Mặt trời vẫn tỏa sáng, vạn vật vẫn sinh sôi nảy nở trên hành tinh xanh này, thế giới không hề thay đổi, chẳng qua người biến mất thì cứ biến mất, đó chỉ là chuyện rất đỗi bình thường trong thế gian này. Mà người đã mất kia đã được định trước sẽ bị dán lên cái nhãn quên lãng, dù cho nhân cách họ cao thượng cỡ nào, dù cho họ đã từng xuất hiện với tư thái tuyệt vời nhất, dù cho họ từng ân cần giúp đỡ bạn rất nhiều nhưng cuối cùng theo dòng chảy của thời gian, họ cũng chỉ là bóng câu ngoài cửa sổ.
Nước mắt Lâm Xuân lẳng lặng tuôn rơi giàn giụa trên khuôn mặt.
"Khoảng nửa năm sau khi ly hôn Vưu Lăng Vân, A Tang vẫn ở tại Bali, mẹ cũng bỏ hết việc ở Thụy Sĩ sang Bali làm bạn với cô ấy. Cô ấy cho rằng nơi tươi đẹp như thế sẽ khiến mình mau chóng quên đi Vưu Lăng Vân, nhưng mọi chuyện thường dục tốc bất đạt. Vào một ngày nào đó của nửa năm sau, A Tang đột nhiên không nhận ra ai cả. Mọi người đưa cô ấy đến bệnh viện mới biết được hóa ra A Tang vẫn dựa vào thuốc để duy trì biểu hiện cởi mở trước mặt mọi người. Bác sĩ bảo thân thể A Tang đã hấp thụ quá nhiều thuốc nên dẫn đến thần trí không rõ, trong những thứ thuốc kia chứa nhiều loại kích thích, còn có vài thành phần chống suy nhược thần kinh và cả những vị thuốc bị cấm.
Không ai ngờ một người được hưởng nền giáo dục cấp cao lại tự làm hại bản thân mình bằng cách này.
Hôm đó bác sĩ đã thông báo A Tang đã bị mắc chứng hoang tưởng, mẹ A Tang ngất xỉu ngay tại chỗ, sau đó cô ấy bị cưỡng ép đưa vào bệnh viện, được chăm sóc đặc biệt 24/24. Lúc đó có một bộ phim Ấn Độ khá nổi tiếng, nội dung phim kể về giới xã hội đen, một ông trùm đã chấp nhận từ bỏ bản thân vì bảo vệ vợ và đứa con chưa chào đời, người vợ mang bụng bầu đã lớn trốn chui trốn nhủi, tránh bị đuổi giết. Hai nhân vật chính trong bộ phim đó cũng là thanh mai trúc mã với nhau và kết hôn từ rất sớm, người chồng cũng nhảy lầu tự tử, còn A Tang đã coi mình là nữ chính trong bộ phim. Cô ấy nhét gối vào bụng mình, đau khổ cầu xin y tá bác sĩ đừng làm hại cô ấy và đứa bé, rồi còn lén giấu dụng cụ y tế đâm vào người bác sĩ điều trị mình nữa. Vì vậy cô bị giam vào phòng đặc biệt dành cho bệnh nhân nguy hiểm.
Căn phòng đó vuông vức bé xíu, chỉ có một cánh cửa, mỗi ngày mẹ đều đến thăm cô ấy, nhìn cô ấy cắn xé quần áo của mình như con thú bị giam giữ. Mỗi ngày mẹ đều vô cùng kiên nhẫn đến nói chuyện với cô ấy, về sau cô ấy bắt đầu lệ thuộc vào mẹ, mẹ bèn xin bác sĩ cho mẹ đưa cô ấy về nhà, và rốt cuộc bệnh viện đã đồng ý.
Ba mẹ A Tang mua cho cô ấy một căn nhà màu trắng bên bờ biển, bọn mẹ ở cùng nhau, cô ấy đi đâu mẹ đi đó. Thời điểm ấy A Tang cho rằng câu chuyện của mình đã đi đến đoạn cuối của bộ phim, đứa bé được sinh ra, rất đáng yêu, rất ngoan ngoãn. Mỗi ngày A Tang đều cầm chocolate dỗ dành mấy đứa bé hàng xóm để chúng gọi mình là mẹ, những đứa trẻ ấy ăn chocolate xong liền quay lưng làm mặt quỷ, cười nhạo cô ấy là mụ điên. Dần dần, mỗi khi láng giềng gặp A Tang đều dẫn con mình đi đường vòng, thế là A Tang phải đuổi theo họ. Cuộc sống như thế kéo dài được một thời gian cho đến hôm sinh nhật ba mươi tuổi của mẹ, cô ấy bỗng tỉnh táo cười với mẹ, ánh mắt cô ấy trong sáng dịu dàng: Xuân, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!"
Như vết thương đã liền sẹo lại bị xé ra từng chút đau thấu xương, Lâm Xuân bưng kín mặt, để mặc nước mắt chảy qua kẽ tay. Bà không thể nào quên được bầu trời Bali hôm đó, mây trời trắng xóa như đám bông, vòm không bao la như đá quý màu xanh mở rộng vòng tay ôm lấy những áng mây ấy.
"Xuân, hình như mình đã mơ một giấc mơ rất dài, giấc mơ ấy khiến mình luôn cảm thấy đau khổ. Xuân, từ giây phút nhảy xuống từ tầng ba, trái tim của mình như đã già đi ba mươi năm. Cho dù thời gian có quay trở lại mình vẫn lựa chọn cách đó để cắt đứt với anh ta, bởi vì trái tim mình quá quật cường. Xuân, cuối cùng mình xin cậu, đừng đi tìm anh ta để trả thù giúp mình; nếu một ngày có ai hỏi đến mình, cậu hãy nói cho họ biết mình sống rất tốt. Mình muốn ra đi trong sự tôn nghiêm." Sau cùng Ngọc Tang tựa vào ngực Lâm Xuân, nói lời tạm biệt, "Xuân, mình phải đi đây, Thượng đế đã đến đón mình rồi."
Lâm Xuân vừa lầm bẩm kể lại vừa khóc nghẹn ngào: "Mộ Mai, ngày đó cô ấy đã tựa vào lòng mẹ, nói với mẹ những lời như vậy đấy, cô ấy chết trong lòng mẹ, thân thể dần dần lạnh lẽo trong lòng mẹ."
Người Lâm Xuân run lên bần bật, Mộ Mai chậm rãi đưa tay đến vỗ về lưng bà, để bà khóc như một đứa trẻ.
"Mà cùng ngày, ở bên kia vòng trái đất, Vưu Lăng Vân cùng người vợ thứ hai của mình trở thành khách quý của hoàng gia Anh, ả đàn bà đánh cắp hạnh phúc tựa vào lòng chồng của người phụ nữ khác cười hết sức trang nhã quý phái, đám truyền thông Anh còn tung hô hai người đó là trai tài gái sắc nữa. Mộ Mai, con bảo sao mẹ có thể không hận, làm sao được chứ. Hôm ấy mẹ đã thề, rồi sẽ có một ngày mẹ khiến họ trả giá thật nhiều."
"Cho nên đứa bé chỉ mới bốn tuổi kia đã xui xẻo trở thành một quân cờ báo thù giúp mẹ." Bàn tay Mộ Mai vẫn vỗ nhè nhẹ lên lưng mẹ Xuân.
"Con đang oán mẹ sao?" Lâm Xuân ổn định lại tâm trạng, khổ sở muôn vàn, "Không, có lẽ con đang hận mẹ mới đúng, bởi vì Mộ Mai đã thật sự yêu tên nhóc Vưu Liên Thành kia rồi."
"Mẹ Xuân..." Tiếng gọi này khiến Mộ Mai đỏ hoe mắt, "Con không hối hận vì chuyện đã làm, nhưng mà..." Cô ngthoáng dừng lại mặc cho nước mắt rơi xuống, "Nhưng mà mẹ Xuân, nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, con xin mẹ đừng lựa chọn con, một đứa bé mới bốn tuổi thì biết được cái gì? Nó không phân biệt được tốt và xấu, nó không có khả năng chống lại số phận của mình, thậm chí nó cũng không biết nói không nữa. Vì vậy mẹ Xuân, nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, con xin mẹ hãy đi ngang qua con và đừng dừng lại."
Những giọt nước mắt mới vừa thấm khô của Lâm Xuân lại rơi xuống lần nữa.
Vào lúc đêm khuya, Mộ Mai choàng tỉnh giấc, lao đến trước cửa sổ, mở bật cửa ra. Cây sồi vẫn sừng sững trong gió đêm, nhưng trên cây không có một bóng người nào cả. Cô ngơ ngác đứng nhìn cây sồi, rồi từ từ đưa tay lên bưng mặt, thân thể tựa vào tường trượt xuống, gục ngã trên sàn nhà.
Sáng sớm hôm sau là một ngày cuối tuần, mấy đứa trẻ được nghỉ học tụ tập quanh nhà Lâm Mộ Mai vì trước cửa nhà cô xuất hiện bảy tám người bảo vệ như vị thần giữ cửa. Bóng người in bên cửa sổ khiến lòng Triệu Cẩm Thư thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc anh đã tìm được cô rồi. Cả tuần nay Triệu Cẩm Thư vẫn tìm cô suốt, điện thoại không gọi được, nhà thì không ai ở, còn dinh thự Vưu thì canh phòng nghiêm ngặt.
Anh vội vàng định gõ cửa nhưng bị ngăn lại, Mộ Mai đang chuẩn bị bữa sáng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài bèn đi ra xem. Triệu Cẩm Thư đang tranh cãi với vệ sĩ của Vưu gia, Mộ Mai biết, những người này đã đến đây từ nửa đêm hôm qua. Như Vưu Liên Thành đã nói, cậu sẽ khiến cô trả giá thật nhiều, chỉ là cô không biết cô sẽ phải trả giá thế nào thôi.
Mộ Mai mời Cẩm Thư vào nhà ăn sáng, sau đó họ đến công viên nhỏ ở khu dân cư, tản bộ với nhau như ngày thường. Hai vệ sĩ của Vưu Liên Thành cũng bình tĩnh đi theo sau họ.
Sóng vai nhau ngồi trên thảm cỏ, Mộ Mai chỉ vào hai gã vệ sĩ đang cách đó mười mét, cười khúc khích: "Anh Cẩm Thư, bọn họ đáng ghét lắm phải không? Đành chịu vậy thôi, Liên Thành trông chừng em chặt lắm."
"Đừng giả bộ nữa Lâm Mộ Mai." Triệu Cẩm Thư nhìn gương mặt tái nhợt, khóe miệng bị rách của cô, "Nếu giờ khắc này anh không nhìn ra em tuyệt vọng bao nhiêu thì anh đã không là Triệu Cẩm Thư yêu Lâm Mộ Mai rồi. Mộ Mai, anh sẽ không hỏi gì cả, anh chỉ muốn em sống vui vẻ thôi. Tuy rằng Triệu Cẩm Thư không có gia tài bạc tỷ, không có nhà cao cửa rộng, nhưng anh có năng lực đưa một người từ London về Bắc Kinh chỉ với một cú điện thoại thôi."
"Mộ Mai." Triệu Cẩm Thư đặt tay lên tóc Lâm Mộ Mai, "Anh vẫn chưa nói cho em biết đúng không? Anh có một người cậu tài ba lắm, cậu có thể gọi một cuộc điện thoại đường dài thẳng đến văn phòng thủ tướng Anh, chỉ cần cậu anh nhờ vả, cho dù Vưu tước gia có một tay che trời cũng phải bó tay hết cách. Thế nên Mộ Mai, đi theo anh đến Bắc Kinh đi! Anh sẽ khiến em vui vẻ."
"Hóa ra anh Cẩm Thư có người cậu tài ba đến vậy..." Cô ra vẻ vui mừng, "Nhưng mà Cẩm Thư, em không muốn đi với anh đâu."
Đến Bắc Kinh từng là giấc mộng không biết mệt mỏi của Lâm Mộ Mai, có điều giấc mộng ấy đã trở nên mờ nhạt bởi khuôn mặt một người rồi.
"Lâm Mộ Mai..." Triệu Cẩm Thư giận dữ, "Đừng nói với anh là vết thương nơi khóe miệng em là do em vô ý va vào tường nhé!"
Mới đầu khi Lâm Mộ Mai làm hầu học cho Vưu Liên Thành, Triệu Cẩm Thư không ít lần thấy đủ mọi vết thương trên người cô.
Cô nghiêng đầu, ngoắc tay với anh: "Cẩm Thư, đến đây, em nói cho anh một bí mật."
Triệu Cẩm Thư không kiềm được kề đến, môi cô dán vào tai anh, nói khẽ khàng, câu nói kia nhẹ như tơ nhưng lại nổ tung trong màng nhĩ Triệu Cẩm Thư.
Môi cô rời khỏi tai anh, cười hì hì: "Anh Cẩm Thư hại em thật, em vốn giấu kín bí mật này mang theo xuống đáy mồ, nhưng anh lại ép em phải nói ra. Vì vậy bây giờ anh đã biết tại sao em không thể chấp nhận anh rồi chứ?"
Hốc mắt Triệu Cẩm Thư nóng lên, vô cùng tiếc hận ôm cô vào lòng mình, tiếc nuối nói: "Lâm Mộ Mai, em đúng là một đứa ngốc."
Lâm Mộ Mai một lòng chỉ muốn sống trong căn nhà Tứ Hợp Viện đơn giản nhưng lại đẩy bản thân vào thế giới phức tạp nhất. Ngày ấy, sau khi biết được bí mật của Lâm Mộ Mai, cuối cùng anh biết đã đến lúc mình nên từ bỏ rồi.
Hôm đó khi gã vệ sĩ thứ ba đến đưa điện thoại cho Mộ Mai, cô nghe xong liền đi theo gã. Thời điểm lên xe cô quay đầu lại nhìn anh, vẫy tay chào tạm biệt anh như thể sau này họ vẫn gặp lại nhau vậy.