗ chú Vương gặp được Trình Khiêm.
Dường như anh ta đến được một lúc rồi, đang cùng chú Vương uống trà chơi cờ.”
Lúc cô tới anh ta ngẩng đầu nhìn cô một cái, giống như có chút kinh ngạc vì sự xuất hiện của cô, nhưng lại thu lại rất nhanh, vẻ mặt bình thường thu hồi tầm mắt nhìn về phía bàn cờ, cầm quân cờ lên nhẹ nhàng hạ xuống.
Chú Vương cười nhìn sang cô: “Cô gái nhỏ, hôm nay sao có rảnh rổi mà tới đây?”
Hạ Ngôn không được tự nhiên cười cười: “Hôm nay công ty không có việc gì, đúng lúc có thời gian nên tới.”
Nói xong cầm thuốc bổ trong tay đưa lên: “Ba cháu nhờ cháu mang đến cho chú, dạo gần đây ông vẫn luôn bận việc không thể phân thân được, nên dặn dò cháu mang tới cho chú.”
“Ba cháu khách sáo gì chứ.” Chú Vương cười ha hả đứng lên, nhận lấy đồ của cô đưa tới.
Trình Khiêm ngẩn đầu nhìn cô: “Thẩm tổng không cùng đến sao?”
“Một lúc nữa anh ấy đến.” Hạ Ngôn đáp, bởi vì cuộc gọi nhỡ lúc chiều cộng thêm mấy hôm trước mập mờ gọi điện thoại, cùng với thực tế Thẩm Cận chỉ ra có khả năng hắn ta thích cô, khi phải nhìn Trình Khiệm cô luôn có chút xấu hổ.
Phần xấu hổ này làm cho cô tự hỏi không biết nên làm thế nào với Trình Khiêm, liếc thấy bọn họ còn chưa xong ván cờ, cô để lại một câu “hai người tiếp túc, cháu đi nhìn một chút trước” xong, xoay người đi về hướng kệ hàng, không làm phiền bọn họ.
Chú Vương đã không còn hăng hái đánh cờ nữa, nhìn thấy sắp đến giờ cơm, chú vừa đặt quân cờ xuống vừa nói với Hạ Ngôn đứng trước kệ hàng: “Con gái, cháu lại đây chơi thế chú đi, chú đi xuống bếp làm chút đồ ăn, tất cả mọi người chưa ăn cơm chứ.”
Hạ Ngôn ngoảnh lại ngăn ông: “Chú Vương, không cần đâu, cháu ăn rồi.”
Chú Vương cười: “Ăn rồi thì ăn thêm chút, chú vẫn còn đói, luôn luôn phải nấu cơm.”
Khi nói chuyện người đã khom người đi vào vếp.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Trình Khiêm và Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn không được tự nhiên lắm, còn giả bộ như thật sự đang chọn mấy đồ trang trí nhỏ trên kệ hàng, đầu óc xoay chuyển thật nhanh đang muốn tìn một lý do gì đó rời đi trước.
Lý do còn chưa nghĩ ra được, phía sau đã vang lên tiếng bước chân.
Thần kinh Hạ Ngôn bỗng chốc căng ra, cố hết sức muốn bỏ qua, lại có chút cảnh giác, căng thẳng và cảnh giác đan xen nhau.
Trình Khiêm cũng không có hàng động gì quá đáng, chỉ dừng lại đứng bên cạnh cô, giống như cô, nhìn về phía đồ trang trí nhỏ trên kệ, không lên tiếng.
Hạ Ngôn vẫn không nói gì, cơ thể cô căng ra vì cảnh giác, ngay cả hô hấp đều trở nên nhẹ hơn mà cô không tự cảm giác được.
Bên tai cô trruyền đến giọng nói nhàn nhạt của Trình Khiêm: “Căng thẳng quá như vậy, em không mệt sao?”
“...” Cơ thể Hạ Ngôn thả lỏng hơn chút, không biết đáp lại anh thế nào.
Trình Khiêm nghiêng đầu nhìn cô: “Em và Thẩm Cận bên nhau bao lâu rồi?”
Hạ Ngôn nhìn hắn ta, không đợi cô trả lời, hắn hỏi thêm một câu: “Em coi trọng hắn ở điểm nào?”
Hạ Ngôn bị hỏi đứng ngẩn tại chỗ.
Lực chú ý của Trình Khiêm lần nữa quay trở lại kệ hàng, giọng nói thờ ơ như đang nói chuyện phiếm: “Tôi vẫn cho là, tôi với Thẩm Nhị là thuộc một loại người, ngoại hình, tính tình, tâm tính và năng lực tương xứng, thậm chí là,”
Hắn ta quay qua nhìn cô: “Thêm vào bối cảnh gia đình, điều kiện của tôi càng ưu việt hơn một ít.”
“Em đã có thể coi trọng hắn, có thể nào với em, tôi cũng có lực hấp dẫn giống vậy hay không, thậm chí mãnh liệt hơn một ít?”
Hạ Ngôn sững người, nhìn về phía anh ta.
Trình Khiêm đã xoay người lại, lưng tựa nhẹ lên kệ hàng, đôi tay nhẹ nhàng khoanh lại trước ngực, nghiêng đầu nhìn cô, tiếp tục nói: “Hạ Ngôn, tôi phát hiện dường như tôi thích em. Cái tuổi này nói thích dường như có chút vớ vẩn, nhưng quả thật tôi có những cảm xúc khác nhau đối với em.”
Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng lời của Trình Khiêm quá mức trắng trợn khiến cho Hạ Ngôn đánh mất ngôn ngữ một hồi lâu, thật lâu sau mới nhíu mày nhìn hắn ta: “Tôi và Trình tổng có vẻ như không có một nền móng cho tình cảm, chúng ta thậm chí cả cơ hội gặp mặt đều thiếu, làm thế nào Trình tổng có thể…”
Trình Khiêm: “Tôi đã hoang mang về vấn đề này.”
“Nhưng mà, ý tứ của cô Hạ…” Trình Khiêm dừng một chút, “Có phải nói rằng, nếu chúng ta có cơ hội chung đụng, em cũng có thể sẽ yêu tôi?”
Hạ Ngôn cau mày càng chặt hơn, cô không cân nhắc tới vấn đề này.
Đối với Thẩm Cận, cô vừa gặp đã yêu, nhưng chung tình là khí chất và giá trị gương mặt của anh, tình yêu sâu đậm hơn trong suốt 5 năm bên nhau, bây giờ cũng là dựa trên tình cảm của đời trước, sớm chiều ở chung nảy nở cảm tình.
Phát sinh cảm tình với người đàn ông khác, cô chưa từng có cơ hội.
“Tôi không biết.” Cô thành thật lắc đầu, “Nhưng loại giả thiết này không có ý nghĩa thực sự.”
Trình Khiêm tự động xem nhẹ câu nói sau cùng của cô: “Cô Hạ không thử cân nhắc một chút sao?”
“Nhân lúc nam chưa cưới, nữ chưa gả.”
Hạ Ngôn bật cười: “Tôi cảm thấy, bất kỳ một người đàn ông nào có giới hạn đạo đức đều sẽ không đưa ra loại chủ ý ôi thiu này.”
“Như Thẩm tổng, anh ấy không làm được chuyện như vậy.”
Trình Khiêm kéo môi: “Tin tôi đi, nếu đổi lại là hắn, ngay cả cơ hội thương lượng hắn cũng sẽ không cho cô.”
Hạ Ngôn lắc đầu: “Anh ấy sẽ không.”
Một người đàn ông sống thanh tâm quả dục, trên tay mình có cũng được mà không có vẫn chả sao, huống chi phải đi tranh giành với người khác.
Trình Khiêm nhìn cô: “Hắn sẽ, đặc biệt khi đối tượng là em.”
Và khi cô hoang mang ngước nhìn, anh ta thình lình giữ cổ tay và nắm lấy cô nhẹ nhàng đặt ở kệ hàng, thấp giọng: “Bởi vì… tôi cũng sẽ.”
Đầu óc Hạ Ngôn trống rỗng trong 1 giây, sau đó giãy giụa theo bản năng, cổ tay bị Trình Khiêm chụp lấy dán chặt vào kệ hàng.
“Em với hắn ta mới vừa bắt đầu, cảm tình vẫn chưa sâu đậm, em vẫn còn cơ hội chọn lại lần nữa.” Trình Khiêm thấp giọng, “Thẩm Cận không tệ, nhưng sự nghiệp hắn ta chỉ mới vừa bắt đầu, trong vài năm tới, trọng tâm của hắn ta đương nhiên đặt vào sự nghiệp, thời gian có thể ở cùng em không nhiều, có nghĩa là, em phải bỏ ra nhiều thời gian tâm tư và sức lực hơn những người phụ nữ khác để chờ đợi, cuối cùng chưa chắc có thể có được kết quả như em mong muốn.”
“Xã hội này, có được bao nhiêu người phụ nữ đồng hành cùng giúp chồng từ đầu, giúp nhau cùng đi đến thành công trong sự nghiệp, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị vứt bỏ, may áo cưới cho người khác?”