Nhà cũ của Lục gia.
Chạng vạng tối, ánh nắng cuối ngày buông xuống từ phía chân trời, Tiểu Bảo ngồi im không nhúc nhích trước giá vẽ, thân hình nho nhỏ nhìn vừa đáng thương vừa cô độc.
"Tiểu Bảo! Tới ăn cơm nào! Bà nội làm món cá sóc con thích nhất đó! Tiểu Bảo...!Tiểu Bảo?"
Lục lão phu nhân gọi năm sáu tiếng Tiểu Bảo mới có phản ứng.
Nhóc cẩn thận thu dọn giá vẽ, ngoái lại nhìn về phía nhóc vẫn luôn nhìn nãy giờ mấy lần, sau đó mới ngoan ngoãn vào nhà.
Trên bàn ăn đầy ắp những món ăn ngon lành, đủ các món, từ món Trung cho đến các món Âu đều có đủ.
"Tiểu Bảo, ăn nhiều một chút nha! Những món này đều là món con thích ăn đó!"
"Đúng vậy ăn nhiều một chút! Con muốn ăn gì để ông nội gắp cho con!"
Tiểu Bảo y như khúc gỗ cầm đũa nhìn thức ăn trên bàn, cái tay nhỏ giơ đũa lên, kẹp một miếng đồ ăn gần nhất, sau đó cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn không cần người dỗ.
Thấy Tiểu Bảo ngoan ngoãn như vậy, Lục lão gia và Lục lão phu nhân đều thở dài nhẹ nhõm.
Lục lão gia âm thầm nhìn bạn già: "Tôi đã nói không có việc gì mà"
Tối hôm đó Tiểu Bảo vẫn ăn rất nhiều như cũ, thậm chí còn ăn nhiều hơn mọi khi một chút, nhìn có vẻ như khẩu vị rất tốt.
An an ổn ổn qua ba ngày, chuyện gì cũng không xảy ra, Lục lão gia rất vui vẻ, Lục lão phu nhân cũng hoàn toàn yên tâm.
Nhưng mà, ngay buổi tối hôm đó...
Trong phòng Tiểu Bảo đột nhiên truyền đến một tiếng hét thất thanh của người giúp việc.
"Lão gia! Lão phu nhân! Không xong rồi! Tiểu thiếu gia...!hai ngài mau tới nhìn xem!"
"Kêu gào cái gì? Chuyện gì xảy ra?"
Hai người vội vã chạy tới.
Sau đó lập tức thấy Tiểu Bảo đang khom người ói ra khắp sàn, tất cả mọi thứ ăn vào buổi tối đều nôn ra sạch, thậm chí vẫn đang không ngừng nôn ra dịch dạ dày.
Lục lão phu nhân vội vàng vỗ nhẹ lưng nhóc: "Ôi! Tiểu Bảo! Tiểu Bảo làm sao vậy! Sao đột nhiên lại nôn thế này!"
Lục lão gia cố gắng bình tĩnh nói: "Trẻ con mà, thỉnh thoảng nôn một chút cũng không sao, có thể chỉ là bị chớ thôi, bà đừng ngạc nhiên!"
Nhưng vừa dứt lời Tiểu Bảo đã mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
"Tiểu Bảooo..." Lục lão phu nhân kêu lên một tiếng bén nhọn.
Lúc này ngay cả Lục lão gia cũng không cách nào bình tĩnh được nữa, cả kinh, thất sắc gào rú với đám người giúp việc: "Ngớ người ra đấy làm cái gì! Còn không mai đi gọi bác sĩ!"
Nhất thời, cả nhà cũ của Lục gia rối loạn hết lên.
Lục lão phu nhân nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc nào của Tiểu Bảo, nóng ruột đến nỗi hoảng loạn, không ngừng trách mắng Lục Sùng Sơn: "Đều do ông cứ nói không sao không sao! Bây giờ thì có sao rồi đấy! Ông không đem cháu tôi dày vò đến chết thì ông không chịu được đúng không? Đình Kiêu thích cô gái kia thì sao? Cô ta có thể khiến Tiểu Bảo vui vẻ là được rồi! Dẫu cho cô ta có là một tên ăn mày thôi tôi cũng đồng ý cưới cô ta vào cửa!"
"Bà...!bà nói lăng nhăng cái gì đấy!"
"Tôi làm sai! Tôi nói sai rồi sao? Chỉ cần cháu trai bảo bối của tôi khỏe mạnh là được.
Lúc trước Tiểu Bảo tốt biết bao! Nó cũng đang hồi phục dần.
Nhưng bây giờ lại thành thế này! Lòng tôi cũng nát hết rồi!"
"Chẳng lẽ tôi không khổ sở sao? Tôi đây chẳng phải là vì tương lai của Tiểu Bảo sao!"
"Bây giờ đến mạng còn không giữ được, còn nói tương lai cái gì!" Lục lão phu nhân không biết nghĩ tới cái gì, vội vàng nói với người giúp việc bên cạnh: "Tiểu Dung, cô đem tranh Tiểu thiếu gia vẽ về đây!"
"Vâng Lão phu nhân, con đi ngay đây!"
Người giúp việc nhanh chóng cầm bức tranh Tiểu Bảo vẽ lúc chiều đến.
Lục lão gia cùng Lục lão phu nhân lập tức xem xét.
Trong bức tranh của Tiểu Bảo không hề vẽ bất cứ hình vẽ nào, nhưng để gần lại giữa tranh lại có một hàng chữ nhỏ viết bằng bút chì.
Cô Tiểu Tịch.
Tiểu Bảo đã ngoan rồi mà.
Tại sao cô vẫn không cần Tiểu Bảo...
Vừa nhìn một cái, Lục lão phu nhân liền không cầm được nước mắt: "Tiểu Bảo không sao ở cái chỗ nào! Nó đang tự ép bản thân phải ngoan, rõ ràng không nuốt cơm nhưng vẫn cố tự ép mình phải ngoan ngoãn nuốt vào...!chỉ vì đã đồng ý với người ta là phải ngoan ngoãn!".