Hồi còn thiếu nữ Vinh Ái từng gặp không ít người điển trai theo đủ kiểu, và cũng từng hẹn hò với vô số người trong đó, nhưng sau cùng chỉ xem họ như món đồ chơi đẹp mắt chứ không còn quan tâm nhiều, vì vậy cô rất tự tin mình đã đạt đến cảnh giới miễn dịch với trai đẹp rồi. Thế nhưng khi thấy chàng trai trẻ tuổi ăn mặc giản dị bước qua cửa đại sảnh, tiến về phía mình, Vinh Ái liền quên hết tất cả mọi lễ nghi cần có của một tiểu thư đài các.
Gương mặt chàng trai ấy tinh khôi như một trang giấy trắng khiến người ta ấn tượng ngay từ lần gặp đầu tiên. Có lẽ ngay cả chuyên gia thẩm mỹ hà khắc nhất cũng không tài nào bới móc chút khiếm khuyết trên gương mặt ấy. Hành động của anh nhanh nhẹn hệt như loài báo tuyết, trong khung cảnh tráng lệ trong hội trường, trông anh như một người bước lạc vào thời không khác.
Mà Vinh Ái chẳng hề xa lạ với chàng trai này, có một dạo cô còn vô cùng hứng thú với anh nữa.
Vưu Liên Thành, con trai độc nhất của ông trùm tài nguyên khoáng sản Vưu Lăng Vân, hai năm trước đã được tất cả tạp chí kinh tế ca ngợi là chàng trai có sức lôi cuốn nhất.
Sau khi tốt nghiệp học viện Columbo, ai ai cũng cho rằng anh sẽ thừa kế sự nghiệp của gia tộc, nhưng nào ngờ anh lại lẳng lặng hợp tác với hai người bạn, thu mua lại công ty sản xuất máy bay sắp phá sản ở Nam Mĩ chỉ trong vòng chín ngày. Cho đến ngày thứ mười, công ty sản xuất máy bay kia được đặt tên mới là SSY, sau này người ta mới biết Vưu Liên Thành đặt tên ấy theo chữ cái đầu trong tên người mẹ đã mất của mình để tưởng nhớ bà.
SSY ngày càng nổi tiếng, người ta càng đào bới ra nhiều tư liệu liên quan đến công ty hơn. Ví dụ như tiền thu mua công ty chính là quỹ gây dựng sự nghiệp mà từng gia đình đầu tư cho Vưu Liên Thành và hai người bạn kia, số vốn ban đầu rất ít ỏi, mấy người họ phải thay phiên nhau mỗi ngày đi cầu cạnh lãnh đạo cấp cao của mỗi ngân hàng. Còn về lý do họ làm về ngành hàng không thì rất đơn giản, tất cả là vì bất cứ đứa bé trai nào cũng ước mơ được bay lượn trên bầu trời trong xanh cả. Theo tài liệu được sưu tầm càng nhiều, hình tượng của SSY cũng càng ngày càng tốt lên, đều mang hơi hướng tích cực.
Điều thực sự khiến danh tiếng của SSY lan xa chính là chỉ một năm sau công ty đã giành được đơn đặt hàng của một vài hãng hàng không đến từ Ấn Độ, Malaysia, Thái Lan và một vài nước Đông Nam Á khác. Hơn nữa, máy bay của họ còn được tham gia và gặt hái được thành quả lớn trong cuộc triển lãm máy bay nổi tiếng ở Châu Âu, gây được sự chú ý của giới hàng không.
SSY nhanh chóng đưa ra trang web chính thức của công ty. Khác với những hãng sản xuất máy bay khác luôn che giấu bộ máy nội bộ công ty, SSY lại chọn dùng cách quản lý trong suốt, phô bày hết tất cả trước mặt mọi người. Khi đó mọi người mới vỡ lẽ, sự thành công của SSY không hề dựa vào may mắn hay gia tộc chống lưng, mà thực chất SSY chiêu mộ được rất nhiều kỹ sư có tiềm năng thúc đẩy sự sáng tạo đến cực hạn và người quản lý có kinh nghiệm dày dặn. Họ thành lập một tổ thuyết khách giỏi nhất, cử đến các công ty hàng không lớn thiện ngôn chào mời sản phẩm của mình.
Nửa năm trước SSY đã gây tiếng vang rất lớn trong cuộc triển lãm máy bay ở Arab. Vưu Liên Thành đã cùng tổ thuyết khách của mình mang về cho công ty đơn đặt hàng mười chiếc máy bay của Saudi từ tay anh cả Boeing trong ngành, chẳng khác nào câu chuyện chuột nuốt voi cả.
Sau khi giáng một đòn đau vào công ty Boeing cao ngạo, lúc được phỏng vấn trên truyền hình, Vưu Liên Thành đã chinh phục được rất nhiều trái tim phụ nữ bằng kiểu cách nói chuyện dí dỏm của người Anh và nét kín đáo của phương Đông.
Lúc MC hỏi anh có bí quyết gì để đạt được thành công vĩ đại trong thời gian ngắn như vậy. Anh còn hỏi ngược lại MC là muốn mình nói thật hay nói dối.
Đến bây giờ Vinh Ái vẫn còn nhớ rất rõ, khi đó Vưu Liên Thành đã trả lời như thế này: "Nếu muốn nghe lời nói dối, tôi sẽ tiết lộ với mọi người rằng thật ra quan hệ của tôi và công chúa Saudi rất tốt, còn nếu muốn nghe lời nói thật thì thực sự tôi chẳng có bí quyết nào cả. Chúng tôi chỉ đi theo sau các tập đoàn lớn, đợi họ đánh rơi khúc xương thì chạy đi nhặt thôi. Tuy nhiên, điều đáng quý ở chúng tôi là sự chân thành."
Chỉ vài câu ngắn ngủi, chàng trai vừa tròn hai mươi ba tuổi đã được cả hội trường ca ngợi. Kết thúc buổi phỏng vấn, MC đài truyền hình còn ca tụng Vưu Liên Thành là một chàng trai đầy hấp dẫn, đám chuyên gia bình luận tài chính kinh tế cũng nhất trí tán dương anh bằng đủ lời tán thưởng hay ho nhất. Họ cho rằng anh sẽ vẽ ra câu chuyện thần thoại của riêng mình, tràn ngập mong đợi với người thanh niên trẻ tuổi này.
Thế là Vưu Liên Thành trở thành chàng trai cuốn hút được người người yêu thích, dù anh rất ít khi xuất hiện trước ống kính nhưng vẫn không làm trở ngại giới truyền thông truy đuổi mình. Dán lên người những nhãn mác như anh tuấn, trẻ trung, IQ cao, xuất thân danh môn, dáng vóc hoàn mỹ, Vưu Liên Thành trở thành thần tượng tiêu biểu của các cô gái, nhóm chó săn rất siêng năng đào bới về tình sử của anh từ lớn đến nhỏ không bỏ qua chi tiết nào. Nhưng lịch sử tình ái của anh lại như bị che bằng lớp sa mỏng, không ai tìm hiểu được gì. Tất cả dấu hiệu đều chứng tỏ hiện tại Vưu Liên Thành không có bạn gái.
Vinh Ái từng tìm mọi cách tiếp cận Vưu Liên Thành, nhưng đành phải từ bỏ vì phát hiện ra xưa nay Vưu Liên Thành không hề xuất hiện tại một bữa tiệc, buổi họp báo nhãn hiệu nổi tiếng, hay tham dự mấy bữa tiệc rượu của danh nhân nào cả. Và cô càng không ngờ Vưu Liên Thành luôn kín tiếng như bốc hơi khỏi nhân gian lại xuất hiện tại tiệc mừng thọ của nhà mình. Bây giờ anh đang chầm chậm đi về phía cô, chỉ còn mười bước rồi năm bước nữa...
Nhìn bóng hình Vưu Liên Thành càng lúc càng rõ ràng trong tầm mắt, Vinh Ái bỗng cảm thấy bộ lễ phục bó sát người mình trở nên chật cứng khiến cô khó thở.
Như một đứa trẻ ngây thơ tin vào thiên sứ xuất hiện, khi Vưu Liên Thành đi lướt qua vai cô, Vinh Ái nghĩ, chắc hẳn thiên thần sáng chói trong những câu chuyện cũng mang dáng vẻ thế này, có sự màu nhiệm khiến người ta quên cả hít thở.
Mà dường như kể từ khoảnh khắc Vưu Liên Thành bước đến, không chỉ Vinh Ái ngây ngẩn ngắm nhìn mà mọi thứ xung quanh cũng im lặng như tờ. Máy quay cũng quay theo bóng dáng anh, truyền trực tiếp gương mặt tuấn tú được tạo hóa ưu ái vô vàn kia lên màn ảnh. Giây phút ấy, cảm giác Vưu Liên Thành mang đến cho Ngô Phương Phỉ giống hệt với lời kịch cũ rích, “chàng chính là ý trung nhân đạp mây ngũ sắc đến cưới cô đây”.
Ngô Phương Phỉ mỉm cười cất lời reo vui với ý trung nhân của mình: "Anh tới rồi."
Tiếng reo hứng khởi đã phá vỡ không khí lặng phắc trong hội trường, thế là mọi người quay lại cảnh vui mừng ban nãy, thế là Vinh Ái lại nhớ đến phong thái danh viện của mình, dời sự chú ý đến người thọ tinh.
Vưu Liên Thành đi đến bên cạnh Ngô Phương Phỉ, Chu Á Luân liền đứng dậy nhường chỗ cho anh.
Hiện giờ Vinh Ái chỉ cảm thấy từng lỗ chân lông của mình đều tràn đầy ý chí chiến đấu, điều tiếc nuối duy nhất chính là thực lực đối thủ của cô lại quá kém, nhìn vẻ mặt cười khúc khích không buồn che dấu của Ngô Phương Phí mà Vinh Ái cảm thấy đau đầu thay cả cô út Vinh Nhung của mình.
Dĩ nhiên Ngô Phương Phỉ biết mạch nước ngầm tuôn trào nơi đáy mắt chị họ của mình. Vinh Ái cũng thuộc dạng được ưu ái về mọi mặt, mợ cả sinh ba đứa con trai đầu, khó khăn lắm mới sinh được một mụn con gái, cái tên Ái đã có thể thấy được bản thân chị ta được yêu thương đến nhường nào.
Ngay cả Chu Á Luân cũng cảm nhận được cuộc chiến ngầm của phụ nữ trong tình cảnh này. Nhìn Ngô Phương Phỉ tỏ ra ngốc nghếch không hợp với thân phận, cứ chăm chăm vào Vưu Liên Thành từ lúc xuất hiện đến giờ, anh chỉ biết thở dài trong lòng.
Có lẽ, đối với những người ở khu sảnh ngoài, Vưu Liên Thành là cực kỳ xa lạ, nhưng đối với đám thanh niên từ bé đã lớn lên ở phương Tây nơi đây thì không. Mọi người đều nhân cơ hội hiếm có này, mau chóng bắt chuyện thật lịch sự với anh, tạo bầu không khí vô cùng vui vẻ; mấy cô gái cũng thức thời thể hiện hết vẻ quyến rũ của bản thân, ngay cả Vinh Ái cũng kín đáo tạo một khoảng cách với bạn trai mình.
Đến chín rưỡi, cuộc đấu giá bước vào giai đoạn kết thúc, món đồ đem ra cuối cùng là chiếc nhẫn ngọc của ông Vinh Trinh đã đeo hơn năm mươi năm, chiếc nhẫn này là vật báu từ cung đình nhà Thanh, tượng trưng cho triều đại Mãn Thanh huy hoàng thịnh vượng. Giá của nó lần lượt được nâng lên cao ngất.
"Một triệu đô, vị này đã đưa ra giá một triệu đô, có ai đưa ra giá cao hơn nữa không." Giọng của người chủ trì vang dội.
Cuối cùng, chiếc nhẫn ngọc kia đã rơi vào tay người thanh niên trẻ tuổi mới xuất hiện, ánh mắt tất cả người trong đại sảnh lại đồ dồn vào đám thanh niên sảnh trong. Không đúng, phải là dồn hết vào Ngô Phương Phỉ, bởi vì người thanh niên đấu giá được chiếc nhẫn ngọc đang ngồi sát bên cô.
Trong ánh mắt sáng rực vừa hâm mộ vừa ghen tỵ của mọi người, Ngô Phương Phỉ đứng dậy kéo tay Vưu Liên Thành đi đến trước mặt ông ngoại mình, mỉm cười giới thiệu: "Ông ngoại, đây chính là niềm vui bất ngờ con muốn chia sẻ với ông ạ." Rồi cô nghiêng đầu nhìn chàng trai ôn hòa bên cạnh, "Anh ấy là Vưu Liên Thành, là bạn trai của con."
Vinh Trinh nheo mắt lại, nhìn người thanh niên cao ráo tuấn tú, thuần khiết như ngọc trước mặt.
Vưu Liên Thành đi đến trước mặt người chủ trì buổi đấu giá, lấy ra thẻ kim cương của ngân hàng thế giới, đưa cho trợ lý của anh ta và hỏi: "Thưa anh, tôi có thể lấy vật đấu giá của tôi được chưa?"
"Dĩ nhiên ạ." Người chủ trì cung kính trả lời rồi đưa chiếc nhẫn cho anh.
Vưu Liên Thành nắm lấy tay Vinh Trinh, đeo lại chiếc nhẫn đó vào tay cố chủ rồi khẽ vuốt chiếc nhẫn: "Nghe nói bảo ngọc là một vật có linh tính, nhất định chiếc nhẫn này không nỡ rời xa chủ nhân của nó đâu."
Chỉ trong một phút, Vinh Trinh đã cho Vưu Liên Thành qua cửa, còn thầm thấy may mắn vì đứa cháu ngoại mình yêu thương nhất đã yêu được một chàng trai như thế.
Spoil chương 3:
Bóng lưng cô gái này rất đẹp, bộ váy áo văn phòng không hề khiến cô trông cứng nhắc, trái lại càng toát lên nét quyến rũ. Đáng tiếc khuôn mặt lẩn khuất dưới lớp vải đen kia, không biết xinh đẹp hay xấu xí. Chắc hẳn người này là cô gái Trung Quốc mang cái tên Nhật Bản mà Vinh lão gia đã nhắc khi nãy rồi. Nhìn dáng vẻ ấy, Chu Á Luân đoán cô gái đó chỉ khoảng hai lăm, hai sáu tuổi.
Dần dần Chu Á Luân nhận ra có điều gì đó bất ổn, bóng lưng cô gái này mang đến cho anh cảm giác rất quen thuộc, cảm giác ấy xui khiến anh đưa tay về phía tấm vải đen trên máy chụp ảnh...