Yêu Lần Nữa

“Cha chúng ta đây.” Khắc Hưng cười một cách lạnh lùng, nét mặt anh ta trở nên khó coi đến mức khiến người xem không biết hắn đang cảm thấy vui hay khoái chí, nụ cười hắn rất quái dị và khó đoán.

“Cha” Hoàng Nam định tiến tới nhưng lại bị hành động bất thường của Khắc Hưng làm cho ngừng bước. Hắn ta đang cầm lấy con dao nhỏ, sắc bén đặt lên cổ Đặng Hoàng Hải với vẻ mặt đầy cảnh giác.

“Hoàng Nam, hôm nay chúng ta phải giải quyết hết ân oán.” Khắc Hưng nói, tựa như quyết định chấm dứt tất cả mọi chuyện. Trong lúc đó, con dao kề cổ của Đặng Hoàng Hải càng gần vào da thịt ông, Hoàng Nam chỉ sợ kích động Khắc Hưng nên lùi lại, bắt đầu dùng lời nói phân tán sự chú ý của hắn.

“Khắc Hưng, đừng làm bậy. Có ân oán gì bây giờ chúng ta từ từ nói, không cần phải dùng vũ lực.” Hoàng Nam nói, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Được, bây giờ tính” Khắc Hưng buông Đặng Hoàng Hải ra, đẩy mạnh sang bên cạnh. Cơn đau làm cho ông ta khẽ hự một tiếng, bắt đầu có lại chút ý thức.

“Hoàng Nam, là nhà mày đã nợ tao. Tao cũng là con của ông ta, tại sao chỉ có mày là được gia đình ấm áp hạnh phúc, còn tao, còn tao chỉ có thể sống nghèo hèn tủi nhục.” Khắc Hưng nói, ngập tràn nỗi oán hận.

Từng chút kí ức lần lượt ùa về trong đầu Khắc Hưng, những hình ảnh từ thời thơ ấu. Khắc Hưng năm đó còn nhỏ, theo mẹ đến trước cổng lớn nhà họ Vu. Mẹ con anh ta bị người ta xua đuổi, đứng dưới cơn mưa lớn chờ đợi trong vô vọng, cuối cùng chỉ nhận lại sự lạnh lùng của Đặng Hoàng Hải. Anh ta cũng là còn của ông ta, tại sao ông ta lại tàn nhẫn như thế?

Mẹ hấp hối, rồi chết đi trong căn nhà nhỏ nghèo nàn chật hẹp. Bỏ lại anh ta, một đứa trẻ chỉ mới hơn mười tuổi, phải tự lực cánh sinh.

“Khắc Hưng, đây không phải sự thật. Mày chỉ đang sống trong thù hận hoang tưởng.” Hoàng Nam nói, nhẹ nhàng nhưng đầy quả quyết.

“Mày nói dối, mày cũng giống ông ta muốn phủ nhận tao” Khắc Hưng cắt ngang lời Hoàng Nam, kích động chĩa con dao về phía anh, nguy hiểm đến nghẹt thở.

“Hoàng…Nam…” Đặng Hoàng Hải thở hổn hển bò về phía họ, lo lắng nhìn về phía Hoàng Nam, ánh mắt đầy lo sợ và không yên.

Khắc Hưng chứng kiến sự quan tâm của Đặng Hoàng Hải dành cho Hoàng Nam khiến anh ta trở nên điên cuồng hơn. Anh ta la hét, vung dao loạn trong không trung, cảnh tượng kinh hoàng và khiếp đảm.

“Đặng Hoàng Hải… tại sao… tại sao…” Khắc Hưng cứ như đang mất trí, không ngừng hỏi, ánh mắt của anh tràn ngập sự hoang mang và tuyệt vọng.

Huy Dũng đột ngột nhảy ra, bắt lấy Khắc Hưng đang trở nên điên cuồng. Hai người cố gắng giằng co quyết liệt. Khắc Hưng bị khống chế, anh ta không cam tâm vùng vẫy, nhưng Huy Dũng xuất thân từ cảnh sát nên một vài động tác mèo cào vốn chẳng đá động được gì.

“Khắc Hưng, mày vốn không phải con trai của cha tao,” Hoàng Nam nói, giọng điệu đầy quyết đoán, nhưng cũng tràn đầy sự chế giễu.

Khắc Hưng cười khẩy, ánh mắt phẫn nộ "Mày nghĩ tao sẽ tin lời mày sao?”

Hoàng Nam tiến lại, đưa ra một xấp tài liệu giấy, đặt vào tay Khắc Hưng. Anh ta nghi hoặc nhìn vào, rồi mở tài liệu ra. Thông tin trong đấy khiến anh ta chết lặng, báo cáo xét nghiệm giám định cha con. Kết quả rõ ràng ghi lại rằng không có quan hệ huyết thống.

“Sao có thể? Không phải như thế?” Khắc Hưng lẩm bẩm, liên tục lật đi lật lại mấy tờ giấy xét nghiệm, không tin vào sự thật đang đặt trước mắt.

Chẳng phải mẹ anh ta đã nói anh ta là con của Đặng Hoàng Hải sao? Tại sao bây giờ lại không phải?

“Điều là hiểu lầm, cậu không phải con trai của tôi,” Đặng Hoàng Hải lúc này đã phần nào lấy lại ý thức, ông nhớ lại sự kiện năm đó rồi bắt đầu kể lại tường tận mọi chuyện. Những lời kể từ môi của Đặng Hoàng Hải như một viên gạch lên tâm trí Khắc Hưng, làm hắn nhận ra sự thật mà anh ta đã từng không muốn đối mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui