Yêu Lầm Đại Gia

“Anh à … tụi nó trấn con búp bê của em !” – Con nhóc năm tuổi nước mắt ngắn dài , mếu máo chạy ra mách ông anh “ đại ca “ của nó …
“ Tự ra mà lấy lại đi “ – Chẳng thèm giúp con em , hắn buông ra một câu thật lạnh lùng =.=”!
“ Nhưng … em lấy bằng cách nào … “ – Giương đôi mắt long lanh đẫm nước lên nhìn thằng anh hàng xóm , con nhóc lại nhăn nhó …
“ Oánh thắng tụi nó thì sẽ có ! “ – Hắn khẽ mỉm cười , rồi lấy tay xoa nhẹ lên đầu con bé – coi như một cách cổ vũ ^^!
“ Dạ ! “ – Nó ngoan ngoãn gật đầu rồi lon ton chạy ù đi về phía bọn nhóc …
………………………….
Đứng chống nạnh sao cho thật là oai , “ con bé mít ướt ” hung hồn tuyên bố !!
-- Trả tớ Bé Gấu ngay , nếu các cậu không muốn bị ăn đòn !!!
Cả đám ngơ ngác nhìn con bé , lặng đi vài giây … rồi cười phá lên mà chế nhạo .
Tên cầm đầu khệnh khạng bước về phía trước , mặt nghênh lên trông vênh thấy ghét -_-“!
-- Đồ mít ướt ! Hôm nay mày chán sống rồi hả …
“ Bốp !!! “
Bất ngờ , tiếng đấm chắc nịch vang lên ngay khi thằng bé vừa mới dứt lời …
Và kẻ ra tay không phải là ai khác – chính con nhóc mít ướt – nó chẳng thèm tát hay cấu xé như lũ con gái … mà nó đấm !!!
Máu đã ứa ra bên khóe mép … thằng bé bần thần đến nỗi cứng đờ người trước cú đấm “ đầy uy lực “ của con bé .
Cả lũ trố mắt nhìn … ngây người , rồi chẳng ai bảo ai , lập tức xông lên túm lấy con nhóc mà tra tấn …
………………………………..
[ Mười lăm phút sau ]
Xước xát đầy mình nhưng nó vẫn cố lết về , cầm Bé Gấu đã rách nát trong tay mà con bé vẫn cười toe sung sướng …
-- Anh à ! Em “ cứu “ được Bé Gấu về rồi nè ^0^!!!
Thằng anh quay sang nhìn vẻ bầm dập của con bé , lòng hơi nhói lên một chút , nhưng vẫn lạnh lùng lôi chiếc đồng hồ bấm giờ ra mà chẹp miệng …

-- Mười ba phút hai mươi giây , thế này vẫn còn chậm lắm … Lần sau …
-- Lần sau em sẽ cố gắng ^^!!!
Thế đấy , nó chẳng chờ ai nói hết câu bao giờ … bởi đoán trước được vế sau rồi mà . Con bé lại nhe răng nhoẻn cười rạng rỡ … cái vẻ hồn nhiên lúc đó của nó thật đáng yêu … y một thiên thần . [ Mười hai năm sau ]
Chap 1a : Cuộc gặp gỡ định mệnh !
Cầm tớ giấy đình chỉ học một tuần trong tay mà con bé thở dài chán nản , lại thế rồi … dư âm của mấy vụ oánh nhau … -___-“!
Nhưng mà chẳng sao , chuyện này vẫn xảy ra như cơm bữa … Chỉ có điều , mẹ mà biết , chắc hẳn sẽ đau lòng .
Tự hứa với lòng mình là sẽ không gây gổ nữa , bởi chỉ cần một lần tái phạm cuối cùng … con bé bắt buộc phải chuyển trường
Ôi ! Bạn bè thân yêu :]] !
…………………..
Chiều tà thật dịu dàng trong ánh hoàng hồn chỉ còn len lói sau những rặng mây dần chuyển màu than tím . Lon ton dạo bước về phía sân sau , nơi có một chuồng thỏ mà nó đã đặt tên cho từng đứa ^-^ ! Tan học rồi , con bé sẽ ra thăm chúng :P .
Hít thở một hơi thật sâu sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ chuồng thỏ rùi nào ^0^ !!
Nói là hình phạt đối với mọi người , nhưng nó vẫn thích công việc này lắm , vì nó yêu thỏ mà !
Chậc , điểm danh lại xem nào …
“ Bé Mi Mi , Bé Xi Xi , Bé Ki Ki … ( toàn vần I ) … “
Bỗng …
Nó đần mặt …
Ngớ người nhận ra …
Thiếu mất một “ bé “ …
Rồi lại giật mình thêm lần nữa …
Khi phát hiện ra nó quên chưa cài cửa chuồng…
Trời ơi !!! Xổng mất bé OMaChi* rồi … Làm sao ăn nói với cô chủ nhiệm đây !!!

*OMaChi: Rất ngon , mà không sợ nóng !
[ Thực ra việc nuôi thỏ là trách nhiệm chung của cả trường , mỗi ngày sẽ do một lớp chăm lo việc dọn dẹp , tuần này là phiên của lớp nó … ]
………………..
Đầu óc quay cuồng … Dường như mỗi lúc một trở nên hoang mang hơn …
Tai ù ù đi vì hơi thở của gió …
Nó vội vàng chạy toáng đi tìm …
“ OMaChi !!! “
“ OMaChi !!! Em ở đâu !!!! “
Tiếng gọi của nó cứ lặp đi lặp lại như thế , âm thanh vang vọng cả một góc trường … Nhưng , rút cục , đáp lại con bé … chỉ là lời của gió khẽ lay lá xì xào trong đêm tối …
“ Huhu… bất lực rồi… thế là mình để lạc mất bé OMaChi rồi … “
Một giọt nước mắt bất ngờ tràn ra khỏi khóe mắt rưng rưng đong đầy của con bé …
Nó giật mình nhận ra … là mình đang khóc … Khóc ý à ! Đã lâu lắm rồi chẳng thấy chuyện này ~_~ !
Vội vàng lấy tay gạt đi dòng nước mắt , nó khịt khịt mũi để lấy lại tinh thần rồi khoác chiếc balo hình con thỏ lên vai , lững thững ra về … trong vô vọng .
Bất ngờ … tiếng đấm đá của một đám thanh niên đang gây gổ đâu đó quanh đây khiến tay chân nó lại bắt đầu … bứt rứt .
“ Thôi nào , thôi nào ! Bĩnh tĩnh , hết sức bình tĩnh …” – Nó cố gắng thở thật chậm rồi tự nhủ với lòng mình như thế , vừa mới thề rồi cơ mà (__ __”)!
Thế nhưng … Ô kìa ! Lạ chưa , chẳng phải phía đằng kia là thằng nhóc HiRuKi cùng đám đàn em của nó đang hội đồng bắt nạt “ một bạn nào đó “ hay sao . Hừm , thế là không được rồi , con bé lại chẹp miệng và bắt đầu tiến lên . Giúp người không phải là có tội , nó chúa ghét mấy thằng con nhà giàu thích cậy thế bắt nạt những học sinh “ con nhà lành “ – điển hình như nó :"> !
Thấy người hoạn nạn mà không chịu ra tay giúp đỡ mới là … đồ vô tâm ! Mà cái “ tâm “ của con bé thì cứ phải gọi là cao cả lắm lắm :”> !!! Đứng chống nạnh sao cho thật là oai ( vẫn cái trò cũ rích hồi con nít :]] ) , con bé trừng mắt nhìn quanh rồi hét lớn !!
-- Cả đám con trai cậy đông hiếp yếu như thế mà không biết nhục à !!!
Tiếng con bé bất ngờ vang lên dõng dạc khiến cả bọn ngơ ngác dừng tay , chúng quay sang nhìn nó rồi nhoẻn cười thật nham hiểm …
Thằng HiKuRi khệnh khạng bước lên phía trước , khẽ nheo đôi mày sâu róm của mình lại mà chẹp miệng , cười khả ố …

-
-- Hồ hồ ! Lại là mày hả ! Đứa con gái “ côn đồ “ …
“ Cho nó một trận đi đại ca !!! Chừa cái tội thích xen vào chuyện của người khác !!! “
Mấy thằng đàn em đằng sau lại nhao nhao lên cổ vũ …
Tiếng xì xào khiến nó bắt đầu nắm chặt bàn tay , run lên vì tức giận …
Thằng “ con nhà lành “ nằm bệt dưới đất , mặt tái mét khi nghĩ đến những gì con bé sắp phải hứng chịu .
“ Hoặc là ăn đòn chán rồi sẽ đến trò hành hạ thể xác … hoặc … “
Khi mà những ý nghĩ vớ vẩn ấy của hắn còn chưa kịp chấm dứt … thì … nhìn xung quanh kìa … Con bé đang ra đòn chớp nhoáng !!
“ Quái thật ! Cô ta là cái thứ gì mà mạnh thế !!! “ – Thằng “ con nhà lành “ thầm lẩm bẩm trong đầu …
……………………………….
Chẳng chờ cho bọn con trai kịp đánh trả , ra đòn chẳng theo một chiêu thức võ học nào cả ! Chỉ có đấm với đá , lợi thế của nó là đôi chân dài đầy “uy lực” . Con bé nhảy lên xoay người , đạp mạnh vào yết hầu thằng HiKuRi rồi bất ngờ quay lại , tung một cước giáng trời vào mặt thằng đàn em định tấn công từ phía sau !!!
Ko ai kịp đánh lén , gáy nó như … có mắt vậy !!!!
Chỉ trong nháy mắt , tất cả tụi nó đã ngã gục xuống , thân xác bầm dập dưới chân con bé . Miệng lắp bắp xin tha rồi lết vội đi trước khi nó kịp lườm cái nữa đến lần thứ hai *___*!!!
---------------
Sau khi đã xử lý xong xuôi cả đám “ ô hợp “ kia , con bé lại đưa mắt sang nhìn thằng nhóc “ con nhà lành “ khiến hắn giật bắn cả mình !
Chậm bước tiến tới trước mặt hắn , nó lặng lẽ đưa bàn tay bé nhỏ nhưng đầy sức mạnh của mình ra để kéo hắn dậy …
Trong giây phút đó , hắn ngơ ngác nhìn … cái vẻ đẹp mộc mạc nhưng vô cùng giản dị và trong sáng của con bé , tầm nhìn trực diện khiến trái tim hắn bất ngờ loạn nhịp …
Bỗng , nó dừng lại hỏi …
-- Hey ! Sao anh lại bị tụi nó oánh vậy !
-
Hắn thản nhiên trả lời , mà nhăn nhở hết mức có thể .
- À … tại tôi cướp người yêu của tụi nó ^^ !
[ Thả !!! ]
Con bé ngớ người trước câu trả lời hết sức hồn nhiên của thằng “ con nhà lành “ … Và rồi , ngay lập tức , nó sẵn sàng buông tay , mặc cho thằng bé vẫn còn đang trong trạng thái “ giữa tầng không “ .

Bất ngờ bị buông tay , hắn loạng choạng ngồi ngã cái “ Uỵch ! “ xuống đất , xoa mông ê ẩm , thằng bé gào toáng lên có vẻ tức giận trông thấy !
-- Cô làm cái quái gì thế hả !!
“ Đáng nhẽ ra tôi nên để anh ăn no đòn bởi tay bọn chúng ! Đồ con nhà giàu hợm hĩnh !!! “
Nói rồi , nó lại lạnh lùng quay đi , lòng tức anh ách …
“ Hừ … thì ra bọn chúng đều cùng một duộc !!! Thế mà mình lại đi giúp cái loại người đó làm gì cơ chứ !!”
………………..
Ngơ ngác nhìn theo … mà chẳng hiểu cái mô tê gì cả ~__~!
Tự dưng giận dỗi rồi bỏ đi … Con nhỏ đó ghét dân nhà giàu à o_O~! Hay là nó chưa đủ giàu :]] – Đó là tất cả những gì mà hắn nghĩ được trong đầu của một kẻ “ nhà giàu hợm hĩnh “ .
Chậc ! Nhưng mà không thể bỏ qua cơ hội làm quen với một “girl xinh” như thế được . Nghĩ rồi … hắn vội vàng hớt hải gọi với theo …
-- Heyyyyy !!! Cho xin cái tên được hem !!!
Con nhỏ lại lờ đi …
Nó vẫn cứ tiếp tục rảo bước … coi như câm điếc -__-“!!
Mặc cho hắn kêu gọi khản cả cổ !
Hồ hồ , dại gì mà khai chứ … Nhỡ hắn chơi xấu , vác tên nó lên phòng giám thị tố cáo đánh nhau thì sao …Quên đi :-“!!!
Tưởng chừng , bơ là xong …
Ai dè , bất ngờ … tiếng hắn gọi nó vọng lên từ phía sau khiến con bé giật bắn cả mình !
-- Kimio !!!! Kimio Aisawa !!!
……..
Gió vẫn không ngừng thổi…
Lá vẫn không ngừng rơi…
Và con bé thì đã phải dừng bước …
Nó như chết đứng khi nghe hắn gọi đúng tên của mình !!!
Cái quái gì thế ?! Sao hắn lại có thể gọi đúng của nó được cơ chứ !!! Nó đã khai ra đâu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận