Yêu - Loan

Đến đây Vưu Liên Thành vẫn không chịu thôi, còn nói thêm: "Chi bằng anh hỏi thử Phương Phỉ đi, cô ấy từng ở Anh vài năm, nên có thể phát ngôn đấy."

Ặc! Ngô Phương Phỉ mãi mới nuốt trôi thức ăn, chuyển mắt sang ông ngoại chờ được giải vây, vậy mà ông ngoại có vẻ thích thú thưởng thức cuộc khẩu chiến trên bàn cơm này. Ngô Phương Phỉ nghĩ muốn nổ đầu, hình như hai người này nói đều có lý, mà đầu óc hạn hẹp của cô thì chỉ biết mỗi kiến trúc thôi, đâu có kinh nghiệm yêu đương gì. Cô đành quay sang nhìn Vưu Liên Thành theo bản năng, nhưng bị Lâm Mộ Mai chắn mất nên không thể thấy rõ vẻ mặt anh.

May mà Dung Nhã làm nghề luật sư ăn nói khéo léo, trong nháy mắt đã soi được vấn đề. Anh ta hòa nhã đáp lời: "Cậu Vưu chớ quên, đối tượng mà cậu nói là phụ nữ Anh, còn cô Lâm là phụ nữ phương Đông. Từ điều này đã cho thấy lời nói vừa rồi của cậu Vưu quá võ đoán."

Vưu Liên Thành cất giọng bình thản pha chút chế giễu: "Không hề võ đoán đâu. Phụ nữ Anh và phụ nữ Pháp đều được thế giới công nhận là kiểu phụ nữ  lãng mạn nhất. Anh thất bại trước họ thì liệu tỷ lệ tỏ tình thành công với phụ nữ khác được bao nhiêu?"

Theo diễn biến này dường như họ muốn biến bàn ăn thành một cuộc tranh biện rồi. Mộ Mai thở dài một hơi, nếu còn tiếp tục vậy nữa, trước sau gì Vưu thiếu gia cũng bị bại lộ bí mật cho xem. Bà chị họ của Ngô Phương Phỉ có ánh mắt rất sắc bén, nãy giờ cứ không ngừng săm soi cô mãi.

"Được rồi hai quý ông." Mộ Mai giơ tay lên, mỉm cười, "Tôi nhớ hình như tôi được mời đến dùng cơm mà, có thể để tôi ăn xong bữa cơm đã không? Đề tài của hai anh thật sự không thích hợp với không khí hiện tại chút nào."

Vinh lão tiên sinh cũng vui vẻ đứng ra giảng hòa, không khí trên bàn lại đầm ấm như trước. Dung Nhã vẫn điềm nhiên như không, ân cần gắp thức ăn cho Mộ Mai. Cho đến khi anh ta lại gắp một miếng sủi cảo tôm bỏ vào đĩa cho cô, cốc nước đặt bên cạnh Vưu Liên Thành bỗng bị đổ, làm ướt cả áo Mộ Mai.

Một tấm khăn giấy trắng muốt nhanh chóng nhét vào tay cô trước khi Dung Nhã kịp làm gì. Tình huống thế này khiến cô dở khóc dở cười, như thể cô biến thành mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành vậy.


Không khí khá quái gở, Vinh Ái khẽ nghiêng đầu nhìn đôi nam nữ ngồi đối diện một trước một sau rời khỏi phòng ăn. Đầu tiên Mộ Mai nhã nhặn từ chối Ngô Phương Phỉ đòi đưa cô đến phòng vệ sinh, rồi đi theo quản gia. Cô vừa đi không lâu, năm phút sau điện thoại Vưu Liên Thành vang lên, anh đi ra ngoài nghe điện thoại. Nếu theo tình tiết trong phim, đôi nam nữ này nhất định đang giấu người yêu mình lén lút vụng trộm với nhau. Tuy nhiên biểu hiện của hai người này quá tự nhiên, đến mức người ta chẳng hề phát hiện có sơ hở gì. 

Thời điểm Vưu Liên Thành đứng dậy ra ngoài còn cười với mọi người, nụ cười trong sáng tựa thiên sứ. Vinh Ái lại nhìn sang cô em họ xinh xắn của mình, Ngô Phương Phỉ luôn nhìn chăm chăm bụi chuối tây nơi Vưu Liên Thành đứng ngoài cửa sổ.

Cô ta thầm mắng mình bị thần kinh. Rõ ràng Vưu Liên Thành và con bé chụp ảnh trên du thuyền kia thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Hôm nay tình cờ được ngồi cùng bàn thôi. 

***

Bên này, vị quản gia vừa rời đi Vưu Liên Thành đã chạy tọt vào phòng vệ sinh, kéo đôi tay cô đang lau áo ghìm chặt trên đỉnh đầu, áp người cô trước bồn rửa tay, đôi môi vội vã hôn ngấu nghiến.

Mặc dù biết cô không hề hay biết gì về cuộc xem mắt này, nhưng Vưu Liên Thành vẫn giận vô cùng. Tại sao cô lại đi trêu ngươi đám đàn ông, tại sao cô lại dám thản nhiên ngồi đối diện kẻ có tình ý với mình, tại sao đã biết hắn có ý mà cô còn vui vẻ nhận thức ăn hắn gắp? Như vậy rõ ràng cô đang có ý để hắn hi vọng tơ tưởng mà. Không phải cô nên tỏ rõ lập trường của mình sao? Không phải nên nói cho hắn biết cô đã có bạn trai rồi sao?

Ôm siết cô vào ngực, Vưu Liên Thành hầm hè: "Tại sao không nói là em có bạn trai rồi? Tại sao không ngăn chặn ý định xấu xa của hắn? Lâm Mộ Mai, rốt cuộc em đang mưu tính điều gì?

Mỗi khi thấy tên đàn ông nào nhìn cô, Vưu Liên Thành đều hận không thể móc mắt đối phương ra. Tình yêu càng lúc càng sâu đậm, dục vọng chiếm hữu của anh cũng càng ngày càng mãnh liệt. Anh biết suy nghĩ của mình không được bình thường, có lẽ phải nói là bệnh hoạn, nhưng thật sự trong tâm trí anh lúc nào cũng lo được lo mất cô. Bởi vì... bởi vì anh là người không có tư cách có được cô nhất trên thế giới này, tại anh cố ý chống lại số phận cướp lấy cô mà thôi.


Nếu Mộ Mai yêu anh, anh sẵn sàng từ bỏ tính mạng của mình. Nhưng nếu một ngày Mộ Mai không yêu anh nữa, anh sẽ sẵn sàng hủy hoại mọi thứ kể cả cô. Cho nên, mọi người thường nói, yêu và hận chỉ cách nhau một sợi tơ mà thôi.

"Bạn trai ư? Em có bao giờ?" Mộ Mai giễu cợt đốp lại, "Anh đang nói mình đấy hả? Nhưng em nhớ, Vưu Liên Thành hiện tại là bạn trai của Ngô Phương Phỉ, hơn nữa, người bạn trai này đang ở nhà bạn gái mình với vai trò khách quý nữa kia."

"Anh đến đây vì em thôi." Vưu Liên Thành vòng tay ôm Mộ Mai, kéo cô dán chặt vào người mình, "Anh nghe nói họ muốn giới thiệu em cho tên đàn ông khác nên mới chạy đến đấy."

Mộ Mai lập tức im lặng.

"Lát ra ngoài em hãy nói cho hắn biết em đã có bạn trai, rồi quay về nhà ngay cho anh." Liên Thành kiên quyết ra lệnh, "Có nghe không?"

"Biết rồi." Mộ Mai đáp lời, "Ăn tối xong em sẽ nói với họ em phải về."

"Lâm Mộ Mai." Vưu Liên Thành cau mày, "Lẽ nào em không định nói rõ ràng với tên đàn ông kia sao?"

"Vưu thiếu gia." Mộ Mai ngẩng lên nhìn khuôn mặt ghen tuông của Vưu Liên Thành, "Không cần nói với anh ta vậy đâu. Với em, anh ta chỉ là chú Tiểu Nhã của Phương Phỉ thôi, đừng bận tâm nhiều, dù sao mấy ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây rồi đúng không?"


Vưu Liên Thành nghĩ lại cũng phải, nhưng nhìn gương mặt trang điểm giản dị của Mộ Mai, anh lại hằm hằm tức tối: "Tiểu Nhã á, tên gì hệt như con gái."

Mộ Mai định đẩy Liên Thành đi ra ngoài, thế nhưng lại bị anh áp vào vách tường, hôn cô lần nữa. 

Đang lúc đắm đuối thì bỗng môi cô đau nhói, Mộ Mai tức khắc hiểu được chuyện gì xảy ra liền quát khẽ: "Vưu Liên Thành, anh là đồ điên."

Chàng trai bị mắng lại không hề giận dữ hay hối lỗi, dương dương đắc ý chỉ vào môi cô: "Khi nãy vừa vào phòng ăn anh đã muốn làm vậy rồi. Đây là sự trừng phạt cho việc em dám đi trêu ong ghẹo bướm, mấy khoản nợ khác lát nữa chúng ta về nhà lên giường sẽ tính!"

Vưu Liên Thành uốn lưỡi nhấn hai chữ "lên giường" rất nặng, chắc chắn về đến nhà sẽ hành hạ cô đến sáng mai không xuống giường được cho xem.

Mộ Mai đau đầu không biết làm sao với đôi môi bị cắn đến bật máu của mình, đành quay lại phòng ăn với đôi môi sưng mọng. Thấy vị trí của Vinh Ái trống rỗng, cô liền thở phào nhẹ nhõm. 

Vưu Liên Thành vẫn ngồi vị trí cũ, nịnh nọt trò chuyện vui vẻ với Vinh lão tiên sinh. Ngô Phương Phỉ vừa gắp thức ăn cho ông mình vừa thỉnh thoảng góp vài lời.

Đối diện với ánh mắt của Dung Nhã, Mộ Mai như có cảm giác ngồi trên bàn chông.

"Cô Lâm, môi cô sao thế? Khi nãy vẫn bình thường mà? Có phải lúc ăn đã không cẩn thận cắn vào môi không?" Dung Nhã biết câu hỏi này có hơi mạo muội, nhưng vẫn buột miệng hỏi han, "Có cần bôi thuốc không?"


"Ồ, bị anh phát hiện rồi." Mộ Mai hùa theo lời Dung Nhã, "Ừ, nãy bị cắn phải môi, từ bé đến lớn tôi thường bị vậy lắm."

Nhìn cô gái mặt ửng đỏ kết hợp với đôi môi tươi thắm toát lên vẻ duyên dáng động lòng người, trong phút chốc Dung Nhã không sao dời mắt được. Ngô Phương Phỉ ngồi hơi chếch đối diện với Dung Nhã thấy rõ mồn một biểu cảm của anh ta, lòng thầm thở dài: Không ổn rồi, chú Tiểu Nhã chưa có mảnh tình vắt vai lần đầu tiên thích một người con gái, nếu biết Lâm Mộ Mai đã có bạn trai sẽ buồn chết cho xem.

Ngô Phương Phỉ dứt khoát đi đến chỗ của Vinh Ái rồi ngồi xuống, quan sát kỹ môi Mộ Mai. Đúng là chướng mắt thật! Không hiểu sao giờ phút này trong đầu cô lại hiện lên hai từ "chướng mắt" nữa. 

Nhìn Mộ Mai và Liên Thành ngồi sóng vai nhau rất tự nhiên, cảm xúc trong cô bỗng trở nên khác lạ. Lẽ ra Lâm Mộ Mai không nên ngồi kế bên Vưu Liên Thành. Hơn nữa đây không phải là bữa cơm thông thường, là bữa tiệc hẳn hoi nên vị trí ngồi phải rất được chú ý.

Nhìn lại vết rách đỏ tươi trên môi Mộ Mai, trông thế nào cũng giống như bị đàn ông hôn vậy. Mà sao hai má cô lại ửng hồng? 

Mộ Mai hiện giờ hệt như trái đào chín mọng rất gợi cảm, gợi cảm đến mức chú Tiểu Nhã cũng vô lễ nhìn cô ấy không chớp mắt. Và cả, tại sao bạn trai cô lại nhìn chòng chọc chú Tiểu Nhã với ánh mắt kỳ quặc, tựa như chán ghét, tựa như căm thù, tựa như phẫn nộ và...

"Mấy đứa trẻ bọn cháu sao vậy?" Thấy mọi người đều im lặng, Vinh lão tiên sinh lên tiếng, "Sao như bị điểm huyệt hết thế kia?"

Lời của ông ngắt ngang suy nghĩ miên man của Ngô Phương Phỉ. Cô thầm khinh bỉ mình, cười trêu cô bạn thân: "Này Mộ Mai, dáng vẻ này của cậu rất dễ khiến người ta hiểu lầm đấy. Trông môi cậu hệt như bị ai hôn cuồng nhiệt quá í."

Mộ Mai chỉ cúi đầu cười trừ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận