Yêu - Loan

Tại một công viên gần đó, thay vì người đến trong kế hoạch là Lâm Mộ Mai, vậy mà Chu Á Luân lại chờ được sự xuất hiện của Vưu Liên Thành. Hai mươi phút trước, Tiểu Bổn đã cam đoan chắc chắn sẽ chuyển thư của anh đến tận tay dì hàng xóm, cậu nhóc còn nhấn mạnh rằng cô rất thích trẻ con nên đây là chuyện dễ như bỡn.

Chuyển thư ư? Đây vốn là cách không đáng tin chút nào, nhưng chuyện đến nước này, Chu Á Luân đã bị Vưu Liên Thành dồn ép đến mức túng quá hóa liều.

Sau khi tin tức Vưu Liên Thành và cô hầu học của mình tình cũ lại cháy được lan truyền khắp nơi, Chu Á Luân phát hiện mình muốn tìm Lâm Mộ Mai là việc còn khó hơn lên trời, anh sốt ruột như bị lửa đốt.

Điều duy nhất Chu Á Luân nắm chắc là muốn cuộc tình này tan vỡ, thì ra tay ở phía Lâm Mộ Mai sẽ dễ hơn Vưu Liên Thành. Vưu Liên Thành đã dám vì Lâm Mộ Mai và phản bội lời thề với người mẹ kính yêu của mình kia mà.

Trong ba ngày qua, Chu Á Luân gần như dùng hết mọi cách, gọi vào di động của Lâm Mộ Mai không được, nếu anh đoán không sai, Vưu Liên Thành đã cài ứng dụng chặn cuộc gọi vào máy cô. Vưu thiếu gia còn mời vệ sĩ có kinh nghiệm phong phú canh gác xung quanh nhà tình nhân của mình, gần như thiết lập một mạng lưới bảo vệ kín kẽ đến mức con kiến cũng không chui qua lọt. Hơn nữa, Vưu Liên Thành dính với Lâm Mộ Mai như hình với bóng 24/24, cho dù có rời đi thì những vệ sĩ kia cũng xoay quanh cô như vệ tinh. 

Giữa buổi ban trưa, công viên vô cùng yên ắng, sắc trời âm u. Vưu Liên Thành mặc áo khoác màu đen thong dong cất bước đi về phía Chu Á Luân, rồi dừng lại cách anh ta vài bước, bỏ tay vào túi áo khoác, nghiêng đầu nhìn trời, nhíu mày cau có.

Sau đó, Vưu Liên Thành chuyển ánh nhìn từ vòm không sang mắt Chu Á Luân, tươi cười: "Cậu nhóc gián điệp của anh đã bán đứng anh chỉ vì 100 tệ rồi."

100 tệ ư? Chu Á Luân nở nụ cười khô khốc: "Sớm biết vậy tôi đã cho nó 200 tệ."

Dứt lời, vẻ mặt hai người đồng thời nghiêm túc.

"Chu Á Luân, chuyện của tôi với cô ấy chưa đến lượt anh nhúng tay vào đâu." Vưu Liên Thành lạnh giọng.


"Nếu tôi nói, tôi có lý do để nhúng tay thì sao?" Chu Á Luân bật lại.

Vưu Liên Thành làm ra vẻ "tùy anh", cúi đầu lấy ra hộp thuốc lá, rút điếu thuốc, vừa định châm hút đã nghe Chu Á Luân hỏi một câu rất tọc mạch: "Vưu Liên Thành, cậu và Lâm Mộ Mai có ngủ với nhau chưa?"

"Tôi và cô ấy có ngủ với nhau chưa á?" Vưu Liên Thành ngẩng đầu, cười châm chọc, "Chu Á Luân, anh hỏi câu này buồn cười quá đấy. Quan hệ của chúng tôi là người yêu, và cả hai đều ở độ tuổi trưởng thành tự chịu trách nhiệm trước pháp luật, còn là một đôi nam nữ vô cùng bình thường, có làm chuyện đó cũng đâu có gì lạ đúng không?" Vưu Liên Thành cao giọng huênh hoang, "Tôi và cô ấy đã ngủ với nhau rồi, tối qua cô ấy còn phải luôn miệng xin tôi tha cho đấy."

Chu Á Luân lập tức vung quả đấm đến, Vưu Liên Thành không hề tránh né.

Hơn một giờ sau, tại phòng tập bắn của câu lạc bộ Chicago vang lên sáu phát súng liên hồi, mục tiêu bị bắn trúng bốc khói lượn lờ. Làn khói ấy nồng nặc mùi thuốc súng.

Tay Vưu Liên Thành cầm lấy súng, vẫn giữ tư thế bắn, chẳng qua giờ phút này ánh mắt anh nhắm thẳng vào Chu Á Luân.

"Cậu điên rồi, cậu không biết nơi này có luật pháp sao?" Nhìn vẻ mặt điềm nhiên của Vưu Liên Thành, Chu Á Luân thật sự muốn đấm cho đối phương thêm một cú. Nơi đây không phải là xã hội phương Tây được mua bán súng công khai, đây là nơi pháp luật kỷ cương nghiêm ngặt, không có chuyện mỗi ngày đều có người chết dưới họng súng.

Khẩu súng Vưu Liên Thành đang cầm là quà sinh nhật mười tám tuổi Vưu Lăng Vân tặng. Khẩu súng lục Ruger Super Redhawk Revolvers, kiểu dáng cổ điển, một lần có thể bắn sáu viên có kích cỡ 53 ounce, dù ở Anh cũng bị nghiêm cấm sử dụng cá nhân. Thế nhưng ủy ban quản lý súng đạn vẫn mắt nhắm mắt mở, liệt khẩu súng của Vưu Liên Thành vào loại súng săn. Không ngờ lần này Vưu thiếu gia lại mang theo nó đến đây.

Vưu Liên Thành nheo mắt, chậm rãi chỉa họng súng về phía trán Chu Á Luân, lưng Chu Á Luân toát mồ hôi lạnh. Nếu không phải xác định khẩu súng đã hết đạn, Chu Á Luân nhất định cho rằng Vưu Liên Thành sẽ xử tử anh ta tại đây rồi, hơn nữa sẽ còn bắn thẳng vào huyệt thái dương của anh ta nữa.

Chu Á Luân biết, bên trong tâm lý của chàng trai trẻ này luôn ẩn núp nhân tố điên cuồng, nhân tố ấy chắc chắn khiến cậu làm ra chuyện bất chấp hậu quả.


Vưu Liên Thành chậm chạp hạ tay xuống, Chu Á Luân thầm thở phào, song hơi thở còn chưa dứt thì cổ họng đã thắt lại. Bởi vì Vưu Liên Thành lại móc ra đạn từ trong túi áo khoác của mình ra.

Một viên, hai viên, ba viên, bốn viên rồi năm viên! Anh từ từ nhét đạn vào ổ. 

Chu Á Luân nín thở, mồ hôi sau lưng lại tuôn ra như tắm.

Đến lần thứ sáu, tay anh đưa vào túi áo, sau đó nhíu mày rồi nở nụ cười nhạt, nụ cười ấy kết hợp với gương mặt tinh khôi của anh lại có vẻ càng phớt đời hơn.

"Toi rồi anh Chu, thiếu một viên rồi." Vưu Liên Thành ra chiều tiếc nuối.

Từ hồi còn rất bé, ba của Chu Á Luân thường đưa anh ta đến dinh thự nhà họ Vưu chúc tết Vưu Lăng Vân. Trong đại sảnh vàng son rực rỡ, nữ chủ nhân xinh đẹp cho anh một bao lì xì rất dày, đứng bên cạnh bà là một cậu nhóc tóc xoăn đẹp như thiên thần. Bà dịu dàng bảo với cậu nhóc: "Liên Thành, chào anh Chu đi con." Cậu nhóc lễ phép cười với anh, ngoan ngoãn gọi: "Anh Chu."

Mấy phút sau, khi nữ chủ nhân rời đi, cậu nhóc thiên sứ kia đi đến gần anh, mặc chiếc áo vest ca-rô thắt nơ đỏ, tươi cười với anh nhưng lại khẽ giọng mắng: "Đồ ăn mày!"

Trong nụ cười tươi tắn kia, hình ảnh Vưu Liên Thành hiện tại bỗng trùng lặp với cậu nhóc thiên sứ khi ấy. 

Vưu Liên Thành giơ súng lên, ổ súng xoay nhanh chóng tra vào khớp, tức khắc móc ngón tay vào cò, giọng trong ngần: "Cơ mà không sao, năm đấu với một!"


"Năm đấu với một gì chứ?" Nửa tháng trước, Chu Á Luân vừa trải qua sinh nhật hai mươi tám tuổi, trong suốt hai mươi tám năm qua, anh ta chưa bao giờ nếm trải nỗi khiếp sợ như hôm nay.

Trước chàng trai nhỏ tuổi hơn mình này, anh ta tựa như một tên ngốc, ánh mắt Vưu Liên Thành sáng quắc hệt như gã thợ săn nhìn con mồi.

Vưu Liên Thành đứng cách Chu Á Luân chừng bảy mét, chầm chậm dời họng súng qua bên trái rồi dừng lại.

Đối diện với họng súng đen ngòm, Chu Á Luân trở nên khó thở, tiếng súng khi nãy của Vưu Liên Thành vẫn vang vọng từng hồi bên tai anh.

"Liên Thành, đừng làm loạn." Chu Á Luân cố gắng tìm về giọng nói của mình.

"Ok!" Vưu Liên Thành vui vẻ trả lời, tiếp theo lẩm bẩm, "Mới vừa rồi không phải anh hỏi tôi năm đấu với một là gì sao?" Anh thở dài, "Năm đấu với một là năm viên đạn và một tính mạng ấy. Chu Á Luân, anh cảm thấy tỷ lệ sống sót của một tính mạng với năm viên đạn sẽ được bao nhiêu."

Giọng điệu anh nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại như một quả bom oanh tạc đầu óc Chu Á Luân trống rỗng.

Phòng bắn súng đã bị khóa trái, lúc đến Vưu Liên Thành đã dán gì đó vào máy camera giám sát, lúc ấy Vưu thiếu gia còn đùa cợt bảo rằng dán thứ này vào, phòng bảo vệ sẽ không thấy được gì cả. Bây giờ Chu Á Luân đã biết, thứ Vưu Liên Thành dán vào chắc hẳn là chip gây nhiễu sóng rồi.

Họng súng rất gần huyệt Thái dương, bóng dáng Tử thần giờ khắc này đã hiện rõ ngay trước mắt. Chỉ cách bảy mét, ngón tay của Vưu thiếu gia vừa cử động là Tử thần to lớn sẽ cắn nuốt sinh mệnh của anh ngay.

Lưng và trán lấm tấm mồ hôi, Chu Á Luân không dám nhúc nhích: "Đừng làm càn Vưu Liên Thành. Đây là cách giải quyết cực ngu ngốc."

"Dĩ nhiên." Vưu Liên Thành gật đầu tán thành.


Thấy họng súng dời đi, Chu Á Luân thở phào nhẹ nhõm. 

Vưu Liên Thành cười trêu: "Đồ nhát cáy!"

Cùng lúc đó âm thanh khóa an toàn được mở vang lên lanh lảnh. Nếu phải hình dung cảnh tượng vào lúc này, Chu Á Luân sẽ hình dung bằng câu nói, tim anh như nhảy ra khỏi cổ họng. Vưu Liên Thành chỉa họng súng vào huyệt Thái dương của mình, theo đó tiếng bóp cò vang lên.

Ấy thế mà Vưu Liên Thành đã giành được cơ hội sống duy nhất, đạn không hề bắn vào đầu anh, anh vẫn tươi cười: "Chu Á Luân, chẳng qua điều khiến anh canh cánh trong lòng chính là câu nói khi đó của mẹ tôi đúng không? Anh cho rằng cứ khoanh tay bàng quan thế này sẽ có lỗi với bà. Nhưng mà Chu Á Luân, tôi mới chính là con trai của bà, điều này anh phải nhớ kỹ."

Khoảng cách bảy mét còn lại sáu mét, Vưu Liên Thành khí thế át người: "Như vậy, anh Chu, phát vừa rồi đã làm anh sáng suốt ra chưa?"

"Cậu điên rồi, Vưu Liên Thành, cậu thật sự điên rồi..." Chu Á Luân lầm bầm, Vưu thiếu gia trước mặt anh ta chẳng khác nào tên tâm thần. Vậy mà cậu lại dám nổ súng vào đầu mình, đây rốt cuộc phải tự tin bao nhiêu, phải ngu ngốc nhường nào cơ chứ? Hay cậu thật sự cho rằng cậu chính là cậu con trời như vô số người đã ca ngợi?

Vưu Liên Thành nhíu mày, chẳng buồn đếm xỉa: "Tôi chỉ cho anh thấy được ý trời thôi. Chu Á Luân, nếu anh còn cảm thấy có lỗi với mẹ tôi, như vậy phát súng kia đã nói cho anh biết ý chỉ của mẹ tôi rồi." Anh lại tiến đến gần hơn, "Chu Á Luân, hãy quên lời nói của mẹ tôi đi, được không?"

Được không ư? Câu nói ấy của Vưu Liên Thành bình tĩnh đến mức như một người em trai đang làm nũng với anh mình: Anh ơi, anh nhường chocolate cho em đi, được không?

"Vưu Liên Thành, cậu biết rõ..." Chu Á Luân lắc đầu, chỉ trong sáu bảy phút, chuyện xảy ra trong phòng bắn súng này như thể một cuộc đua marathon giành lấy tính mạng giữa anh và tử thần.

"Vậy là anh không chịu phải không?"

Khoảng cách sáu mét lại rút ngắn, họng súng lại lần nữa chỉa vào huyệt Thái dương của anh. Đúng vậy, chính là huyệt Thái dương của Vưu Liên Thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận