Yêu - Loan

Mộ Mai và Triệu Cẩm Thư đưa chú chó Billy đến công viên gần nhà họ. Trong công viên có thiết bị dành riêng cho thú cưng, Billy vô cùng hưng phấn cứ chạy quanh những thiết bị đó. 

Mỗi lần đến đây, Mộ Mai và Triệu Cẩm Thư hay nằm trên bãi cỏ tán gẫu, hoặc là im lặng đếm đàn chim bay qua bầu trời, thời tiết tốt thì nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay không khí thư thái ăn ý xưa kia không còn nữa, Mộ Mai không dám nhìn vào mắt anh, hai người cứ im lặng nhìn trời, không ai nói với ai câu gì.

Hồi lâu sau, Triệu Cẩm Thư lên tiếng trước: "Hôm ấy, anh định đi tìm em, nhưng nhìn thấy vệ sĩ nhà cậu ta đứng canh trước cửa nhà em."

Mộ Mai trầm mặc khá lâu mới trả lời: "Cẩm Thư, em và cậu ấy làm lành rồi, cậu ấy muốn em tha thứ cho cậu ấy, em đã mềm lòng."

"Mộ Mai, em yêu cậu ta không?"

Mộ Mai lập tức bật dậy khỏi bãi cỏ vì Billy cào lên giày cô. Cô vỗ ngực, không ngừng than thở: "Làm em sợ chết được, hết cả hồn đây này."

Triệu Cẩm Thư nằm trên bãi cỏ, nhìn biểu hiện khoa trương của cô. Lâm Mộ Mai mà bị một con chó hù dọa ư? Nhiều năm chơi với nhau, anh biết tỏng Lâm Mộ Mai là cô gái còn chẳng hề sợ rắn, thế mà giờ lại bị một con chó hù dọa.

Anh nhắm mắt lại, Mộ Mai nằm xuống bên cạnh Triệu Cẩm Thư lần nữa, cô huých khuỷu tay vào anh: "Anh Cẩm Thư, Billy đáng yêu quá, hay là em nhận nó làm con nuôi nhé! Khi nào anh đi, hôm ấy em nhất định sẽ nấu một bàn thịnh soạn tiễn anh, nhưng mà lỡ có nấu không ngon thì cũng đừng trách em, anh cũng biết em không giỏi bếp núc mà. Cẩm Thư, anh xem, em chỉ biết làm dáng thôi chứ nấu cơm, trang trí nhà cửa gì đó em không biết làm đâu. Cẩm Thư..."

Mộ Mai nhìn bầu trời, ngón tay xoắn vào nhau, đang nói liến thoắng thì bị Triệu Cẩm Thư nắm lấy tay, kéo đến đặt lên ngực anh: "Mộ Mai, anh sẽ chờ em."

Giọng của anh rất bình thường, bình thường giống như bạn bè hỏi thăm nhau ăn cơm chưa vậy. Giọng điệu như thế bỗng khiến Mộ Mai tức giận, cô giật phắt tay ra, ngồi dậy, chỉ vào Triệu Cẩm Thư quát khẽ: "Triệu Cẩm Thư, anh dám."

Sao mọi chuyện gần đây đều quái lạ thế này? Trước đó không lâu Vưu Liên Thành nói muốn đợi cô, giờ lại đến lượt Triệu Cẩm Thư. Thật buồn cười, hai người này đều bị nhan sắc của Lâm Mộ Mai mê hoặc rồi sao?

Triệu Cẩm Thư cũng ngồi dậy, vuốt ve mặt cô, để cô không “xù lông” nữa.

"Lâm Mộ Mai, anh dám đấy!"

Mộ Mai ngỡ ngàng nhìn người trước mắt, rõ ràng anh đã hai mươi bảy tuổi sao vẫn còn cố chấp như trẻ con thế chứ? Cố chấp đến mức khiến cô đau đầu. Mộ Mai nhíu mày, cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay mình.

"Triệu Cẩm Thư, số liệu và phòng thí nghiệm quả thật đã biến anh thành gã ngốc rồi."

Triệu Cẩm Thư cười bất lực, kéo đầu cô tựa vào vai mình: "Mộ Mai, em nghe anh nói này, không phải số liệu và phòng thí nghiệm đã làm anh ngu muội, chỉ có mình cô gái Lâm Mộ Mai đáng để Triệu Cẩm Thư hao phí thời gian thôi. Anh cảm thấy câu nói "anh yêu em nhưng điều đó không liên quan gì đến em" đã nói rõ một chân lý trong tình yêu. Vì vậy Mộ Mai, em không cần áy náy vì anh, chúng ta có thể ở bên nhau thì tốt, cho dù không thể anh vẫn có thể sống vui vẻ. Yêu em chỉ là một chuyện trong đời anh phải trải qua vậy thôi."

Vậy thôi sao? Sao tên ngốc này có thể nói nhẹ bẫng như không đến thế?

Rời khỏi công viên, Mộ Mai và Triệu Cẩm Thư dắt Billy đến cửa hàng tiện lợi mua thức ăn cho chó. Anh vẫn vô tư trêu đùa Mộ Mai, dần dần dáng điệu thoải mái kia cũng lây sang cô, khóe môi Mộ Mai nhoẻn lên, Billy thì hưng phấn chạy nhong nhong ve vãn mấy em chó cái trên phố.

Khi tay Triệu Cẩm Thư nắm lấy tay Mộ Mai, giữ lại sợi dây xích sợ Billy chạy lạc thì bất thình lình tiếng phanh xe vang lên chói tai, sau đó là tiếng hét giận dữ: "Triệu Cẩm Thư, anh dám!"

Cách đó vài mét, chiếc Ferrari mui trần mở cửa ra, đôi giày da kiểu mới nhất trên tạp chí xuất hiện. Vưu Liên Thành không ngờ rằng bản thân cố gắng hết sức nhanh chóng hoàn thành mọi việc để được đi gặp cô sớm hơn, thế mà lại thấy được cảnh tượng này. Hình ảnh đôi nam nữ đứng cách đó vài mét vô cùng hài hòa, nam mặc áo sơ mi trắng, quần kaki màu nâu nhạt, còn nữ thì mặc áo len mỏng màu vàng phối với chiếc váy kaki dài đến gối, trên cổ còn quấn khăn màu xanh lam. Tay họ đang cùng nắm dây xích chó, mà con chó chết tiệt kia cũng màu nâu nâu vàng vàng giống với màu sắc của họ nốt.

Lúc này trong đầu Vưu Liên Thành quanh quẩn duy nhất một ý nghĩ: Lâm Mộ Mai ngoại tình rồi, Lâm Mộ Mai dám bắt cá hai tay với mình.

Vưu Liên Thành nhìn lại bản thân mặc quần baggy đen kết hợp áo sơ mi trắng và áo khoác cardigan đồng phục của trường, trước ngực còn dán logo bộ phim vừa được công chiếu ngày đầu tiên chưa kịp gỡ đi, trông cậu như một đứa trẻ trâu, fan cuồng của minh tinh nào đó vậy.

Cậu tức tối giật phăng chiếc vòng tay của mình đi. Bởi vì cậu thích nhạc rock nên có thói quen sưu tầm vòng tay lắc tay. Hiện tại Vưu Liên Thành chỉ thấy chiếc vòng ấy cực kỳ chói mắt, giống như một đứa trẻ đang ở thời kỳ nổi loạn chỉ biết trốn học chứng tỏ mình đã lớn, nó khiến cậu không xứng với cô gái điềm tĩnh trước mặt này. Vưu Liên Thành thề, lát nữa về nhà cậu sẽ vứt hết đống vòng lắc kia đi ngay.

Vưu Liên Thành gạt phắt tay Triệu Cẩm Thư đang phủ trên tay Mộ Mai ra, lại chán ghét giật sợi xích chó khỏi tay cô đi: "Bẩn chết được, lát nữa đến bệnh viện khám coi có ký sinh trùng không."

Mộ Mai và Triệu Cẩm Thư đồng thời cau mày. Thấy cô cau mày, Vưu Liên Thành lập tức ý thức được mình làm ra chuyện đáng ghét rồi. Cậu cũng không muốn ghen tuông đến choáng váng đầu óc, tự phá hủy hình tượng tốt đẹp mình cố gắng gầy dựng suốt thời gian qua. Thế là cậu bèn cúi người cười giả lả, nhẫn nhịn vuốt vuốt con quái thú lông xù kia, giọng nói hết sức thân thiết: "Ồ đáng yêu quá, đáng yêu quá!"

"Chỉ sợ cậu khen như vậy nó không vui nổi đâu. Billy là một con chó đực, một con đực mà bị người ta khen đáng yêu sẽ mất hứng đấy." Triệu Cẩm Thư ngồi xổm xuống, nhìn Vưu Liên Thành.

Nhìn cậu trong khoảng cách gần như vậy, Triệu Cẩm Thư mới thấy rõ đường nét khuôn mặt cậu còn tinh xảo hơn cả người do máy vi tính vẽ ra.

Khi nghe thấy Billy là chó đực, biểu cảm Vưu Liên Thành liền như nuốt phải ruồi nhặng, nhưng lúc Cẩm Thư đứng dậy thì vẻ mặt cậu đã trở lại ôn hòa.

Cậu choàng qua vai Mộ Mai trước mặt Triệu Cẩm Thư, lịch sự mỉm cười: "Anh Triệu, tôi và Mộ Mai đã đặt bàn ở nhà hàng Ái Thần rồi, xin lỗi không tiếp anh được."

Ái Thần là nhà hàng dành cho các đôi tình nhân nổi tiếng ở London, tuy Vưu Liên Thành chẳng hề thích thú gì với nơi đó, nhưng cậu cảm thấy việc cần kíp bấy giờ là phải khiến Triệu Cẩm Thư biết khó mà lui. 

Triệu Cẩm Thư và chú cho Billy đứng bên đường dõi mắt trông theo chiếc xe dần xa khuất. Mộ Mai ngơ ngác nhìn kính chiếc hậu với tâm trạng chua xót, có gì đó trong lòng đang tuôn trào khiến cô muốn thét lên. 

Suốt quãng đường Vưu Liên Thành chỉ nín lặng lái xe, còn Mộ Mai cũng lười nói chuyện. Khi đi qua con phố đông đúc, Vưu Liên Thành vẫn nhấn ga không ngừng, xe chạy như bay, tốc độ khoa trương và ngông cuồng kia rước lấy vô số ánh mắt soi mói.

Rồi chiếc xe dừng lại đột ngột ở con phố South Molton khu Tây London, Vưu Liên Thành lập tức lôi cô vào cửa hàng Flagship. Đây là một nhãn hiệu thời trang nam của Ý, đa phần phục vụ cho giới doanh nhân. Vừa vào cửa Vưu Liên Thành đã chỉ ngay vào bộ trang phục ma-nơ-canh đang mặc: "Tôi lấy bộ này."

Đi ra khỏi cửa tiệm, Vưu Liên Thành đã khoác lên mình một dáng vẻ khác. Cậu mặc áo sơ mi sọc màu xanh nhạt, quần kaki bó, trước khi đi ra ngoài còn cố ý kéo Mộ Mai đến trước gương nhìn ngắm. Cô bán hàng tinh ý khen hai người rất xứng đôi, thế là Vưu thiếu gia không hề do dự boa cho cô ta số tiền bằng cả mấy tháng lương.

Lên xe, Vưu thiếu gia tâm trạng phơi phới vừa lái xe vừa hát theo nhạc đầy truyền cảm. Mộ Mai không khỏi quay mặt nhìn cậu. Gần đây cậu không có thời gian cắt tóc, tóc đã hơi dài, phía đuôi cúp lại kết hợp với làn da trắng trẻo khiến cậu tựa như mỹ thiếu niên bước ra từ truyện tranh. Dù cậu đã đổi sang bộ trang phục chín chắn hơn, nhưng nhìn thế nào cũng rất trẻ.

Mộ Mai cảm thấy mình nên trêu chọc cậu mới được.

"Nhóc tóc xoăn, hôm nay trông nhóc đáng yêu quá đi mất." Mộ Mai nhịn cười nói đùa, còn đưa tay đến nghịch sợi tóc bên thái dương cậu.

Nhóc tóc xoăn? Đáng yêu á? Mấy từ này thốt ra từ người mình yêu cứ như âm thanh ma quái. Nếu gọi cậu là nhóc tóc xoăn còn tạm nhịn được, nhưng đáng yêu thì không, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn nổi nữa! Vưu Liên Thành phanh gấp xe lại, kéo phắt cô gái dám gọi mình là nhóc tóc xoăn vào siêu thị bên đường.

"Làm gì... Liên Thành... anh làm gì vậy..." Mộ Mai muốn hất tay cậu ra, bởi vì Vưu Liên Thành quá bắt mắt nên họ đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Vưu Liên Thành không trả lời, cứ thế lôi cô đến một kệ hàng, sau đó buông tay cô ra, lấy một chiếc hộp đủ màu bỏ vào túi quần mình.

"Lâm Mộ Mai, bây giờ em biết anh muốn làm gì rồi chứ? Lần đầu tiên là em trộm, lần này là anh trộm đấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui