Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng


Lục Đình Kiêu đã đi thật lâu rồi mà Ninh Tịch vẫn đứng ngu người tại chỗ, ngón tay vô thức sờ vào chỗ mới bị hôn lên, cái cảm giác nóng ấm ấy vẫn còn y nguyên.

Mặc dù chỉ hôn trán! nhưng đây là lần đầu tiên hai người họ hôn nhau khi cả hai còn tỉnh táo.

Lúc này, Ninh Tịch mới hiểu ra!
Nhất định là Lục Đình Kiêu đã phát hiện được kế sách của cô cho nên anh cũng thay đổi kế sách.

Nếu như anh vẫn như lúc trước, tiếp tục giả vờ thì không sao cả nhưng nếu anh dứt khoát không thèm che giấu nữa vậy thì cô phải làm thế nào?
Mẹ khiếp! Xong đời rồi! Quả nhiên không đấu được với anh mà.

Nếu quả thật bị buộc đến nước phải huỵch toẹt tất cả mọi chuyện như vậy chỉ có một kết quả, tan rã trong không vui, thậm chí còn bết bát hơn.

Ninh Tịch đang chìm trong tâm lý hoảng loạn đột nhiên cảm giác ống quần bị ai đó kéo, cúi đầu liền thấy cái đầu nhỏ của Tiểu Bảo đang ngước nhìn mình.


“Tiểu Bảo! ” Ninh Tịch thấy Tiểu Bảo cầm một bức tranh vẽ bằng màu nước đưa cho cô thì ngạc nhiên nói: “Nhanh thế đã vẽ xong rồi à?”
Tiểu Bảo xấu hổ gật đầu sau đó nhìn cô đầy mong đợi.

Kế hoạch mấy ngày này của Ninh Tịch đều là chơi với Tiểu Bảo, kế hoạch hôm nay là tự tay làm diều và đi thả diều.

Nhìn rõ bức tranh của tiểu Bảo xong Ninh Tịch có chút kinh ngạc: “Con vẽ! ”
Trừ cô với Tiểu Bảo ra, thằng bé rất ít khi vẽ người nhưng lần này Ninh Tịch phát hiện trong bức tranh lại có đến ba người.

Trên bầu trời mênh mông rộng lớn có vô số đám mây trắng, trên một đám mây có ba người đang ngồi, một nam một nữ và một đứa bé trai ngồi giữa hai người.

Mặc dù chỉ là một bức tranh nhưng từ những đặc điểm thì cô chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra, người bánh bao nhỏ vẽ trong tranh chính là cô, Lục Đình Kiêu và Tiểu Bảo.

Lúc trước Tiểu Bảo chỉ vẽ cô hoặc là vẽ cô cùng nhóc chứ chưa bao giờ vẽ Lục Đình Kiêu.

Đây là lần đầu tiên tiểu Bảo vẽ Lục Đình Kiêu.


Môi Ninh Tịch khẽ run lên nhưng vẻ mặt vẫn rất bình thường, cô kéo tay bánh bao nhỏ: “Đi nào, chúng ta dùng nó làm diều đi! Lão quản gia đã giúp chúng ta chuẩn bị xong một bộ khung diều rồi!
Bánh bao nhỏ tuy gật đầu nhưng vẻ mặt dường như có chút thất vọng.

Ninh Tịch cùng Tiểu Bảo chơi thả diều cả ngày, buổi tối còn đích thân xuống bếp.

Hai ngày trước cô với Tiểu Bảo đều ăn ngoài sau đó đến tối muộn mới về, vừa về liền chui vào phòng, bây giờ chiêu này đã mất tác dụng thế nên cũng không cần làm tiếp nữa.

Cô vừa mới làm đồ ăn xong, Lục Cảnh Lễ đã đánh hơi thấy lắc lắc đuôi chó chạy tới.

“Ôi chao ơi ~ các món này em đều thích ăn hết ~ chị dâu! Nhầm, nhầm, nhầm, khụ khụ! Tiểu Tịch Tịch, cuối cùng cũng chờ được cô xuống bếp lần nữa!”
Ninh Tịch liếc Lục Cảnh Lễ một cái, cái tên này vừa mới lỡ mồm gọi cô là "chị dâu" đúng không?
“Đi, gọi anh trai anh xuống ăn cơm.


“Ha ha được!” Lục Cảnh Lễ chạy đi ngay tức khắc nhưng trong lòng tràn đầy nghi ngờ, mới nãy anh vô tình lỡ miệng, sợ đến toát cả mồ hôi lạnh vậy mà Ninh Tịch lại chẳng có phản ứng gì? Chẳng lẽ không nghe rõ sao?
Trên bàn cơm, lấy trực giác nhạy bén của Lục Cảnh Lễ thì càng nhìn càng thấy hai người này có cái gì đó không đúng.

“Không đúng không đúng! ” Lục Cảnh Lễ cắn đũa, ghé sát tai anh trai hỏi nhỏ: “Anh, có phải anh làm gì Tiểu Tịch Tịch rồi đúng không? Sao cô ấy có vẻ rất sợ anh nha? Ngay cả nhìn một cái cũng không dám!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận