Mộ Mai nhẹ nhàng đẩy Liên Thành ra.
"Hay là Mộ Mai, em nói cho anh biết em muốn anh làm gì cho em đi. Chỉ cần em đồng ý ở lại bên anh, chuyện gì anh cũng bằng lòng. Mộ Mai, em nói cho anh biết đi em."
Cậu đứng trước mặt cô, cuống cuồng tay chân, song Mộ Mai chỉ lạnh lùng nhìn cậu. Cái nhìn này khiến lòng Vưu Liên Thành càng rối bời. Lúc Mộ Mai cất bước, cậu liền chụp lấy tay cô níu lại.
Vưu Liên Thành nắm tay Lâm Mộ Mai thật chặt, vẻ mặt lạnh nhạt của cô rõ ràng đang tỏ thái độ mất kiên nhẫn với cậu, nhưng thật sự Vưu Liên Thành không biết nên dùng cách nào để níu kéo cô ở lại bên mình.
Trong bóng đá thường lưu truyền một câu nói: Khi bạn đã được ban tặng rất nhiều cơ hội phá lưới, nhưng nếu để vuột mất thì bạn sẽ phải gánh chịu sự trừng phạt của Thượng đế cho thất bại của mình, bởi vì bạn đã lãng phí lòng tốt của Ngài. Đúng vậy, Vưu Liên Thành đã lãng phí rất nhiều cơ hội Thượng đế tặng cho cậu, cậu đã khiến cô rơi lệ vì cậu hết lần này đến lần khác, còn ngu ngốc trao cô cho tên đàn ông khác. Thượng đế nhất định đã không thể nhân nhượng được nữa rồi, nhất định là vậy!
Cậu siết chặt tay cô: "Mộ Mai, hiện giờ chỉ còn bảy phút thôi."
Lúc này toàn bộ câu lạc bộ Kim Tự Tháp chìm trong bóng tối, Vưu Liên Thành đã tắt hết đèn nơi đây.
"Mộ Mai, anh từng nghĩ cho dù có chết cũng sẽ không nói ra điều bí mật này, anh cho rằng cuối cùng nó sẽ cùng anh đi xuống đáy mồ." Trong bóng tối, Liên Thành thì thầm, "Năm 97, gã nghị viên người Ấn đã nuốt đạn tự tử trong biệt thự của mình. Sau khi cảnh sát đến nhà điều tra mới phát hiện mười mấy đứa trẻ bị nhốt trong tầng hầm nhà hắn. Mười mấy đứa trẻ kia được đưa đến trung tâm điều trị tâm lý trẻ em, về sau quản lý trung tâm cương quyết đưa chuyện này ra tòa, khởi kiện gã nghị viện kia với tội danh là ấu dâm. Tòa án đã thụ lý vụ án này, tuy tằng gã đã tự sát để trốn tội nhưng vụ việc này vẫn xôn xao dư luận cả nước Anh suốt nửa năm."
Không biết cơn gió từ đâu thổi đến khiến Mộ Mai lạnh toát, cô giơ tay lên định bịt tai mình lại. Mộ Mai chưa bao giờ biết Vưu Liên Thành lại có giọng nói đau thương đến vậy. Cô nghe thấy tiếng nói đang gào thét từ sâu trong nội tâm mình: Đừng, đừng, Liên Thành, đừng nói nữa. Âm thanh kia cứ mắc kẹt nơi cổ họng, đau đớn đến mức Mộ Mai muốn rơi lệ.
"Trong nửa năm chuyện đó truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, hằng đêm anh đều mơ thấy ác mộng, vẫn là giấc mơ về căn phòng tối đen, tên râu xồm khiến người ta sởn cả gai ốc. Mộ Mai, em biết không? Trước khi gã nghị viên kia tự sát năm giờ, anh đã trốn thoát khỏi căn phòng hắc ám đó."
"Năm ấy, anh tám tuổi còn em mười hai tuổi, Mộ Mai, bây giờ chắc em đã đoán được thuở nhỏ anh từng xảy ra chuyện gì rồi phải không? Mộ Mai đây là bí mật mà anh đã giữ kín trong lòng suốt bao nhiêu năm, ngay cả ba mẹ anh cũng không biết. Mộ Mai, anh không thể nói cho họ nghe bí mật này, sức khỏe mẹ anh không tốt, còn ba anh thì quá bận, anh không thể để ông lo lắng thêm nữa. Anh không chịu cho dì Nguyệt dẫn anh đi gặp bác sĩ, bởi vì như vậy sẽ có rất nhiều người tỏ vẻ thương hại cho vụ việc con trai của Vưu tước gia gặp phải, để rồi cứ cách một khoảng thời gian họ lại mang ra bàn tán, chúng sẽ biến thành một cái mác theo anh suốt quá trình trưởng thành, sau đó sẽ là vết nhơ cả đời không thể xóa bỏ. Cho dù anh cố gắng bao nhiêu, anh luôn phải chịu đựng ánh mắt khác thường của mọi người. Lúc họ vui vẻ thì bày tỏ tiếc nuối cho cảnh ngộ anh đã gặp, lúc không vui thì mang ra đàm luận với giọng điệu cay nghiệt. Trong khoảng thời gian ấy anh không dám ngủ, cứ thế mở to mắt cho đến khi trời sáng."
Mộ Mai nghe thấy tiếng nước mắt mình rơi xuống sàn nhà trong bóng tối, tiếng động ấy không ngừng đâm thẳng vào tim cô.
"Có lẽ bây giờ em đã biết tại sao trong năm tháng ngây ngô như vậy anh lại dễ dàng giữ lời hứa hẹn với một cô bé lần đầu gặp mặt, sau đó kiên trì đợi cô ấy lớn lên rồi chứ! Khi anh lê thân xác chồng chất vết thương trốn ra được căn phòng tối đó, anh cảm giác không chỉ thân thể mà cả linh hồn mình đều bị dấy bẩn. Thời khắc ấy Tiểu Quỳ đã thổi từng vết thương của anh, luôn miệng an ủi anh mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn với giọng non nớt. Thời khắc đó Tiểu Quỳ chẳng khác gì ánh sáng soi tỏ cuộc đời anh.
Mộ Mai, anh từng hứa sẽ đợi cô ấy lớn lên, bởi vì cô ấy đã ở bên anh trong thời điểm gian nan nhất. Mộ Mai, từ trước đến nay anh rất sợ người khác biết được bí mật anh đã giấu sâu tận đáy lòng này. Bây giờ anh nguyện dùng nó đổi lại cơ hội em ở lại bên anh."
Thật ra, không cần Vưu Liên Thành nói ra bí mật kia, Lâm Mộ Mai cũng sẽ lựa chọn ở bên cậu, đây là kết quả tất nhiên. Mộ Mai hối hận, hối hận chết được, cô không nên làm khó cậu vì muốn cho cậu chịu đau khổ, thật ra thì tám phút trước cô nên giả bộ mình đã cảm kích rồi mới đúng. Hiện tại cô phải làm sao đây? Cô nào muốn biết bí mật của cậu, giống như cô cũng không muốn biết bí mật của mẹ Xuân vậy. Hiện giờ phải làm sao đây, cô phải làm sao đây?
Trong bóng đêm, bàn tay lạnh băng của cậu nắm tay cô. Mộ Mai ngơ ngác rồi vùng ra bỏ chạy, dường như chỉ cần trốn ra khỏi nơi này, bí mật của Vưu Liên Thành, giọng nói đau khổ của Vưu Liên Thành sẽ không quấn lấy cô nữa.
Vưu Liên Thành đứng ngây ra như phỗng, nghe tiếng bước chân cô chạy xa, thấp thoáng thấy bóng cô khuất sau cánh cửa. Âm thanh cánh cửa nặng nề đóng sầm lại rồi chấn động hồi lâu như tiếng đàn cello trầm uất ngân vang. Vưu Liên Thành biết, thời hạn nửa giờ đã hết, cô vẫn quyết bỏ cậu mà đi. Làm sao bây giờ? Cậu phải mất cô sao?
Vưu Liên Thành không thể mất đi Lâm Mộ Mai, khi cô không ở bên cậu, cậu không làm được gì cả, trong lòng cậu không tài nào vui vẻ cho nổi. Cho nên cậu không muốn mất cô, không thể mất cô được.
Hoàn hồn lại, Vưu Liên Thành chạy như điên ra cửa. Ngoài câu lạc bộ là con phố dài, hai bên đường là đèn kiểu hoa hồng nổi tiếng ở Hy Lạp, lúc chúng được bật, cả con phố sẽ như con đường đầy hoa thơ mộng. Dưới ngọn đèn thứ ba là bóng một người in dài, Vưu Liên Thành vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cô.
Cô vẫn mặc áo sơ mi kẻ ca rô, khăn quàng cổ màu đỏ, vẫn là dáng vẻ hệt như ở Buenos Aires năm nào.
Vưu Liên Thành đứng thừ nơi đó, như thể chỉ biết ngỡ ngàng ngắm nhìn cô đang đi từng bước về phía cậu, dừng trước mặt cậu, dẩu môi không biết khóc hay cười, rồi giơ tay lên vuốt tóc cậu.
"Liên Thành, anh là tên xấu xa, ích kỷ, tàn nhẫn, anh dùng bí mật kia vây hãm em mà không hề nghĩ đến em có muốn biết bí mật đó hay không, cũng không nghĩ đến em có bằng lòng đón nhận bí mật như vậy hay không."
Anh đừng nói ra thì tốt biết mấy, bởi vì không lâu đâu, anh nhất định sẽ hối hận vì khoảnh khắc này. Đến lúc đó anh chắc chắn hối hận đến mức không thể rút gân lột da em cho xem. Khi ấy anh sẽ không đoán được, thật ra bất kể anh nói gì, trong giây cuối cùng em vẫn sẽ lựa chọn ở lại bên anh, bởi vì kế hoạch đã lên sẵn hết cả rồi.
Hốc mắt cô ngấn lệ long lanh, qua hàng mi khẽ chớp, những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Vưu Liên Thành im lặng đưa tay lau đi dòng lệ cho cô.
"Liên Thành, trên thế giới này có rất nhiều người trong ngoài bất nhất, mà không may em chính là một trong những người đó, đến bên anh là có mục đích xấu cả đấy." Mộ Mai đau khổ nhíu mày.
"Không sao cả, quan trọng em đã đến bên anh." Ngón tay cậu dịu dàng xoa giãn hàng mày cô ra, mỉm cười vui sướng.
"Liên Thành, tương lai, em nghĩ, anh nhất định sẽ hối hận, thật đấy." Mộ Mai rủ mắt xuống không dám nhìn cậu.
"Nhát gan, cố chấp không dám thừa nhận yêu em; hợm hĩnh, kiêu căng đối xử không tốt với em; vì bảo vệ Tiểu Quỳ mà làm tổn thương em; cuối cùng còn khốn nạn đưa em cho Daniel nữa. Mộ Mai, sẽ không có chuyện nào có thể khiến anh hối hận như những chuyện này đâu."
Chiếc khăn quàng cổ che đi hơn phân nửa khuôn mặt Mộ Mai.
""Tôi phải đi kiếm tiền cho bạn gái tôi uốn tóc", đây là câu nói em thấy hay nhất trong phim của một nhân vật đóng vai phụ. Cũng vì lời thoại này, em đã vô cùng hâm mộ cô bạn gái chưa hề xuất hiện một lần trong phim kia." Mộ Mai lẩm bẩm, "Liên Thành, anh có thể kiếm tiền cho em đi uốn tóc không?"
Cô đứng gần trong gang tấc, cậu vươn tay ra, cô liền ngã vào lòng cậu, cuối cùng cậu đã như nguyện đặt đầu cô lên vai mình.
"Dĩ nhiên, có điều tóc Mộ Mai đã đẹp lắm rồi, không cần uốn đâu. Nhưng anh có thể kiếm tiền mua khuyên tai cho em, hình hoa mai nhé, dài tòn ten, chỉ cần vừa động nó sẽ lắc lư, chiếc khuyên tai như vậy chỉ mình Mộ Mai đeo mới đẹp nhất."
Cơn mưa đêm lất phất tôn lên khung cảnh lãng mạn chàng trai hôn cô gái dưới ngọn đèn hoa hồng, cô gái tựa vào cột đèn kiễng chân lên, chàng trai cúi đầu choàng tay ôm lấy eo cô gái. Chiếc khăn quàng cổ màu đỏ từ từ trượt xuống bả vai cô nhưng chẳng ai buồn để ý.
Hồi sau cậu lưu luyến thả cô ra, nhìn đôi môi bị mình hôn đỏ mọng, cười thỏa mãn.
"Tiếp theo chúng ta đi đâu?"
"Theo em ngồi xe buýt hai tầng, xe buýt London màu đỏ ấy."
Kể từ lúc Mộ Mai hiểu chuyện đến nay, cô thường thấy chiếc xe buýt to kềnh màu đỏ rực chạy trên phố London. Hồi ấy cô có một cô bạn rất thân tên là Susannah, Susannah lớn hơn Mộ Mai vài tuổi, luôn chăm sóc cho cô như một người chị. Năm Susannah mười sáu tuổi đã yêu một anh chàng Do Thái, cô ấy thường kể cho Mộ Mai nghe khoảnh khắc ngọt ngào nhất đời mình chính là được người yêu tỏ tình và họ đã hôn nhau trên chuyến xe buýt màu đỏ kia. Anh chàng Do Thái ấy là người Israel, bởi vì vấn đề tôn giáo nên anh chàng muốn cưới vợ là người Anh là việc vô cùng khó khăn, chẳng khác Đường Tăng đi thỉnh kinh chút nào. Lúc mười bảy tuổi, vào một đêm mùa thu, Susannah đã trốn ba mẹ mình bỏ theo anh chàng Do Thái đến Israel, đêm đó họ ngồi xe buýt đỏ đến sân bay, và Mộ Mai là người duy nhất tiễn biệt Susannah.
Từ ấy về sau, bởi vì dọn nhà nên Mộ Mai đã mất đi liên lạc với Susannah, nhưng chiếc xe buýt hai tầng màu đỏ mà Susannah yêu thích lại là hình ảnh tốt đẹp nhất trong lòng Mộ Mai.
Cô cũng không biết tại sao mình lại kích động lôi Vưu Liên Thành lên chiếc xe buýt màu đỏ, họ chọn hàng ghế cuối cùng, Mộ Mai ngồi sát bên cửa sổ, vài phút sau đầu cô đã bị Vưu Liên Thành cưỡng ép từ tựa vào cửa sổ chuyển sang tựa vào vai cậu.
"Như vậy mới đúng chứ!" Liên Thành rủ rỉ bên tai cô.
Ánh đèn đường mang theo cơn mưa bụi lấm tấm in thành vệt sáng ấm áp len vào tim Mộ Mai, khiến cô an tâm như cô bé ngốc nghếch ngồi bên bờ ruộng đợi lúa mạch chín vậy. Không biết tại sao, Mộ Mai cảm thấy có chút buồn cười, kiểu buồn cười không hề có lý do gì cả.
Suy nghĩ của Vưu Liên Thành khi vừa lên xe rất đơn thuần, để đầu cô đặt lên vai cậu, còn cậu cúi mặt mình khẽ cọ lên tóc cô hít lấy hương thơm quen thuộc. Hồi đầu thật sự cậu chỉ nghĩ thế thôi, nhưng dần dần bóng đêm mê ly đã làm suy nghĩ cậu chệch hướng, cậu bắt đầu tính toán bà cụ duy nhất đang ngồi trên xe cách họ bao xa, bà ấy đang làm gì và cậu có thể hôn cô mà không để ai phát hiện không.
Khi Vưu Liên Thành muốn tự thể nghiệm cảm giác ấy thì cô thình lình hỏi: "Liên Thành, ở Manchester, ngoại trừ việc anh đổi hướng dẫn viên du lịch của em thành nữ, rồi trở thành khách trọ phòng kế bên của em, anh còn làm gì nữa?"