Yêu - Loan

Buổi trưa hôm sau, Mộ Mai tỉnh dậy trong tình trạng đầu óc choáng và bụng đói cồn cào. Chân vừa chạm đất đã bủn rủn, suýt nữa ngã quỵ, còn kẻ đầu sỏ đã gây ra việc này thì biến đâu mất.

Giỏi lắm, giỏi lắm Vưu Liên Thành! Mộ Mai thật sự muốn níu lấy lỗ tai Vưu thiếu gia, thét thật to vào cho hả giận. Cái tên khốn Vưu Liên Thành này, không phải nói là bốn lần thôi sao?

Thế mà cuối cùng lại những năm lần rưỡi! Sau lần thứ năm là đến lần thứ sáu, nhưng được giữa chừng Mộ Mai đã mệt mỏi ngủ thiếp. Nói cho chính xác là nửa đoạn đầu lần sáu cô đã ngủ gà ngủ gật rồi.

Tối qua Vưu thiếu gia vô cùng thỏa thuê. Sau lần thứ tư, anh đã biết được một thứ gọi là "giai đoạn an toàn" mà trước giờ chưa hề nghe đến. Qua giảng giải của Mộ Mai, anh biết trong giai đoạn an toàn này không phải đeo bao, Vưu Liên Thành cho rằng trước giờ mình đã thiệt thòi quá thể. Vì vậy mới có lần thứ năm và lần thứ năm rưỡi.

Dựa theo trạng thái chân mềm nhũn như giờ, Mộ Mai biết nhất định Vưu thiếu gia đã hoàn thành nốt lần rưỡi kia rồi. 

Anh quả thực như người máy, nhưng cô đâu phải làm bằng điện, cô là người bằng da bằng thịt hẳn hoi mà.

Vất vả lắm mới đứng dậy đi đến phòng khách, cơn giận của Mộ Mai mới vơi đi đôi chút. Phòng khách được dọn dẹp gọn gàng, trên bàn còn đặt hoa tươi, những đóa hồng tươi thắm tỏa sáng long lanh buổi ban trưa khiến lòng người ta thư thái.

Đến phòng tắm, Mộ Mai lại nguôi giận thêm một chút.

Bài chải đã được bôi kem ngay ngắn và được đặt vào chỗ thuận tay của cô. Vừa đánh răng vừa nhìn bọt kem qua gương, trong lòng Mộ Mai chợt dâng nỗi cảm khái.

Thời gian như đã bị đảo ngược trong căn tứ hợp viện rồi. Trước đến giờ đều là cô làm điều này cho anh, Vưu thiếu gia là tên nhóc cực kỳ soi mói, kem bóp ra phải thẳng tắp, không thẳng sẽ bị vứt vào thùng rác.


Mộ Mai nhoẻn môi cười, thế nhưng phút chốc lại nghiêm mặt. Nơi da thịt lộ ra khỏi áo ngủ chi chít những đốm đỏ, giờ phút này trông cô chẳng khác gì con báo đốm.

Mẹ kiếp! Mộ Mai học theo Vưu Liên Thành chửi tục.

Đánh răng xong, vừa quay người thì lửa giận lại giảm xuống. Áo khoác của cô đang treo trên vách phòng tắm, trên áo còn dán tấm giấy tiện lợi mang nét chữ của Vưu Liên Thành.

- Em yêu, đói bụng chưa, đói bụng thì đến phòng ăn nhé, anh đã chuẩn bị món ngon cho em rồi đây.

Tốt lắm, Vưu Liên Thành không bỏ trốn mất dạng, anh chỉ đang ở phòng bếp nấu ăn cho cô thôi. Soi gương khoác áo vào, khóe môi cô cong cong, con báo đốm trong gương hình như đã thuận mắt hơn phần nào.

Nếu nói, trong phòng tắm Mộ Mai vẫn còn hơi khó chịu, thì khi bước vào phòng bếp, chút giận dỗi còn sót lại đã bay khỏi chín tầng mây.

Trên bàn ăn không có mấy món thịnh soạn, chỉ là những món hết sức bình thường. Anh đang cắm cúi nấu cháo cà rốt cho cô, cầm muôi khuấy nhẹ, nghe nói khuấy như vậy sẽ để cháo và cà rốt sẽ mau tan vào nhau. Anh rất chăm chú, chăm chú đến mức không hề hay biết cô đến.

Vưu thiếu gia biết cả nấu cháo nữa cơ, dáng vẻ kia trông chẳng khác gì đầu bếp nhà nghề cả!

Mộ Mai rón rén đi đến, ôm lấy anh từ sau lưng, hương cháo thơm ngát kia len đến tim cô, từng chút tràn lan cả cõi lòng.

Người anh ấm áp, bả vai vững chãi, vòng eo ôm lấy vô cùng êm ái. Tiếc nuối duy nhất là chiều cao hai người họ không phù hợp lắm. Nhưng không sao cả, Mộ Mai kiễng chân lên, tim cô đặt lên vị trí xương bướm của anh, nghe nói đây là chiều cao phù hợp nhất cho một đôi tình nhân.


Cô vùi mặt vào lưng anh cò cọ.

Vưu Liên Thành đưa tay rãnh rỗi đặt lên đôi bàn tay đang ôm lấy mình, cúi đầu nhìn chúng đang che chở cho nhau.

"Liên Thành, anh biết cả nấu cháo ư." Chàng trai nấu cháo này thoáng cái đã làm tim cô tan chảy.

Nghe giọng của Mộ Mai, rốt cuộc Vưu Liên Thành mới nhẹ lòng. Tối qua sau lần thứ sáu, anh phát hiện ra cô đã ngủ mất, điều này khiến anh hơi lo lắng, bởi vì lần thứ sáu được diễn ra trong tình huống cô không cam tâm tình nguyện, nhưng anh lại cảm thấy không mang bao thật sự quá vui sướng. Để vuột cơ hội này sẽ không có lần sau!

Vưu Liên Thành hắng giọng, tuy trong lòng lo ngay ngáy nhưng lời thốt ra vẫn dịu dàng: "Đây cũng là phục vụ đặc biệt chỉ dành riêng cho Lâm Mộ Mai thôi, em có thích không?"

Còn phải hỏi ư! Mộ Mai cười khanh khách, sau đó rơi vào chiếc bẫy dịu dàng của Vưu Liên Thành, quên phứt cơn giận khi vừa thức dậy.

Đến lúc trời tối, thừa dịp Vưu Liên Thành đi tắm, Mộ Mai mở laptop ra đặt lên chân, xem tin tức trên mạng.

Cả buổi chiều cô và Liên Thành đều tắt điện thoại ôm nhau trên sofa, nghe nhạc xem phim, chơi bài. Tường vây xung quanh đã ngăn cách họ với thế giới bên ngoài.

Mộ Mai không biết, sau tối hôm qua sự tình sẽ phát triển thế nào, nhất định sẽ gây ra sóng to giớ lớn đúng không?. Song, Vưu Liên Thành không nói, và cô cũng không hỏi. 

Chắc hẳn trên các trang báo mạng đều đang giật tít tiêu đề “Người sáng lập S.S.Y lại là kẻ lợi dụng tình cảm để đầu cơ trục lợi”. Những người có thù với Vưu Liên Thành dại gì không lợi dụng báo chí để công kích chửi mắng anh.


Mộ Mai sợ sệt, chậm chạp không dám mở máy tính ra, cô sợ vừa mở trang web lên sẽ tràn ngập trời đất tiếng thóa mạ về họ. Cô không ngại người ta mắng mình, nhưng lại không chịu được bất cứ ai mắng chửi chỉ trích anh.

Trong lúc rối rắm, cô lại được một vòng ôm thơm ngát bao bọc, anh nắm lấy tay cô bật máy tính lên, nhưng không hề vội vàng vào web, mà là ngậm lấy vành tai cô xong mút mát chốc lát, mới nghiêm túc hỏi: "Mộ Mai, nếu anh chỉ còn hai bàn tay trắng, thậm chí ba anh cũng từ anh, em vẫn cần anh chứ?"

"Để em nghĩ xem..." Mộ Mai ra vẻ trịnh trọng giây lát, bất đắc dĩ gật đầu, "Được rồi, xét điều kiện bề ngoài điển trai của anh, hơn nữa tài nấu ăn cũng tàm tạm, kỹ thuật trên giường khá tốt, em có một chút tiền để dành, để em bao nuôi anh vậy!"

Thời điểm nói những lời này, Mộ Mai còn vỗ ngực hào hùng. Vưu thiếu gia thở hắt, nhếch môi cười: Kỹ thuật trên gường tàm tạm á! Lâm Mộ Mai đáng yêu quá rồi.

Nửa giờ sau, Mộ Mai trợn tròn mắt, lẩm bẩm: "Tại sao lại vậy? Tại sao lại như vậy?"

Đúng thế! Điều này hoàn toàn trái ngược với kiểu truyền thông bình thường thích châm dầu vào lửa. Ngoại trừ một vài nhà truyền thông Bắc Kinh chỉ trích Vưu Liên Thành với giọng điệu cay độc, những tờ báo chính thống có sức ảnh hưởng đều nhất trí dùng câu "tình cũ lại cháy" để hình dung sự việc trong buổi dạ vũ tối qua.

Thậm chí các nhà truyền thông Anh còn dùng cuộc phỏng vấn qua video call với anh viết về sự việc này thành câu chuyện muộn màng nhận ra tình yêu đầy lãng mạn. Trong cuộc phỏng vấn, Vưu Liên Thành bày tỏ vô cùng áy náy với Ms Wu (Cô Ngô), sau khi chân thành xin lỗi bạn gái đương nhiệm, anh mới nói với giọng chầm chậm đầy kiềm nén: "Khi cô ấy xuất hiện trước mặt tôi, tôi mới phát hiện ra tôi căn bản chưa hề quên cô ấy."

Thế là trong vài giờ, không ngừng có người nhảy ra nói tốt cho Lâm Mộ Mai. Ví dụ như hàng xóm trước kia kể cô là một cô bé hiếu thảo; ví dụ như bạn học trước đây của cô nói cô luôn sẵn sàng giúp đỡ những bạn học khác; ví dụ như cha sứ nói cô là một cô gái lương thiệt nhiệt tình với giọng cực kỳ thành kính. Và còn rất nhiều, rất nhiều người khác nữa…

Tiếp theo có nhân viên của cơ cấu từ thiện nào đó đứng ra tiết lộ Lâm Mộ Mai đã bí mật quyên tiền cho họ, dĩ nhiên không chỉ có một nhà tiết lộ điều ấy.

Như thể, trong một đêm, cô Tess ham mộ hư vinh trong dinh thự họ Vưu đã hóa thành cô gái tốt bụng, lặng lẽ chịu đựng người khác chỉ trích vu khống.

Tình cũ lại cháy ư? Nghe mới hay làm sao! Tiêu đề này tốt hơn câu "lợi dụng tình cảm" gắp trăm gấp nghìn lần, quan trọng nhất là S.S.Y không hề chịu bất cứ liên lụy gì.


Phải biết rằng, một doanh nhân dính với câu tình cũ lại cháy cao lắm chỉ là tin tức giải trí để người ta hóng hớt. Còn những ngân hàng và nhà đầu tư khác sẽ không bắt chẹt làm khó gì với doanh nhân kia.

Vưu Liên Thành đã hóa cơn phong ba lần này thành tin tức scandal tình ái hường phấn, hơn nữa câu tình cũ lại cháy làm người ta dễ dàng chấp nhận hơn câu "thay lòng đổi dạ" nhiều.

Mộ Mai không ngờ, chuyện khiến cô lo âu suốt cả ngày lại kết thúc bằng cách nhẹ nhàng thế này. Đóng máy tính lại, cô quay người ôm lấy mặt anh, hôn lấy hôn để như chim gõ kiến.

"Vưu Liên Thành, anh làm sao khiến mấy tay rắc rối kia chịu nói tốt cho anh vậy?" Mộ Mai vui mừng vòng tay qua cổ anh.

Cô hầu học của anh lại trở nên ngốc nghếch rồi! Không, phải là trở nên ngây thơ rồi mới đúng! Vưu Liên Thành cảm thán, nếu là trước kia, chỉ trong vài giây thôi cô sẽ đoán được đầu cua tai nheo ngay. Có điều trở nên đơn thuần vậy cũng tốt, đơn thuần như vậy sẽ không nghĩ ra mấy chuyện quái dị để hành hạ anh.

"Đơn giản thôi, cho họ chút lợi ích, gửi đến hộp thư cá nhân của họ vài thứ thực tế, sau đó hứa với họ lần sau sẽ nể mặt họ, phối hợp với họ." Vưu Liên Thành gõ nhẹ trán Mộ Mai, cô lập tức bày ra vẻ nghe giảng dạy, ngoan hiền giương mắt, "Còn nữa, Lâm Mộ Mai, phòng quan hệ công chúng của công ty anh được trả lương hậu hĩnh lắm, họ còn ước gì xảy ra chuyện như vậy để thể hiện tài năng của mình xứng đáng với đồng lương hiện có cơ."

Trong lúc Vưu thiếu gia chờ cô dâng hiến thân thể để bày tỏ nỗi cảm kích của mình thì Lâm Mộ Mai lại hét dài sảng khoái rồi nằm phịch xuống giường, cười khanh khách.

Truyền thông Anh gần như đắp nặn cô thành hình tượng Đức Mẹ Maria, điều này khiến cô rất đỗi buồn cười. Mấy người bạn học nói tốt cho cô trước đây đều ghét cô, chắc khi nói ra những điều dối lòng này họ cũng ngột ngạt lắm đây.

Vưu Liên Thành vừa kề đến, Mộ Mai tức khắc giơ tay cản lại, quắc mắt cảnh cáo: "Tối nay anh đừng hòng làm gì cả."

Vưu thiếu gia còn định ăn vạ nhưng cô lại ra đòn đe dọa mạnh hơn: "Anh yêu, anh muốn nhịn đói một đêm hay muốn nhịn đói một tuần?"

Vì vậy Vưu Liên Thành đành ngoan ngoãn nằm về chỗ của mình.

Trước khi ngủ, Mộ Mai mơ màng nghĩ, liệu Vưu Lăng Vân có xem được những thứ tin tức này không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận